Tối hôm đó,khi Minh Quân vừa nhận điện thoại của vệ sĩ về việc tìm kiếm Tiểu Phương xong thì Quốc Minh gọi.
“Có chuyện gì
thế??-Minh Quân hỏi gấp.”Này ông quay lại với Thư Kỳ à.Còn vợ ông thì
sao.”-Quốc Minh nói giọng đầy lo lắng.”Sao ông biết??”-Minh Quân giật
mình.Sau đó,anh kể hết chuyện của anh và Tiểu Phương cho Quốc Minh
nghe.Nghe xong,Quốc Minh cũng tức giận vô cùng anh không nghĩ rằng Minh
Quân lại dám làm cái việc ngu ngốc đó nhưng nói là sẽ giúp Minh Quân tìm Tiểu Phương và còn 1 chuyện nữa là anh đã bắt gặp được Thư Kỳ đang quen với 1 chàng trai khác hình Quốc Minh đã gửi cho Minh Quân qua email anh nói đây là cơ hội để Minh Quân thoát khỏi Thư Kỳ.
Mở email lên
Minh Quân thấy hình ảnh của Thư Kỳ đang ôm ấp 1 người con trai rồi còn
hôn nhau nữa chứ.Anh scan ra định gặp riêng Thư Kỳ nói chuyện nhưng ả đã tự mò tới nhà và nói đang chờ anh dưới phòng khách có cả ông bà Triệu ở đó nữa.
“Minh Quân!!Sao con nói là đi tìm Tiểu Phương về đây nhưng sao lại đi kết hôn với Thư
Kỳ.”-Bà Triệu nhìn Minh Quân đầy phẩn nộ.”Minh Quân ơi!!Ba mẹ anh đang
ngăn cản chuyện hai đứa mình cưới nhau kìa”-Thư Kỳ chạy lại khoác tay
Minh Quân.”Người cô nên kết hôn là người trong anh này chứ không phải là tôi.-Minh Quân đưa tấm ảnh có hình Thư Kỳ đang ôm ấp 1 tên con trai
khác ra khiến Thư Kỳ tá hỏa ả bắt đầu giải thích này nọ nhưng Minh Quân
gạt phăng những lời nói của ả ra-Tôi đã từng rất yêu có thể nói là quỵ
lụy trước cô nhưng bây giờ thì không người tôi yêu và suốt cả cuộc đời
nay vẫn vậy chỉ có mỗi Tiểu Phương.”-Minh Quân nói giọng đầy kiên
quyết.Nghe Minh Quân nói Thư Kỳ bỗng đứng lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy
mưu mô và nói”Anh nghĩ rằng con ngốc đó sẽ tha thứ cho anh-1 người đã
làm tổn thương nó và sẽ quay về bên anh ư.Đừng có mơ.-Thư Kỳ cười
khẩy-Sẵn đây tôi cũng cho anh biết luôn chuyện tôi quay về bên anh không phải do là tôi yêu thương gì anh cả đối với tôi anh chỉ là 1 thằng ngốc nhưng có 1 người đã sai tôi làm việc này.Anh biết là ai không??-Thư Kỳ
ngập ngừng.
“Đó chính là ông
chủ Trần người mà được anh tâng bốc nhất đó.Ông ta đã thích Tiểu Phương
ngay từ lần đầu gặp mặt.Mà tôi chẳng hiểu con ngốc đó có gì hay mà các
anh cứ thích bám vào.Ông ấy đã dựng lên vở kịch này để con ngốc đó rời
khỏi anh để ông ấy có thể đưa nó vào TậpĐoàn của ông ấy làm việc nhưng
cái chính là để làm cái chuyện đó với nó nữa.Chắc bây giờ con nhỏ đang
nằm kế bên ông ấy trên người không có 1 tấm vải che thân nữa đấy.Anh hãy quên con nhỏ đó đi.Nó không xứng với anh đâu.”-Thư Kỳ ném cho Minh
Quân 1 ánh nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi ra khỏi nhà.
Minh Quân và
ông bà Triệu thì bàng hoàng không ngờ người mà họ tin tưởng đã hợp tác
làm ăn trong suốt thời gian qua lại có thể làm cái chuyện vô liêm sĩ
này.Minh Quân thì cảm thấy nửa tức giận còn nửa còn lại thì ghét bản
thân mình.Tức giận vì người mà anh hết sức tin tưởng cũng có thể nói xem ông ta như 1 người cha lại có thể làm cái chuyện đó còn anh giận mình
là vì phải chi anh đừng làm cái việc ngu ngốc này thì bây giờ chắc có lẽ Tiểu Phương đang tung tăng đi chơi với bạn bè chứ không phải dính vô
cái chuyện dơ bẩn này.Anh định đứng lên đi tìm Tiểu Phương chợt có cuộc
điện thoại gọi đến cho Minh Quân.
“Alo!Minh Quân
hả??Ông đến nay khách sạn Lover ở Vũng Tàu đi.Tôi vừa mới thấy ông chủ
Trần đang dìu 1 cô gái giống Tiểu Phương lắm.Nhanh lên đi.”-Quốc Minh
giục.
Minh Quân nghe
xong thì vội phóng xe chạy thẳng tới khách sạn Lover.Càng nghĩ đến cảnh
tưởng Tiểu Phương bị thằng cha đó làm nhục thì anh không chịu được và
phóng xe càng nhanh hơn.
Tới cổng khách sạn anh đã thấy Quốc Minh đứng đó chờ sẵn.
“Phòng 201 tầng 5.Nhanh lên đi.Xe cứ để đó tôi lo cho.”-Quốc Minh báo số phòng cho Minh Quân rồi hối anh chạy lên.
Chạy vào cầu
thang máy hai tay anh run bần bật anh chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra
với Tiểu Phương.Chạy tới cửa phòng số 201 thấy cửa bị khóa trái Minh
Quân lấy hết sức mình đạp tung cánh cửa ra.Bên trong ông chủvuốt ve Tiểu Phương trên giường và nhâm nhi ly rượu vang đỏ.Vừa thấy Minh Quân ông
vội buông ly rượu xuống định đứng lên thì đã bị anh đấm cho 1 cái khiến
ỗng ngã xuống.
“Đồ đốn mạt.Sao ông có thể làm như thế hả??Ông có biết cô ấy là ai không???Là vợ
tôi.Ông nghe rõ chưa???Ông có thể dụ dỗ bất kỳ cô gái nào tùy ý nhưng
riêng cô ấy thì không được nghe rõ chưa??Đừng để tôi gặp mặt ông 1 lần
nữa.”-Minh Quân vừa nói vừa đấm vào mặt ông chủ Trần khiến mặt ỗng máu
me tùm lum và không thể đứng dậy nổi.
Anh bế xốc
Tiểu Phương lên đưa cô xuống xe.Cám ơn Quốc Minh xong anh lái xe đưa cô
về nhà.Nhìn Tiểu Phương mà anh cảm thấy đau vô cùng vì anh mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ vì 1 thằng ngốc như anh nhưng anh sẽ cố gắng bù
đắp cho cô anh chỉ mong 1 điều là cô sẽ tha thứ cho anh.Đưa Tiểu Phương
về nhà ai nhìn cô cũng giành nhau được chăm sóc cô nhưng Minh Quân nói
anh có thể làm được không cần ai giúp hết.Anh bắt đầu vắt khăn rồi lau
mặt cho Tiểu Phương.Thấy có cái gì đó lạnh lạnh chạm vào mặt gì Tiểu
Phương vội la lên.
“Đừnglại gần đây.Minh Quân anh đang ở đâu???Mau đến cứu em với.”
“Anh đây.Anh
đang ở đây và đang bảo vệ em.Em đừng sợ.Cứ ngủ đi.”-Minh Quân kéo chăn
đắp cho cô rồi nắm chặt lấy bàn tay búp măng trắng nõn của Tiểu Phương.
Minh Quân ngồi
nhìn Tiểu Phương ngủ.Lúc ngủ trông cô thật đáng yêu cứ y như con mèo
ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên giường nhưng trên khuôn mặt ấy có cái gì
đó phảng phất buồn.Mệt quá Minh Quân ngủ gục trên giường lúc nào không
hay.
Sáng hôm
sau,khi ông mặt trời vừa chiếu những tia nắng đầu tiên vào phòng thì
Tiểu Phương mới từ từ mở mắt dậy.Đầu cô hơi nhức nhưng cô giật mình khi
thấy Minh Quân đang ngủ gục trên giường rồi nhận ra đây đâu phải là căn
phòng trọ của cô.Đêm hôm qua cô đi dùng bữa với ông chủ Trần rồi sau đó
say quá nên chả nhớ gì nữa nhưng sao giờ cô lại ở nhà Minh Quân.Cô đứng
dậy đi ra khỏi giường nhưng do còn hơi choáng nên cô đã ngã xuống đất.
Ối…Ây da..
“Em có sao
không???Đang mệt sao không nằm nghỉ đi.”-Minh Quân giật mình khi nghe
thấy tiếng la của Tiểu Phương.”Bỏ tôi ra.Ai cho phép anh làm như thế
hả???Tối hôm quá tôi đang dùng bữa với ông chủ Trần ông ấy hứa sẽ cho
tôi vào làm ở trong Tập Đoàn của ông ấy nhưng sao bây giờ tôi lại ở nhà
anh.Chắc là anh đã tới đó quấy phá rồi chứ gì.-Tiểu Phương òa khóc-Tại
sao vậy hả??Sao anh không chịu buông tha cho tôi đi???Anh phá đời tôi
như vậy chưa đủ hả???Tôi phải đi tìm ông chủ Trần để xin việc để còn
phải đi tìm ba nữa.”-Tiểu Phương đấm đấm vào người anh vừa khóc vừa hét
lên.”Bởi vì tôi ghen.”-Minh Quân hét lớn lên làm cho Tiểu Phương giật
mình nhìn anh với 1 ánh mắt hoài nghi-Sao thấy bất ngờ quá phải
không???Em không nghĩ rằng có ngày tôi lại nói ra câu nói đó phải
không???Tôi đã từng nghĩ tôi không có quyền gì mà ghen tức khi em ở bên 1 người con trai nào khác nhưng sao khi thấy hình ảnh ông chủ Trần đang
ôm ấp em thì tôi đã không thể chịu được nên đã phóng xe thật nhanh đến
đó và cho gã ta 1 trận rồi đưa em về đây.Tôi chẳng biết rằng mình đang
làm gì nữa.Sau khi em rời khỏi đây tôi mới biết rằng tôi thật sự cần
em.Tôi đã đi tìm em khắp nơi tôi không mong rằng sẽ nhận được sự tha thứ từ em tôi chỉ cần biết em đang ở đâu?Cuộc sống của em như thế nào???Tôi đã từng dối lòng mình rằng tôi chẳng có tình cảm gì với em cả nhưng bây giờ thì tôi đã có câu trả lời rồi rằng tôi đã yêu em-Minh Quân vừa nói
vừa nhìn vào mắt Tiểu Phương đôi mắt của anh chứa đựng hàng ngàn sự đau
khổ Tiểu Phương cũng cảm thấy hơi bất ngờ vì Minh Quân lại nói ra những
câu này.-Có những đêm nhớ em da diết tôi đã tìm đến Thư Kỳ mong rằng
hình ảnh của cô ấy sẽ xóa đi hình ảnh của em trong trái tim tôi nhưng
không được càng nhìn cô ấy thì hình ảnh của em-1 cô gái ngốc lại hiện về trong tôi.Cho tôi xin lỗi vì đã gây ra sự tổn thương cho em xin lỗi vì
đã luôn cho em là 1 con ngốc xin lỗi vì tất cả.Em cứ việc nằm nghỉ ở đây khi nào khỏe em có thể rời khỏi đây.Tôi sẽ không níu kéo hay bắt giữ em ở lại đây.Tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của em nên em đừng lo là sẽ bị làm
phiền gì hết.”-Minh Quân nói xong định đứng lên đi ra ngoài thì bị Tiểu
Phương gọi lại cô từ từ đứng dậy đôi mắt cô đỏ hoe cô nhìn vào mặt anh
phút chốc bao nhiêu giận hờn và nỗi hận vì những gì anh đã gây ra cho cô lại nổi dậy.
Chát….-Tiểu
Phương giơ tay tát vào mặt Minh Quân 1 cái khiến má anh đỏ ửng lên và in rõ 5 ngón tay của cô trên đó.Minh Quân vẫn đứng yên nhìn cô và như đang chờ đợi thêm vài cái tát của cô nữa vì đối với anh như vậy còn chưa đủ
với tất cả những gì anh đã gây ra cho cô.
_Anh tỉnh
chưa???Anh giỏi lắm.Đúng rồi anh chỉ là 1 người ngốc 1 người mê muội
trước mặt Thư Kỳ nhưng trước mặt tôi ba mẹ anh anh luôn tỏ ra là 1 người thông minh,tài giỏi nói chung là 1 người hoàn hảo.Nhưng với riêng bản
thân tôi anh chỉ là 1 tên ngốc.Anh làm tất cả mọi chuyện từ việc đưa tôi về làm vợ đến việc đưa tôi vào Minh Thị làm việc tôi luôn cố gắng làm
việc cho thật tốt để có thể trả lại cái ơn mà anh đã cưu mang tôi.Nhưng
lúc nào anh cũng chỉ biết đến 2 chữ THƯ KỲ anh có bao giờ dành ra 1 giây để nhớ đến tôi không??Anh có dành 1 chút thời gian để suy nghĩ rằng tôi đang nghĩ gì và cần gì không???Chưa Minh Quân à anh chưa bao giờ nghĩ
đến tôi dù chỉ là 1 chút.Anh lúc nào cũng chìm đắm trong tình cảm mà anh đã bị đánh mất bấy lâu còn tôi thì phải ăn cơm,xem tivi rồi ngồi bó gối trong căn phòng cô đơn lạnh lẽo này 1 mình-1 giọt nước mắt vô duyên lăn dài trên má làm cô phải vội lấy tay gạt đi-Nhưng tôi không hiểu sao khi không thấy tiếng bước chân mệt mỏi của anh mỗi đêm thì tôi không thể
ngủ được tôi không hiểu tại sao khi nghe anh nhắc tới tên Thư Kỳ trong
cơn say thì tôi lại cảm thấy nhức nhói ở tim và không hiểu sao tôi lại
yêu và thích 1 người như anh-Tiểu Phương nói hết những gì trong lòng mà
cô nghĩ sẽ không có dịp để nói ra-Cho nên tôi sẽ không cho anh đi đâu
hết anh phải ở lại đây ở lại trong cuộc đời tôi để bù đắp những gì mà
anh đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian qua.Bởi vì tôi cần anh Minh
Quân à.
Tiểu Phương vừa dứt lời thì Minh Quân liền ôm chặt lấy cô và khẽ nói”Được anh sẽ không
đi đâu hết.Anh sẽ ở lại đây đê hầu hạ em chịu chưa???Anh xin lỗi đừng
giận anh nữa nhé.”
Sau đó,do còn
hơi mệt nên Tiểu Phương lên giường ngủ tiếp trước khi nhắm mắt cô còn
nói”Anh phải ở đây đừng đi đâu hết nha!Em ngủ tí em dậy liền.”-Tiểu
Phương nói giọng y như con nít.Minh Quân chỉ cười rồi nói 1 chữ ừ và
nói cô nhắm mắt vào ngủ.Khi Tiểu Phương đã ngủ say Minh Quân đi xuống
nhà nấu cháo cho cô .Cả nhà vừa nhìn thấy Minh Quân xuống ai ai cũng hỏi rằng Tiểu Phương có sao không???Cô ấy tỉnh lại chưa??Anh cũng từ tốn
trả lời hết câu hỏi mà mọi người đưa ra xong rồi mới đi nấu cháo cho cô.
“Tiểu Phương
ơi!Cảm ơn em vì tất cả.Cảm ơn em vì em đã đến bên cuộc đời anh và cám ơn em vì đã tha thứ cho việc làm ngu xuẩn của anh.”-Minh Quân vừa nấu cháo vừa nghĩ.
Nấu cháo xong
Minh Quân gọi điện mời Quốc Minh chiều nay sang dùng cơm để cám ơn anh
chuyện hồi tối hôm qua.Nấu cháo xong Minh Quân lên phòng xem Tiểu
Phương như thế nào.Tiểu Phương vẫn còn đang ngủ.Cô nằm cuộn tròn trên
giường tóc dài đen nhánh xõa buông dài trên môi cô đang nở 1 nụ cười có
lẽ cô đang có 1 giấc mơ đẹp.Minh Quân ngồi ngắm nhìn cô ngủ miệng cứ tủm tỉm cười.Bây giờ đây anh là người hạnh phúc nhất nghĩ lại anh thấy lúc
trước mình thật ngốc khi cứ chờ đợi mãi 1 người mà chẳng yêu thương mình lúc đó anh cứ cho đi tình cảm của mình nhưng chỉ nhận lại được sự đau
khỗ còn giờ đây anh đã tìm được 1 người yêu thương anh thật lòng.Càng
suy nghĩ anh càng nghiệm ra 1 điều khi ta cho đi tình cảm thì cái ta
nhận được phải là tình cảm chân thành từ đối phương thì đó mới là tình
yêu thật sự.Đang trầm tư suy nghĩ Minh Quân mới nhận ra có 1 người đang
ngồi nhìn mình và mỉm cười.
_Ủa sao em không ngủ nữa đi??Ngồi nhìn anh làm gì???-Minh Quân giật mình trở về với hiện thực.
_Anh suy nghĩ
cái gì mà ngồi cười 1 mình thế.Em giật mình tỉnh dậy định nhắm mắt ngủ
tiếp nhưng thấy anh như vậy nên ngồi xem xem anh bị gì để còn kịp đi
chữa kẻo bệnh nặng thì khỗ.-Tiểu Phương châm chọc.
_Nè ý em nói anh bị khùng đó hả???-Minh Quân tức giận.
_Tự hiểu đi.-Tiểu Phương cười gian.
_Này em gan
thật dám nói chồng mình khùng hả????-Minh Quân đứng lên giống như sắp
gây chiến Tiểu Phương cũng đứng dậy chuẩn bị co giò chạy.
Thế là cả hai
chạy lòng vòng khắp phòng Minh Quân vừa chạy vừa nói”Em đứng lại đó cho
anh.”Cuối cùng,Tiểu Phương cũng đã tìm được chỗ trốn đó là nhà vệ
sinh.Cô chạy nhanh tới đó đóng cửa lại nhưng chưa kịp khóa trái lại thì
nghe tiếng kêu la thảm thiết của Minh Quân ngoài này.
_Ây da đau quá!!-Minh Quân vừa la vừa xoa xoa cái tay.
_Anh bị làm sao thế???-Tiểu Phương mở hé hé cửa thò đầu ra.
_Em đóng cửa mạnh quá.Làm tay anh bị kẹt rồi nè.Đau quá đi.-Minh Quân hét lớn lên.
_Hả kẹt tay.Thế đau ở đâu đưa em xem xem.-Tiểu Phương liền nhảy bổ ra giựt lấy cái tay
của Minh Quân đưa lên xem.Cô xoa xoa cái tay của Minh Quân nhưng chẳng
thấy chỗ nào bị bầm gì cả-Anh nói bị kẹt tay sao em chả thấy bầm tím chỗ nào hết vậy???-Tiểu Phương nói mắt vẫn dán vào bàn tay của Minh Quân.
Tranh thủ lúc
đó Minh Quân cúi xuống hôn lên má cô 1 cái.Tiểu Phương hơi bất ngờ quay
lên nhìn anh thì thấy anh đang lè lưỡi nhìn cô châm chọc”Hahahaha bị
dụ.Con gái sao dễ dụ thế???”-Minh Quân ôm bụng cười lớn.”Anh hay quá
ha.Dám lừa em.Để xem anh có thoát không nhé??”-Tiểu Phương bẽ bẽ tay như sắp sửa đánh nhau vậy.”Này em đừng nói là muốn đánh nhau nha.”-Minh
Quân hoảng sợ.”Triệu Minh Quân đứng lại đó.”-Tiểu Phương giơ nắm đấm lên thì Minh Quân đã kịp co giò chạy làm cô phải lấy hết bao nhiêu công lực còn thừa trong cơ thể rượt theo anh.Đến khi mệt quá Tiểu Phương ra lệnh cho Minh Quân giảng tuồng cô ngồi xuống giường thở hồng hộc.Minh Quân
ngồi xuống bên cô nói”Đang yếu mà bày đặt đánh nhau.”-Minh Quân châm
chọc.”Kệ em mà anh này anh cho em xin địa chỉ của ba được không để em
đến thăm ba cái lâu rồi không gặp.Em nhớ ba lắm.”-Tiểu Phương năn nỉ
giọng có hơi buồn .”Được thôi.Nhưng bây giờ em phải ăn cháo cái đã sau
đó anh và em sẽ tới thăm ba rồi lát nữa em nhớ gọi điện mời Bảo Ngọc
chiều nay sang dùng cơm với mình.Bây giờ đi xuống dưới anh lấy cháo cho
ăn.”-Minh Quân nắm tay Tiểu Phương dẫn cô xuống nhà.Ông bà Triệu đang
ngồi xem tấu hài ở dưới.Vừa thấy cô ông bà liền hỏi”Con có sao không??Có còn mệt không???”.Tiểu Phương chỉ cười rồi nói không sao do cô còn
ngượng chuyện hôm bữa hôm đó chắc bà Triệu lên tăng sông vì cô quá.Công
nhận hôm đó cô nói dữ thiệt nói không ngừng nghĩ làm bà Triệu không kịp
nói gì chỉ biết đứng thừ người ra đó thôi.
_Chà hai đứa
trông hạnh phúc ghê.Chắc là hòa nhau rồi chứ gì.Chả bù cho 2 ông bà già
này.-Bà Triệu châm chọc mắt cứ nhìn châm châm vào tay của Minh Quân và
Tiểu Phương đang nắm chặt không rời.Thấy vậy Minh Quân liền bỏ vào trong lấy cháo để Tiểu Phương ở lại ngoài phòng khách nói chuyện với ba mẹ.
“Con cho ba mẹ
xin lỗi nhé.Do thằng con ngu ngốc của ba mẹ mà con phải chịu khổ.”-Tiểu
Phương nghe bà Triệu nói xong thì liền nói”Dạ không sao đâu.Ba mẹ đừng
nói vậy con ngại lắm.”-Tiểu Phương cúi mặt ngượng ngùng.”Bây giờ ba mẹ
sẽ bắt nó làm mọi việc để bù đắp cho con không để con phải khổ nữa
đâu.”-Bà Triệu mỉm cười.”Mẹ hứa nhé.”-Tiểu Phương nháy mắt tỏ vẻ đồng
tình.
Vừa lúc đó,Minh Quân ra nói”Cháo anh để trong phòng ăn rồi em vô ăn nhanh kẻo
nguội.”Nghe Minh Quân nói xong bà Triệu liền thở dài”Haizzzzzzz bây giờ
có vợ rồi chắc không cần bà già này nữa gì.Bây giờ vợ là số 1 rồi.-Bà
Triệu châm chọc nhưng thấy Tiểu Phương có vẻ hơi ngại nên bà nói thêm 1
câu chữa lửa”Thôi mẹ đùa đấy.Con vào ăn cháo đi còn ba mẹ phải lên phòng nghỉ 1 lát đây.”
Ăn cháo xong
Tiểu Phương đi lên phòng chuẩn bị.Cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.Cô
không biết ba mình bây giờ ra sao??Ông có còn phong độ như hồi trước
không?? Ông có còn nhớ đến cô không???
Xe chở Minh Quân và Tiểu Phương tới 1 khu chung cư mới xây cất.Anh đưa cô lên 1 căn hộ ở tầng 5.
Tiểu Phương đưa tay bấm chuông nhưng người thì run bần bật .Tay cô ướt đẩm mồ hôi.Tim
cô thì đang đập thình thình từng nhịp thật nhanh.
Ting…Toong…Ting…Toong-Tiếng chuông vang lên.
Cánh cửa bật mở và xuất hiện hình ảnh của ba Tiểu Phương .Nhìn thấy cô ông liền đóng
cửa lại nhưng Minh Quân đã kịp giữ lại anh nói Tiểu Phương rất nhớ ông
và xin ông đừng lản tránh cô ấy nữa.Nghe xong ông mới thôi.Tiểu Phương
nãy giờ đứng thừ người ra đó cô thật sự sốc khi nhìn thấy hình ảnh ba cô đầu tóc rối bù,mặt mũi dính đầy tương ớt còn người ông thì dính toàn
dầu mỡ.Trong nhà thì bốc ra mùi tanh của cá.Cô không nghĩ ba cô có ngày
lại phải xuống bếp nấu ăn.Chỉ khi nghe tiếng Minh Quân gọi cô mới chợt
hoàn hồn.Cô lấy khăn giấy khẽ lau những vết tương ớt lấm lem trên khuôn mặt ấy rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt ông.Ông có vẻ hốc hác đi nhiều so với lúc trước.Ông Dương đứng đó lấy tay sờ vào mái tóc đen nhánh của cô rồi hai người ôm chầm lấy nhau.Chợt Tiểu Phương lại thấy hơi ấm ấm áp
của ba mà cô tưởng chừng như sẽ không bao giờ được tìm thấy 1 lần nữa
nhưng không bây giờ cô đang đứng trong lòng của ông-người cha mà cô luôn yêu thương.Những giọt nước mắt long lanh đang chảy trên mắt cô nó không phải là những giọt nước mắt buồn mà nó là những giọt nước mắt hạnh
phúc.Cô đã từng nghĩ mình là đứa xui xẻo nhưng không bây giờ ông trời đã ban trả ho cô bằng cách cho cô và ba gặp lại nhau rồi Minh Quân biết
yêu thương lo lắng cho cô nữa chứ.Minh Quân đứng đó nhìn hai cha con cô
đoàn tụ anh cũng thấy nhẹ nhõm trong người.Sau khi chuyển nhà ba cô chỉ
sống trong âm thầm đi làm về là đóng cửa kín mít.Ông chẳng muốn tiếp xúc với bất kì ai cả.Ông sống thui thủi ngày qua ngày và không nghĩ rằng có ngày ông sẽ gặp lại Tiểu Phương.Lúc thấy cô xuất hiện ông vừa mừng vừa
lo sợ cô sẽ hận ông nhưng không sau bao nhiêu chuyện ông gây ra tình
thương cô dành cho ông còn nhiều hơn so với lúc trước nữa.Sau đó,Minh
Quân nói với ông Dương về chuyện của anh và Tiểu Phương anh bảo sẽ cưới
Tiểu Phương và sẽ chăm sóc cho cô.Điều đó làm cho ông Dường hơi bất ngờ
nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng Tiểu Phương cũng có 1 người để nương
tựa tấm thân.Minh Quân nói ông Dương dọn về căn nhà cũ mà sống dù sao ở
đó cũng có nhiều kỉ niệm với ông và Tiểu Phương còn Tiểu Phương chỉ lo
dọn dẹp lại nhà cửa rồi nấu bữa tối cho ông Dương cô xót xa khi nhìn
thấy những thùng mì tôm được chất đầy trong nhà lúc trước khi ở nhà chỉ
có 2 cha con cô thường hay nấu ăn cho ông dù đó chỉ là những món ăn đơn
sơ thôi nhưng chứa nó chứa đựng rất nhiều tình thương của cô dành cho
ông.