Sau đó do chợt nhớ tới có buổi hẹn ăn tối chung với Quốc Minh và Bảo Ngọc nên Minh Quân và Tiểu Phương xin phép về trước.
“Bữa tối con
nấu xong rồi lát ba nhớ ăn nhá ngày mai con sẽ sang phụ ba dọn
nhà.”-Tiểu Phương nói rồi ôm hôn chào tạm biệt ông Dương.”Con chào
ba.”-Minh Quân cúi đầu chào lễ phép rồi nắm tay Tiểu Phương ra về.Chợt
hai mắt Tiểu Phương cay xè không hiểu sao cô lại bị như vậy mỗi khi cô
cứ tưởng tượng tới cảnh ba cô đi làm về xong rồi chỉ biết sống 1 mình
trong bốn bức tường như vậy rồi còn lấy mì gói làm thức ăn hằng ngày nữa chứ.
“Em làm sao
thế???Sao hai mắt lại đỏ lên thế kia???”-Minh Quân lấy tay sờ lên đôi
mắt đang đỏ ngầu lên của Tiểu Phương.”Em thương ba quá.Hóa ra những ngày tháng vừa rồi ba đã sống rất cô đơn trong bốn bức tường đó.”-Tiểu
Phương nói mắt không dám nhìn vào mặt Minh Quân có lẽ cô đang hờn vì do
Minh Quân mà ba và cô phải xa nhau vì anh mà cha con cô đã không có
được những ngày tháng hạnh phúc tất cả cũng tại anh.”Anh xin lỗi tất cả
là tại anh.Nhưng anh sẽ ráng bù đắp tất cả cho em và ba.”-Lời nói của
Tiểu Phương làm lòng Minh Quân quặn đau nhưng cũng đúng thôi tất cả là
do anh gây ra mà.
Về đến nhà,Tiểu Phương gọi điện cho Bảo Ngọc nhưng không thấy tín hiệu trả lời.Hay do
là Bảo Ngọc đã đổi số mới lâu nay cô chỉ lo đi làm rồi do buồn quá nên
tối ngày chỉ núp ở trong phòng nên cũng chẳng liên lạc với Bảo Ngọc dám
nhỏ giận dỗi không thèm nghe máy luôn rồi.Buổi tối khi tất cả đã chuẩn
bị xong thì Quốc Minh tới và đặc biệt nữa là có sự xuất hiện của Bảo
Ngọc.Tiểu Phương mừng như bắt được vàng chạy ra ôm siết Bảo Ngọc vào
lòng.Hai người họ cứ đứng ôm nhau như thế trên mắt dường như đã đẫm
lệ.Cho đến khi Quốc Minh lên tiếng thì cả hai mới buông ra.Bốn người
cùng ngồi vào bàn và dùng bữa rất vui vẻ.Sau khi ăn Tiểu Phương kéo Bảo
Ngọc ra 1 góc riêng nói chuyện.
“Bà dạo này sao rồi học hành vẫn tốt chứ???Bà giận tui hả sao tui điện thoại mà không
nghe máy hay là bà chỉ nghe máy của mỗi Quốc Minh thôi.”-Tiểu Phương nói bằng cái giọng châm chọc làm hai má Bảo Ngọc đỏ ửng lên.”Đâu có đâu tại tui mới đổi số mới chứ bộ mà bà đó từ lúc lấy chồng tới giờ chẳng liên
lạc gì với tui cả đúng là có trăng quên đèn.”-Bảo Ngọc tìm cách đổi đề
tài.
Nghe xong lời
nói của nhỏ bạn,Tiểu Phương đoán chắc Bảo Ngọc chưa biết chuyện gì đã
xảy ra với cô nhưng thôi cô cũng chẳng muốn nhắc lại cái quá khứ đau
buồn để làm gì bây giờ cô chỉ biết cô đang có 1 người ba,người chồng và
Bảo Ngọc những người luôn ở bên lo lắng cho cô.
“Xin lỗi do tui bận quá nhưng mà đâu cần tui gọi bà chỉ cần mỗi Quốc Minh thôi.”-Tiểu
Phương chuyển ngay về đề tài cũ vì cô thừa biết Bảo Ngọc đang né tránh 1 điều gì đó.”Làm gì có bà toàn nói chuyện tầm bậy tầm bạ không à.”-Bảo
Ngọc xua xua tay rồi cúi gầm mặt xuống có lẽ cô không muốn Tiểu Phương
thấy khuôn mặt đang đỏ như hai quả cà chua của mình.”Vậy à???Tui nói tầm bậy tầm bạ nhưng chắc trúng tùm lum tùm la luôn á.-Tiểu Phương nói bằng cái giọng cao vút-Thôi đi bà đừng có mà giấu tui không có sao hôm tình
cờ gặp anh ấy ở nhà tui hai má lại đỏ ửng lên hả nói đi.”-Bảo Ngọc dường như đã bị sập bẫy của Tiểu Phương nên đành im lặng không trả lời.”Bà
thích Quốc Minh phải không???Có nói cho anh ấy biết chưa??-Tiểu Phương
dịu giọng lại khi nhìn thấy cái vẻ e dè của Bảo Ngọc có lẽ cô đã cố giấu kín không cho ai biết nhưng giờ lại bị Tiểu Phương phát hiện.-Bảo Ngọc
bà nghe tui nói đây này có phải bà đang đấu tranh tư tưởng với lòng mình rằng bà không có tình cảm với Quốc Minh phải không nhưng tui nghĩ bà đã có rồi đó nhưng do bà sợ nói ra thì Quốc Minh sẽ cảm thấy khó xử và sẽ
tìm cách xa lánh bà phải không nhưng bà đừng làm như vậy đừng trốn tránh nữa hãy nói thật lòng mình cho anh ấy hiểu rồi bà sẽ cảm thấy nhẹ nhõm
thôi.”-Tiểu Phương đặt bàn tay mình lên hai vai Bảo Ngọc rồi nói.Bảo
Ngọc cảm thấy như có thêm sức mạnh để đối diện với sự thật rằng cô đã
thích Quốc Minh rồi.
Sau khi dùng
bữa xong,Quốc Minh và Bảo Ngọc chào tạm biệt vợ chồng Minh Quân rồi ra
về.Quốc Minh chở Bảo Ngọc trên chiếc xe máy và giữa lòng đường ồn ào,náo nhiệt là thế nhưng cả hai người họ vẫn cảm thấy có cái gì đó rất ngột
ngạt.
“Em lạnh
không???”-Quốc Minh lên tiếng sau 1 hồi im tiếng.”D…ạ…anh bảo em cái gì
cơ???”-Bảo Ngọc giật mình khi nghe thấy lời nói của Quốc Minh.”Anh hỏi
em có lạnh không???”-Quốc Minh lặp lại câu hỏi 1 lần nữa.”D…ạ
kh….ông.”-Bảo Ngọc nói vậy nhưng người cô đang lạnh run lên vì gió hai
bên đường cứ thay phiên nhau thổi tới tấp vào người cô.Và sau đó họ
chẳng nói với nhau 1 tiếng nào cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Bảo Ngọc.Quốc Minh tắt máy chờ cho cô xuống xe nhưng mãi chẳng thấy động
tỉnh gì anh quay lại thì thấy cô đang ngồi cứng như tượng hai tay thì
run bần bật.
“Em làm sao
thế???Sao hai tay lại lạnh ngắt lên thế này???”-Quốc Minh vội nắm lấy
đôi tay đang lạnh và như đang cố hà hơi vô cho nó ấm hơn.”Anh Minh
à!!Anh có ghét em không???Chắc anh không thích 1 đứa con gái như em đâu
phải không??”-Bảo Ngọc nhìn Quốc Minh bằng đôi mắt long lanh đang ứ lệ
dường như cô đang giữ cho nước mắt không rơi ra.”Em nói gì thế???Em tốt
như thế thì sao anh lại ghét em được chứ???”-Quốc Minh phì cười khi nghe thấy câu hỏi của Bảo Ngọc nhưng sau đó lại em lặng và cúi xuống xoa xoa đôi tay cho Bảo Ngọc có lẽ anh muốn tránh ánh mắt của Bảo Ngọc đang
nhìn anh.”Nhưng anh không thể cho em 1 thứ tình cảm nào ngoài cái tình
cảm anh em đó.Nhưng em chưa từng xem anh là anh hay bất kì cái gì
ngoài….-Bảo Ngọc ngập ngừng vì cô không biết có nên nói cho Quốc Minh
biết hay không???Liệu khi nghe những lời nói của cô xong Quốc Minh sẽ
phản ứng như thế nào??Nổi giận bỏ đi hay sao???Cuối cùng,Bảo Ngọc thở
dài 1 cái rồi lấy hít 1 hơi thật sâu và nói”Em luôn xem anh là 1 người
rất đặc biệt có thể nói anh là 1 người con trai đặc biệt từ trước tới
giờ mà em biết.Em chẳng biết giải thích thế nào nhưng anh đã mang cho em nhiều ấn tượng để em cứ nhớ hoài nhớ mãi hình ảnh của anh.Từ khi ba em
đi công tác ở nước ngoài em phải dọn sang nhà anh ở.Khi ấy khi nghe ba
nói nhà bạn ba có 1 người con trai lớn hơn em chừng tám chín tuổi và
điều đó làm em rất sợ.Em sợ rằng người con trai đó lớn hơn em thì suy
nghĩ của người đó sẽ giống người lớn hơn và chắc rằng người đó sẽ không
thích 1 đứa con nít như em.Nhưng không anh ta đã tốt với em hơn em tưởng nhiều anh ta cùng em chơi bán đồ hàng,cùng chơi cầu tuột với em mặc dù
những trò đó chẳng phù hợp với 1 người con trai như anh.Đó là những kỉ
niệm mà em không tài nào quên được và 1 điều nữa là EM ĐÃ THÍCH ANH
RỒI.-Quốc Minh quay lên nhìn Bảo Ngọc bằng cặp mắt ngạc nhiên lẫn vui
mừng nhưng cô không nhận ra-Những gì em muốn nói với anh từ rất lâu bây
giờ em đã nói xong.Em biết rằng anh sẽ khó xử và có thể sẽ lánh mặt em
nhưng không sao dù gì thì em đã nói thật lòng mình với anh rồi.Thôi em
đi vào nhà đây.Tạm biệt anh.”-Bảo Ngọc bước xuống xe toan bước vào nhà
nhưng Quốc Minh đã vội kéo tay cô lại và ôm cô thật chặt vào lòng.Tuy có hơi bất ngờ và muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Quốc Minh nhưng anh lại
ôm cô chặt hơn và nói”Một chút thôi cho anh ôm em 1 chút thôi vì anh đã
muốn làm điều này từ rất lâu rồi.Bảo Ngọc à!!E…m…làm…bạn…g..ái…của anh
nhé!!!”-Quốc Minh nói nhỏ vào tai Bảo Ngọc làm cô hơi bất ngờ.”Từ khi
anh gặp em tới giờ anh đã biết 1 điều rằng chỉ có em và chỉ mỗi em mới
có thể mang cho anh niềm vui hạnh phúc mà thôi.Anh không mong sẽ nhận
được lời đồng ý của em đối với anh 1 cái ôm như vậy là quá đủ rồi.”-Quốc Minh định buôn Bảo Ngọc ra nhưng cô đã kịp níu lại vào ôm anh còn chặt
hơn lúc nãy và ghé vào tai anh cô nói”Em đồng ý.”
Nghe xong Quốc
Minh vui mừng còn hơn bắt được vàng.Hai người họ cứ đứng ôm nhau như
vậy.Phố xá bây giờ vắng tanh không 1 bóng người và gió cứ thổi từng cơn
từng cơn quất vào mặt hai người họ nhưng họ chẳng cảm thấy lạnh mà có
cái gì đó rất ấm mà chỉ có mỗi họ mới cảm nhận được thôi.