Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Chương 17: Chương 17




Các nhân vật của chúng ta ai cũng có 1 kết thúc đẹp vậy thì còn Thư Kỳ,ông chủ Trần thì sao.Liệu hai người đó có thể có được kết thúc đẹp như thế không???

Sáng hôm thứ hai đầu tuần,lúc này ở nhà chỉ có 2 vợ chồng Minh Quân bởi vì ông Dương và ông bà Triệu đã đi du lịch Châu Âu theo lời đề nghị của bà Triệu rồi.Ánh nắng mặt trời chíu những tia nắng ban mai vào mắt Minh Quân làm anh chợt tỉnh.Tiểu Phương vẫn còn nằm cuộn tròn ngủ say không biết gì.Minh Quân nhìn cái dáng lúc ngủ của Tiểu Phương giống như 1 cô gái rụt rè lúc nào cũng tìm cách trốn tránh 1 điều gì đó.Anh cúi xuống hôn lên mái tóc đen nhánh thơm mùi hoa quả của cô rồi lo đi chuẩn bị để đi làm.

Sau khi Minh Quân đi được nửa tiếng,Tiểu Phương cũng tỉnh dậy vì hôm nay cô phải đi siêu thị mua ít đồ.Xe chở Tiểu Phương vô siêu thị cô đi lòng vòng chất đầy xe đẩy nào là đồ hộp,rau quả,trái cây tươi,sữa,trứng,….Thanh toán xong Tiểu Phương nhanh chóng rời khỏi siêu thị và về nhà.Vừa về đến cô lại nhanh chóng bảo các cô người hầu đi ra ngoài để cô chuẩn bị bữa tối.Mọi người ai cũng lo ngộ nhỡ cô làm mà xảy ra cái gì là mấy người đó lãnh đủ nhưng cũng đành chịu thua cái tính bướng bỉnh,cứng đầu của cô mà đi ra ngoài.Tiểu Phương lao đầu vào nấu ăn nào là nấu canh,xào gà kho gừng rồi nấu chè đậu xanh.Cô làm quần quật không ngơi tay.Đến nỗi mồ hôi ướt đẫm trán mà cô vẫn không lấy tay lau đi.Mặc dù mệt nhưng cô vẫn cảm thấy có cái gì đó vui vui.Khi Tiểu Phương đang bận rộn với nồi nước đang sôi ùng ục trên bếp thì có tiếng Minh Quân từ ngoài cửa nói vọng vào và anh gần như bật ngửa khi thấy hình ảnh cô đang hì hục cắt cà rốt cho vào nồi mặt ướt đẫm mồ hôi.

“Em đang làm cái gì vậy???-Minh Quân ngạc nhiên hỏi rồi quay sang nhìn ông Quản Gia-Sao ông lại để cô ấy vào bếp vậy??Đây đâu phải là bổn phận của Tiểu Phương đâu.-Ông Quản Gia định giải thích nhưng Tiểu Phương đã kịp nói vào-Không phải đâu do em muốn làm mà.Thôi anh đi lên phòng tắm rửa đi.Nhanh lên còn ăn cơm nữa chứ.Đi đi em làm được mà”-Tiểu Phương không để cho Minh Quân nói thêm gì nữa mà đẩy anh lên phòng.

Sau khi hoàn thành xong công việc Tiểu Phương cùng Minh Quân đi xuống phòng ăn dùng bữa.Minh Quân cũng không thắc mắc thêm về việc Tiểu Phương nấu ăn nữa vì đó là sở thích của cô mà.

“Đây anh ăn thử xem xem em nấu có ngon không???-Tiểu Phương gắp 1 miếng gà vào chén cho Minh Quân-Này nói trước ăn mà có dỡ quá thì ráng chịu nha.-Minh Quân nhìn Tiểu Phương mỉm cười rồi cắn thử 1 miếng.-Ôi trời ơi!!Cái này em nấu hay là đầu bếp nấu vậy???Sao mà ngon thế???”-Minh Quân hét lớn lên làm cho Tiểu Phương phải giật mình.”Thật à!!Vậy thì anh ăn nhiều vào nhé.”-Tiểu Phương gắp thêm vài miếng nữa cho Minh Quân.Anh ngồi ăn ngon lành mà chẳng để ý rằng nãy giờ Tiểu Phương chẳng ăn uống gì cả chỉ ngồi chống cằm nhìn anh rồi cười thôi.”Sao em không ăn đi??Hay để anh gắp cho nhé!”-Minh Quân nói rồi gắp vài miếng gà vào chén cho Tiểu Phương rồi hối thúc cô ăn nhưng Tiểu Phương cứ do dự hết cầm đũa lên rồi lại bỏ xuống.Minh Quân ngồi nhìn cô rồi hỏi rằng cô bị sao vậy nhưng cô lại bảo là không sao rồi lại vờ cầm đũa lên nhưng lại bỏ xuống vì tay cô không thể cầm đũa lên được Minh Quân có hỏi nhưng cô vội giấu bàn tay phải của mình ra đằng sau.

“Tay em làm sao vậy???Đưa đây anh xem xem.Nhanh lên”-Minh Quân quát 1 tiếng làm cho Tiểu Phương giật mình vội đưa cánh tay ra ngoài.Nhìn thấy bàn tay đang đỏ lên vì phỏng của Tiểu Phương mà anh xót xa vô cùng.”Em xin lỗi tại em muốn nấu cho anh ăn nhưng do sơ ý nên em để nước sôi bắn vào tay.Em nghĩ là mình làm quen rồi nên không sao ai dè.”-Tiểu Phương cúi gầm mặt hối lỗi.”Quen rồi mà lại bị như vậy hả cô hai từ nay anh cấm em vào bếp nữa nghe chưa???Nếu muốn nấu thì nhờ thêm vài người giúp việc vô giúp đừng làm 1 mình.Ngồi đây đi anh đi lấy đá chườm vào cho.”-Nói xong Minh Quân chạy nhanh đi lấy đá rồi ngồi cặm cụi chườm vào tay cho Tiểu Phương.

Cô ngồi ngoan ngoãn để anh chăm sóc cái tay đang đỏ tấy lên của mình.Lúc đó trông anh thật dịu dàng có lẽ đây mới chính là Minh Quân thật sự chứ không phải giống như cái vỏ lạnh lùng ngày trước.Ăn cơm xong,Minh Quân liền chạy nhanh lên phòng làm việc do anh đã lên chức Chủ Tịch rồi nên công việc ngày càng nhiều với lại lúc này giữa Minh Thị và tập đoàn của ông chủ Trần có một số vấn đề có lẽ ông ấy vẫn còn để bụng chuyện hôm bữa nên ông dồn hết vốn của tập đoàn để thu mua tất cả những khu đất mà Minh Quân có dự định sẽ đầu tư vào.

“Anh ơi!!Đi ngủ thôi khuya rồi.-Tiểu Phương vừa ló đầu vào phòng làm việc của Minh Quân thì đã nghe thấy tiếng la thất thanh của anh-Tôi không cần biệt bằng bất cứ mọi giá cậu phải tìm cách mua được khu đất Phúc An cho tôi nếu không có được khu đất ấy Minh Thị sẽ phá sản cậu có hiểu không?”-Minh Quân tắt máy rồi ném cái điện thoại vào tường có lẽ anh đang bị stress nặng.Tiểu Phương cũng biết về chuyện này vì cô biết sau chuyện ở khách sạn hôm bữa ông chủ Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu và có lần cô cũng đề cập đến chuyện này với anh nhưng Minh Quân lại gạt phăng ra.”Có chuyện gì vậy anh???Nói em nghe nhanh đi.”-Tiểu Phương nói giọng đầy lo lắng nhưng đáp lại sự lo âu ấy của cô Minh Quân lại thản nhiên nói có 1 số chuyện nho nhỏ thôi nên cô không cần phải lo nhưng Tiểu Phương thấy hình ảnh anh tức giận đến nổi ném luôn điện thoại thì chắc chuyện đó không phải là chuyện nhỏ.

Gặng hỏi mãi Minh Quân mới nói là anh đang có 1 hợp đồng làm ăn vào khu đất Phúc An và đây là 1 hợp đồng lớn nếu làm không xong thì Minh Thị sẽ dẫn đến phá sản.Ngày mai là ngày đấu giá khu đất ấy và khi nghe tin ông chủ Trần cũng có mặt trong buổi đấu giá này thì anh vô cùng lo lắng vì anh tin chắc rằng ông ấy sẽ không ngại gì huy động các cổ đông của mình ngay cả phải đi vay ngân hàng thì ông ấy cũng phải có được khu đất ấy.Nhưng nếu lỡ khu đất ấy thuộc về ông chủ Trần thì tai họa sẽ đến với Minh Thị và có thể dẫn đến phá sản.Nghe anh nói xong Tiểu Phương không nói gì mà chỉ cầm sơ đồ về khu đất Phúc An và những khu đất bên cạnh rồi nói”Nhìn thì có lẽ khu đất ngày mai đấu giá là khu lớn nhất so với những khu đất xung quanh.Vậy anh định chừng nào thương lượng để mua những khu đất xung quanh.”-Tiểu Phương nhìn Minh Quân nói trông anh có lẽ đang rất lo lắng như là mình đang gây ra 1 tội lỗi lớn lắm vậy.”Anh định đấu giá thành công rồi mới mua.”-Minh Quân ôm đầu nói.”Vậy tại sao anh không làm ngược lại những gì mình đang nghĩ??-Tiểu Phương vừa dứt lời thì Minh Quân liền ngẫng đầu lên nhìn cô như muốn hỏi ý em là sao-Đây này anh cứ nghĩ đi nhé!!Ông chủ Trần đang muốn hại anh khiến anh phải thất bại trong buổi đấu giá ngày mai thì như lời anh nói ông ấy sẽ không ngại dồn hết tiền của để có được khu đất ấy thì bây giờ anh cứ bí mật cho người thâu tóm hết những khu đất nhỏ kế bên đi rồi đến khi ông ấy không biết dùng khu đất ấy vào việc gì thì ông ấy sẽ rao bán thôi thì đến lúc đó anh cho người mua khu đất ấy.”-Minh Quân nghe Tiểu Phương nói xong thì thấy hơi có lý nhưng anh không biết rằng có nên làm theo lời anh hay không vì anh thấy tỉ lệ thành công của nó sao mong manh quá.”Nghe em này ngày mai anh cứ đi đấu giá và cứ làm ra vẻ như nóng lòng muốn chiếm được khu đất ấy và anh cứ để cho ông chủ Trần trả tới cái giá cao ngất ngưỡng đến nổi không ai tin rằng ông ấy lại dám bỏ 1 số tiền lớn như thế để mua khu đất ấy còn anh thì cứ bí mật cho người đi mua những khu đất bên cạnh đi.Em đảm bảo với anh sẽ không lâu nữa anh sẽ có được khu đất ấy cho mà xem.Nếu không đúng thì anh giết em cũng được.Còn bây giờ đi ngủ đi chuyện ngày mai để ngày mai lo em buồn ngủ lắm rồi.”-Tiểu Phương nói xong kéo anh vào phòng ngủ luôn.Cả đêm hôm ấy anh chẳng tài nào chợp mắt được hàng ngàn câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu anh.

“LIỆU NHỮNG GÌ TIỂU PHƯƠNG NÓI CÓ ĐÚNG KHÔNG???SAO MÌNH THẤY NÓ MONG MANH QUÁ CỨ NHƯ MÌNH ĐANG ĐỨNG GẦN VỚI BỜ VỰC THẲM VẬY CHỈ CẦN TRƯỢT CHÂN 1 CÁI LÀ CÓ THỂ TÉ NGAY.”

Sáng hôm sau,Minh Quân thức dậy trong tâm trạng lờ đờ vì cả đêm qua anh chẳng chợp mắt được tí nào còn Tiểu Phương thì cứ nằm ngủ say như chết có lẽ như cô chẳng quan tâm gì đến chuyện công việc của anh cả.Minh Quân thay đồ rồi đến Minh Thị sớm hơn mọi ngày do là anh còn phải có 1 cuộc họp với các cổ đông buổi đấu giá ngày hôm nay.

10h sáng....

Tiểu Phương từ từ mở mắt dậy nhìn đồng hồ cô đoán được chắc Minh Quân đã đi đấu giá từ sớm.Cô định gọi điện nhưng vì sợ gọi sẽ làm anh thêm hồi hộp nên cô đành thôi.

Tại buổi đấu giá,Minh Quân đang ngồi đối diện với ông chủ Trần.Ông ta nhìn anh bằng cặp mắt lưỡi dao như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy,và anh cũng tỏ ra lạnh lùng không kém nhưng bên trong thì chứa đầy nỗi lo. L Lieu Li â máắnlolanắnlangănlanắnglangơơơ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.