Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Chương 4: Chương 4




Sáng hôm sau,mới 8h sáng khi Tiểu Phương còn đang chìm trong giấc ngủ sâu thì

Reng…..reng….reng….-Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi.

Hôm đó là ngày nghỉ nên khu biệt thự rất yên tĩnh.

_Chào cô!Cô tìm ai ạ.-1 nhỏ người hầu chạy ra.

_Em là bạn của Tiểu Phương ạ.Nghe nói bạn ấy bị ốm nên sang thăm.-Bảo Ngọc lễ phép.

_Ồ!Cô là bạn của Tiểu thư à!Mời cô vào nhà Tiểu thư còn đang ngủ để tôi lên gọi cô ấy xuống.-Nhỏ người hầu vui vẻ mời Bảo Ngọc vào nhà rồi chạy lên gọi Tiểu Phương.

Cốc….cốc….cốc….

_Tiểu thư ơi!Có người bảo là bạn của Tiểu thư đến chơi ạ.-Nhỏ người hầu nói vọng từ ngoài cửa.

_Dạ em biết rồi em xuống ngay cảm ơn chị.-Tiểu Phương còn đang ngái ngủ cái đầu vẫn còn hơi nhức.

Tại phòng khách,Bảo Ngọc đang ngồi nhâm nhi li trà và khẽ mỉm cười.

_Chào lâu quá không gặp nhớ bà quá à!-Tiểu Phương bước xuống cười nhạt.

_Gớm nói nhớ người ta mà cái mặt bơ phờ như thế hả?-Bảo Ngọc lo lắng.

_Ừ tại đang mệt.-Tiểu Phương chán nản.

_Mấy bữa nay lớp có gì vui không?Tui nhớ lớp quá à.

_Ừ lớp cũng bình thường mà sao bà không đi học bộ tính bỏ học luôn à.

_Tui học ở nhà chồng tui không cho học ở trường.-Tiểu Phương ỉu xìu.

_Kì vậy mà sao bà đám cưới mà chẳng có tiệc tùng gì hết vậy?-Bảo Ngọc thắc mắc câu hỏi của Bảo Ngọc động tới nỗi đau của Tiểu Phương cô không thể nói với Bảo Ngọc rằng quan hệ của cô và Minh Quân chỉ là hợp đồng được anh ta sẽ giết cô mất.

_Tại anh Quân bận quá với lại cũng định tới lúc tui ra trường rồi làm luôn.Mà hôm nay tui với bà đi chơi đi nha ở nhà hoài tui thấy tù túng quá.-Tiểu Phương giải thích nhanh rồi chuyển đề tài vì Bảo Ngọc là chuyên gia thắc mắc cái gì cũng hỏi cho ra ngọn ra ngành.

_Ừ nhưng mà bà đang bệnh có đi được không?

_Không sao đâu tui chỉ cảm nhẹ thôi ấy mà.Thôi bà đi với tui lên phòng chờ tui thay đồ rồi mình đi.-Tiểu Phương dắt Bảo Ngọc lên phòng mình định mở cửa thì thấy Minh Quân từ phòng làm việc bước ra.

_Đây là chồng tui.-Tiểu Phương cúi mặt.

_Còn đây là Bảo Ngọc bạn em.-Tiểu Phương chỉ tay về phía Bảo Ngọc.

_Chào anh.-Bảo Ngọc mỉm cười.

Mình Quân không nói gì chỉ giơ tay ám hiểu chào rồi bỏ đi.

_Nè tui thấy chồng bà sao sao đó.

_Sao là sao?-Tiểu Phương vừa lựa quần áo vừa quay sang hỏi.

_Lạnh lùng vô cảm kiêu ngạo.-Bảo Ngọc vừa nói vừa ngắm nghía những bức tranh trong phòng.

_Ảnh là vậy đấy nhưng…..trong lòng thì tốt lắm.-Tiểu Phương nói dù lòng cũng cảm thấy ngượng vô cùng.

_Bà đừng có mà tin quá coi chừng lụy luôn thì khổ sống thì phải có lập trường riêng đừng có cái gì cũng bênh ỗng hết với lại tui thấy ỗng cũng kì thiệt ai đời bạn vợ mình tới chơi mà không chào hỏi gì hết may tui chỉ là bạn bà chứ nếu gặp ba bà chắc ỗng nói chuyện tay đôi luôn quá.Tui thấy cuộc hôn nhân này của bà chẳng đi vào đâu cả chẳng có hạnh phúc gì đâu chỗ bạn bè tui khuyên thật tình đó.-Bảo Ngọc ra dáng 1 nhà tâm lí học(ước mơ của chị ấy mà lị)

_Ừ tôi biết rồi.-Tiểu Phương nói xong quay sang lục lục cái gì đó trong tủ quần áo.Không cần Bảo Ngọc nói thì cô cũng biết Minh Quân đâu có yêu thương gì cô anh ta chỉ xem cô như 1 món hàng mà thôi thích thì dùng không thích thì cho vào sọt rác.

Sau khi thay đồ xong,cả hai nắm tay nhau đi xuống nhà.Dưới phòng khách Minh Quân đang ngồi nói chuyện với ai đó.

_Anh Quốc Minh sao anh ở đây?-Bảo Ngọc reo lên.

_Ủa sao em cũng ở đây?-Quốc Minh cũng ngạc nhiên không kém.

_Em đến nhà bạn em chơi.Đây nè.Đây là Tiểu Phương người em hay kể với anh ý.-Bảo Ngọc kéo tay Tiểu Phương lại sát gần mình.

_Ồ đúng là trái đất quả thật là tròn hóa ra vợ của Minh Quân lại là bạn của em.Anh là bạn của Minh Quân.-Quốc Minh cười xoa xoa cái đầu.

_Ra thế à.Tiểu Phương đây là Quốc Minh con của bạn ba tui người tui hay kể cho bà nghe ấy.

_Chào anh. Em là Tiểu Phương.Rất vui được gặp anh.-Tiểu Phương e dè.

Minh Quân vẫn ngồi im như tượng nói gì cứ như là anh ta đang ở ngoài hành tinh vậy.

_Thôi vậy tụi em xin phép ra ngoài 1 chút.-Bảo Ngọc tìm cách chuồn.

_Ừ vậy 2 em đi đi.-Quốc Minh nở 1 nụ cười hết sức baby.

Tiểu Phương và Bảo Ngọc đi dạo khắp các khu mua sắm.Hai đứa cứ đi mãi đi mãi chẳng ai nói với ai câu nào.

_Nè bà làm mà im lặng thế?Thường ngày bà thích mấy cái chỗ này lắm mà.-Bảo Ngọc tỏ vẻ chán nản.

_Tại tôi đang mệt.Mình về thôi hôm nay tôi không có hứng.-Tiểu Phương nói xong bỏ ra cổng.

_Này.-Bảo Ngọc gọi với rồi chạy theo Tiểu Phương.

Ngồi trên xe Tiểu Phương cứ đưa mắt ra ngoài phía cửa sổ không phải là cô mệt do bệnh nhưng cô đang rất buồn.Ba thì bỏ rơi còn Minh Quân…..chồng cô thì lại hững hờ không 1 chút quan tâm gì đến cô.Cô cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm.

Xe thắng lại trước biệt thự Minh Thị.

_Này chuyện hồi nãy tui nói có gì sai bà bỏ qua nha.Tại tui thương bà nên nói vậy thôi.-Bảo Ngọc an ủi.

_Tui biết rồi.- Tiểu Phương bước xuống chào Bảo Ngọc rồi vô nhà.

Minh Quân đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa tay cầm tờ báo che hết khuôn mặt của anh.Tiểu Phương không quan tâm mà đi thẳng lên phòng khóa trái cửa rồi ngồi phịch xuống giường.

Cốc….cốc…cốc-Tiếng gõ cửa.

_Vào đi.-Tiểu Phương nói nhỏ vừa đủ để nghe thấy.

_Cô ngồi dậy tôi có chuyện muốn nói.-Minh Quân lạnh lùng.

_Nói đi tôi nghe.-Tiểu Phương nói trong mệt mỏi nhưng rất dứt khoát.

_Ngày mai cô sẽ vào Minh Thị làm việc.

_Chức vụ?-Tiểu Phương lạnh lùng đáp.

_Trợ lý của tôi.Tối nay cô theo tôi đi dự tiệc ở nhà ông Lâm.Đây là đối tác lớn của Minh Thị cô làm sao coi cho được.

_Ok.-Tiểu Phương đáp cụt lũn.

Chiều hôm đó,đám người hầu lo chuẩn bị quần áo,giày dép cho Tiểu Phương.Cô cứ như 1 cái máy ai bảo gì làm nấy kêu ngồi ở đâu thì ngồi.Đúng 6h tối Minh Quân trông bộ vest đen sang trọng ngồi bắt chéo chân dưới phòng khách.Hôm đó Tiểu Phương mặc 1 chiếc váy trắng ngắn có chiếc nơ to ở hông trông cực kì duyên dáng và rất sang trọng nhưng không quá già dặn.

_Thưa Thiếu gia,Tiểu thư đã chuẩn bị xong.-Ông quản gia tươi cười.

_Ừ.-Minh Quân đứng dậy quay sang phía Tiểu Phương đang đứng và có hơi giật mình vì hôm nay trông cô rất sang trọng rất ra dáng phu nhân của tổng giám đốc nhưng anh vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh bước tới chìa tay ra trước mặt cô.

_...-Tiểu Phương im lặng do dự đặt tay mình lên tay Minh Quân dắt ra xe.

Trên xe hai người không ai nói với nhau câu nào.Bây giờ là tháng 5 thời tiết bắt đầu nóng lên mặc dù bác tài đã mở điều hòa cỡ lớn nhưng không khí vẫn ngột ngạt sao ấy.Tiểu Phương ấn nút mở cửa xuống cô muốn cho không khí ồn ào của xe cộ tràn vào giết chết cái sự tĩnh lặng trong xe.Cô cứ ngồi đó nhìn ra ngoài mắt buồn rười rượi trước kia hễ ai nhìn vào mắt cô thì họ đều thấy sự trong sáng,ngây thơ,thuần khiết nhưng giờ đây trong mắt của cô chỉ là 1 nỗi buồn ãm đảm của 1 người phụ nữ cô không còn là con gái nữa vì theo mọi người con gái lấy chồng thì đã thành phụ nữ rồi.Cô tự nhủ là sống tự lập và phải sống tốt ít nhất nếu cô gặp ba ở ngoài đường thì ông cũng sẽ vui khi thấy cô hạnh phúc.Tiếng thắng két của xe đưa Tiểu Phương về với hiện thực.Tiểu Phương khoác tay Minh Quân đi vào trong.Ở đại sảnh có rất nhiều đại gia máu mặt và các ông lớn có tiếng khắp Châu Á hầu hết là những người sang trọng và thành công lớn.

_Chào chủ tịch Trần!Đây là vợ tôi Tiểu Phương.-Minh Quân bắt tay với 1 người đàn ông trung niên với cặp mắt kính lão to.

_Xin chào.-Tiểu Phương cúi đầu nói lí nhí vừa đủ nghe.

_Ồ thì ra Tiểu thư đây là người lọt vào mắt xanh của Tổng Giám Đốc Minh Thị đây à.Xinh đẹp quá.-Ông Trần cười gian nhìn dê hết chỗ nói.

_À đây là vợ của tôi bà Trần Na Ra.-Ông Trần hướng tay về người phụ nữ kiều diễm bên cạnh mình.

_Xin chào.-Bà Trần nói(Bằng tiếng Anh) và giơ tay ra trước mặt Tiểu Phương.

_Xin chào.Bà là người Hàn Quốc à?-Tiểu Phương bắt tay với bà Trần và giao tiếp bằng tiếng Anh.

_Đúng vậy.Cô có biết nói tiếng Hàn không?-Bà Trần hỏi.

_Vâng.Tôi học từ nhỏ vì ước mơ của tôi là trở thành 1 nhà ngoại giao giỏi.-Tiểu Phương tự tin đáp lại bằng tiếng Hàn.

_Ồ Tổng Giám Đốc Triệu có phước quá rồi lấy được 1 cô vợ vừa xinh đẹp lại tài giỏi như cô đây thì sướng quá rồi.-Bà Trần quay sang nói chuyện với Minh Quân bằng tiếng Anh.

Minh Quân không nói gì chỉ cười trừ còn Tiểu Phương thì quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm cái gì đó.

Bà Trần với Tiểu Phương đứng nói chuyện với nhau.Hai người có vẻ rất hợp.Bà Trần dắt Tiểu Phương lại chỗ những người bạn rồi cùng nhau nói chuyện.Ở đó có cả người Trung Quốc,người Nhật.Không những Tiểu Phương nói chuyện rành rọt với họ mà cô còn am hiểu về văn hóa của từng nước nữa cơ.Ai trong số họ cũng trầm trồ trước sự thông minh của cô.Dù bận nói chuyện với các giới làm ăn nhưng Minh Quân vẫn luôn để mắt tới Tiểu Phương vì anh sợ cô vợ hờ ngốc nghếch của anh lại gây chuyện.Một lúc sau tiếng nhạc vang lên mọi người đều buông ly xuống đi tìm cho mình 1 người bạn nhảy rồi nắm tay nhau đi ra đại sảnh.Tiểu Phương chỉ đứng đó nhìn rồi tủm tỉm cười 1 mình.

_Hôm nay cô làm tốt lắm.-Minh Quân vừa nói vừa uống rượu.

Tiểu Phương không nói gì chỉ nhìn chăm chăm ra đại sảnh.Đến 9h tối,buổi tiệc tan mọi người đều ra về.Minh Quân và Tiểu Phương chào vợ chồng chủ tịch Trần rồi ra về.Ngồi trên xe hai người vẫn im lặng.Tiểu Phương ghét cay ghét đắng cái không khí này vì im lặng không phải là tính cách của cô.Cô ước gì Minh Quân là Bảo Ngọc để được hả hê buôn chuyện nhưng đó chỉ là ước mơ thôi.Về đến nhà Tiểu Phương leo lên giường ngủ chum mền lại và ngủ.

_Ngày mai cô dậy sớm theo tôi vào Minh Thị.-Minh Quân lạnh lùng nói.

_Biết rồi.-Tiểu Phương bực mình.

_Suốt ngày chỉ công việc với công việc may mà mình chỉ là vợ hờ của anh ta chứ mình mà là vợ chính thức chắc mình khổ với thằng cha này rồi.-Tiểu Phương nằm trong chăn lẩm bẩm.

Minh Quân về phòng làm việc bây giờ phải gọi là phòng ngủ mới đúng.Anh mở cửa sổ ra cho gió tràn vào phòng rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay.

_Con nhỏ này xem ra được đấy nó cũng đến nỗi tệ như mình nghĩ.Có thể nó sẽ giúp được nhiều việc cho mình.-Mình Quân cười khẩy 1 cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.