Sáng hôm sau,Tiểu Phương thức dậy rất sớm để chuẩn bị quần áo vì ngày đầu
tiên đi làm nên ít nhất cô nhìn phải gọn gàn,sạch sẽ và tươm tất 1
chút.Vscn xong Tiểu Phương mặc bộ váy công sở màu đen mà Minh Quân đã
mua sẵn , búi tóc lên cao cho gọn gàng,trang điểm nhạt vì cô không thích lòe loẹt rồi mang đôi giầy cao gót đen vào nhìn cô có vẻ chững chạc hơn so với những bộ váy trẻ trung mà cô hay mặc.
Cô đứng trước gương xoay xoay xem mình đã lịch sự chưa rồi với tay lấy cái ví đen đi ra.Vừa đi ra định mở cửa thì………
Chụt……
Tiểu Phương thấy môi mình vừa chạm vào một cái gì đó mềm mềm nhưng lại chẳng có cảm xúc gì.Mở to mắt ra cô mới phát hiện môi cô đang chạm vào môi
của 1 người mà người đó là Minh Quân.
_Á……..Anh làm cái gì thế hả?-Tiểu Phương hét lên lấy tay đấm đấm vào người Minh Quân.
_Cô làm cái gì mà hét to thế hả?.-Minh Quân quát kéo tay cô vô phòng rồi khóa trái cửa lại.
_Ôi nụ hôn đầu đời của tôi.Đáng lẽ ra phải dành cho người mà mình yêu chứ
sao lại dành cho cái gã đó chứ.-Tiểu Phương vừa lẩm bẩm vừa lấy tay chùi chùi miệng.
_Đúng là con nhỏ ngốc nụ hôn đầu đời với chã cuối đời..-Minh Quân cười nhìn cô cười khẩy.
_Anh nói cái gì đó.-Tiểu Phương tia ánh mắt giận dữ về phía Minh Quân.
_Anh muốn gì ở tôi?Sao anh lại làm cái chuyện vô liêm sỉ đó hả?-Tiểu Phương hét.
_Cô ăn nói cẩn thận nhá.Tôi không phải là hạng người như cô nghĩ đâu.Lúc
nãy tôi định đi vào phòng gọi cô dậy đi làm thì tự nhiên cô cũng đi ra
nên mới xảy ra chuyện như vậy.Cái gì mà nụ hôn đầu đời tôi nói cho cô
biết con gái như cô có cho tôi cũng không thèm nữa chứ đừng có mà
nói.-Minh Quân nổi giận.
_Anh nói gì thế hả?Anh dám xúc phạm tôi như thế hả?
Lời nói của Minh Quân đụng tới cục tự ái của Tiểu Phương nên cô tức giận tiến lại chỗ Minh Quân.
_Cô có cái gì hay mà bảo tôi không được xúc phạm.-Minh Quân cũng không vừa lạnh lùng đáp lại.
_Tôi thề sau khi kết thúc hợp đồng này tôi sẽ trả mối thù này.-Tiểu Phương nắm tay lại.
_Ok cứ trả thù đi xem cô làm được gì?Thôi không nói nhiều nữa đi làm muộn
rồi.-Minh Quân bỏ đi ra ngoài để lại Tiểu Phương với cục tức nghẹn họng.
Cả Minh Quân và Tiểu Phương đều có những suy nghĩ rất lạ.
Minh Quân.
Sao mình lại nhiều lời với con nhỏ đó nhỉ?Thường ngày mình đâu có thích cãi nhau với đám con gái lắm chuyện đó.Mà công nhận từ ngày nhỏ đó về nhà
này mình thay đổi nhiều quá xong việc là tranh thủ chạy về ngay không la cà trong các quán bar như trước nữa.
Tiểu Phương.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ?Tưởng giàu thì làm phách à?Mình nhất định sẽ trả thù.Anh ta nói là cho dù có cho không mình anh ta cũng không thèm anh
ta có biết rằng có nhiều người bên ngoài kia đang xếp hàng mỏi mòn chỉ
chờ được cái gật đầu của mình không hả?Đúng là đồ cóc ngồi đáy giếng coi trời bằng vung chẳng xem ai ra gì.
_Nhanh lên đi muộn rồi.-Minh Quân đứng bên ngoài nói vọng vào làm Tiểu Phương
giật mình đứng lên với vội cái ví rồi phụng phịu đi ra ngoài.
Xe đưa Minh Quân và Tiểu Phương đến Minh Thị.
_Xin chào Tổng Giám Đốc ạ.-Đám vệ sĩ đồng thanh.
_Gọi tất cả nhân viên ra đây.-Minh Quân nói với 1 thằng vệ sĩ.
5 phút sau tất cả nhân viên của Minh Thị kể cả những người lao công đã có mặt dưới đại sảnh.
_Mọi người nghe đây.Tôi muốn giới thiệu với mọi người trợ lý mới của tôi
chắc không cần phải nói rõ thì mọi người cũng biết là ai rồi phải
không?-Minh Quân nói dõng dạc.
_Xin chào mọi người tôi là Tiểu Phương.Tôi mới vào làm nên chưa biết hết nội quy và cách thức làm việc ở đây.Mong được mọi người giúp đỡ.-Tiểu
Phương cúi đầu.
Clap….Clap….Clap….
Các anh con trai thì vỗ tay hoan hô còn các chị con gái thì nhìn Tiểu
Phương đầy ghen tị vì họ vào đây làm chỉ vì muốn được ngồi vào chức trợ
lí Tổng Giám Đốc còn Tiểu Phương thì mới chân ướt chân ráo mà đã được
ngồi vào cái chức đó rồi.
_Những người từ chức trưởng phòng đến phó tổng giám đốc bước lên đây cho tôi.
Minh Quân vừa dứt lời thì khoảng 20 người nam có nữ có bước lên.
_Xin chào tôi là Trưởng Phòng Kế Hoạch.-Người 1.
_Tôi là Trưởng Phòng Tài Chính.-Người 2.
_Tôi là Trưởng Phòng Kinh Doanh.-Người 3.
_Tôi là Giám Đốc Maketing.-Người 4.
Bla….bla….bla….
_Có chuyện gì thì hỏi mấy người này nhé.Thôi mọi người về phòng làm việc
đi.Còn em đi theo anh.-Minh Quân nắm tay kéo nhẹ Tiểu Phương đi.
Cái nắm tay của Minh Quân làm Tiểu Phương hơi bất ngờ nhưng sau đó lại bình tĩnh lại ngay vì cô thừa biết trước mặt nhân viên Minh Quân mới làm vậy thôi
_Cô bỏ tay tôi ra được rồi đó.-Minh Quân cau có.
Tiểu Phương cứ lo suy nghĩ đâu đâu không biết rằng Minh Quân đã nắm tay đưa cô vào thang máy lâu rồi.
_Ờ…..xin lỗi.-Tiểu Phương bối rối gỡ tay mình ra khỏi tay Minh Quân rồi vờ quay đi chỗ khác.
Minh Quân nhìn thấy vẻ bối rối của Tiểu Phương chỉ biết khẽ mỉm cười.
Ting……toong…..
Cánh cửa cầu thang máy mở ra Tiểu Phương vội chạy nhanh ra ngoài mở túi xách lấy chai thuốc xịt xịt vào mũi.
_Cô làm sao thế?-Minh Quân lo lắng.
_K…..hông….s….ao….anh đừng q…uan…tâm.-Tiểu Phương vội quay lưng bỏ đi.
_Nói cho tôi nghe cô làm sao?-Minh Quân nắm chặt cổ tay Tiểu Phương kéo lại.
_Đau buông ra.-Tiểu Phương như sắp khóc lên.
_Nói mau đi.-Minh Quân quát rồi buông tay Tiểu Phương ra.
_Tôi không sao hết.Bây giờ tôi sẽ làm việc ở đâu?-Tiểu Phương xua xua tay rồi đổi đề tài.
_Nhưng…..
_Hả????Nhưng nhị gì?Chỗ làm việc của tôi ở đâu?-Tiểu Phương giả ngu cho Minh Quân khỏi hỏi thêm nữa.
_Ờ…..cô làm việc ở phòng này sát bên phòng của tôi có gì thì cứ qua hỏi trong
phòng có tất cả các giấy tờ , tài liệu của Minh Thị đến lúc tôi cần thứ
gì cô phải mang qua ngay.Hiểu không?-Minh Quân biết Tiểu Phương đang
giấu mình chuyện gì đó nhưng anh sẽ điều tra cho ra lẽ.
_Ok.Vậy thôi.Tôi vô làm việc nha.Chúc anh 1 ngày làm việc tốt lành.-Tiểu Phương nói rồi nhanh chóng đi vô phòng làm việc của mình.
_Alo cậu mau điều tra những hồ sơ về sức khỏe của vợ tôi.Có gì thì gọi điện
báo ngay cho tôi nghe không?-Minh Quân ra lệnh cho tên luật sư riêng.
Tiểu Phương đứng ở trong phòng làm việc đã nghe thấy những lời nói của Minh
Quân.Người cô run bần bật lên trán thì toát cả mồ hôi lạnh cô sợ Minh
Quân sẽ biết được cô mắc chứng hen xuyễn nặng và cô không thể dầm mưa
hay sống trong môi trường ngột ngạt.Cô nghĩ nói làm gì nếu nói mà bệnh
của cô có thể khỏi thì cô sẽ nói và cô biết chắc 1 điều rằng Minh Quân
sẽ không bận tâm gì đến đâu vì anh ta đâu có là gì của cô với lại anh ta chỉ xem cô là 1 món hàng thôi mà.Tiểu Phương bắt đầu tham quan phòng
làm việc của mình ở đây rất thoáng mát không ngột ngạt, ánh sáng vừa
đủ,thiết bị làm việc cũng ok.Cô hít 1 hơi thật sâu rồi ngồi vào ghế.Cô
vừa ngồi yên vị trên cái ghế xoay thì chuông điện thoại reo.
_Alo!Tôi trợ lí tổng giám đốc xin nghe.-Tiểu Phương bình tĩnh nói.
_Xem ra cô cũng biết cách làm việc đó.-Người đầu dây bên kia châm chọc.
_Ai vậy?-Tiểu Phương ngạc nhiên.
_Tôi. Minh Quân đây.Bây giờ cô soạn giúp tôi những tài liệu về khu đất Phúc
Lợi.15 phút sau mang qua cho tôi ngay.-Minh Quân ra lệnh.
_Biết rồi.-Tiểu Phương bực dọc nói lại.
_Nói nhỏ nhẹ không được à.Đúng là cái đồ đáng ghét.-Tiểu Phương lẩm bẩm **** rủa rồi bắt đầu đi tìm tài liệu.
Đúng 10 phút đống tài liệu về khu đất Phúc Lợi đã nằm gọn trong tay Tiểu Phương.
Cốc…cốc…cốc….
_Vào đi.-Minh Quân lạnh lùng nói.
_Đây tài liệu về khu đất Phúc Lợi.-Tiểu Phương nói bằng cái giọng mỉa mai và đặt sấp tài liệu lên bàn.
_Được rồi.Cô về phòng làm việc đi.-Minh Quân nói mà mắt cứ dính chặt vào màn
hình máy tính chẳng thèm quay sang nhìn Tiểu Phương 1 cái.
Tiểu Phương đi ra khỏi phòng miệng thì cứ lẩm bẩm **** rủa.
_Không biết kiếp trước mình có nợ nần gì với thằng cha này không???Sao bây giờ bắt mình phải dính với ổng chứ đáng lẽ ra giờ này mình đang ngồi trong
lớp học buôn chuyện với Bảo Ngọc rồi.Thằng cha này chính là kẻ đã phá
hết đời mình.Đúng là đồ máu lạnh đáng lẽ ra phải cảm ơn 1 tiếng khi
người ta đem hồ sơ vô cho chứ đằng này mắt cứ dán vào máy tính bộ hắn ta không biết phép lịch sự tối thiểu là gì hả????-Tiểu Phương cứ vừa đi
vừa lẩm bẩm 1 mình chẳng biết đến mọi thứ xung quanh gì cả.
Rầm……
_Á-Tiểu Phương hét lên 1 tiếng rồi ngã sầm xuống đất hình như cô vừa đụng vào 1 vật gì đó.
Ngước mắt lên nhìn cô thấy 1 người con gái xinh đẹp mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ xõa dài với bộ váy bó màu đen đang nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
_Xin lỗi chị tôi vô ý quá.-Tiểu Phương từ từ đứng dậy.
_Đúng là hạng con gái ngốc nghếch.Tôi không hiểu tại sao Minh Quân lại có thể yêu và cưới 1 đứa như cô rồi còn cho vào làm chức trợ lý nữa.Cô thì có
gì hay nào hay chỉ là được cái lốt ngây thơ để đi mồi chài đàn ông.-Ả
đứng khoanh tay và ném cho Tiểu Phương 1 ánh nhìn khinh bỉ.
_Này chị là ai mà dám lên giọng dạy đời tôi.Chị nói tôi mồi chài đàn ông à
rồi còn nói tôi dùng vẻ ngây thơ để dụ dỗ con trai à sao mà chị biết rõ
thế phải chăng chị cũng đã từng như vậy nên chỉ mới nhìn thôi là đã biết hết về con người của tôi.Phải tôi là hạng con gái ngốc nghếch thích
dùng vẻ bề ngoài ngây thơ để mồi chài đàn ông đấy thì sao nào chị và tôi chắc cũng cùng level mà thôi.-Tiểu Phương nói 1 hơi rồi ném 1 ánh mắt
sắt đá về ả đó.
_Mày…..-Ả định giơ tay giáng cho Tiểu Phương 1 bạt tay thì đã bị cô chụp lấy.
_Xin lỗi tôi không thích dùng vũ lực.Tôi nghĩ chúng ta kết thúc câu chuyện
này ở đây được rồi đó.-Tiểu Phương buông tay con ả ra rồi bỏ đi.
Tiểu Phương tức giận không chịu nổi.Hồi nãy không nhịn là con ả đó chết với cô rồi.
_Cô ấy nói mình mồi chài Minh Quân.Xin lỗi nhá hạng người như anh ta có cho đây cũng không thèm chính anh ta mới cần đến tôi.Cô nói anh ta yêu và
cưới tôi ư?Phải anh ta yêu tôi nhưng chỉ yêu những kiến thức tôi có thôi anh ta cưới tôi ư cưới chỉ vì cái chức Chủ Tịch mà thôi.Chính anh ta
mới là kẻ mồi chài.Tất cả những gì anh ta làm chỉ vì muốn tất cả thuộc
về anh ta.Tất cả chỉ vì lòng ích kỉ của anh ta mà thôi.Chứ anh ta nào có nghĩ đến cảm nghĩ của tôi chứ???????-Tiểu Phương nghĩ rồi khẽ cười 1
cái chua chát.
Cô gạt đi dòng nước mắt đang lăn trên má rồi bắt đầu vô việc.Cô nghĩ cái
có thể làm cho cô quên đi mọi nỗi buồn chỉ có thể là công việc mà
thôi.Thế là cô cứ làm và làm mãi chẳng chịu ngừng tay.Đồng hồ chỉ đúng
11h Tiểu Phương cảm thấy cái bụng của mình đang biểu tình chí chóe.Cô
đứng dậy đi ra kiếm cái gì đó lót vào cái bụng rỗng của mình.
_Cô định đi đâu thế?-Minh Quân đứng kiêu ngạo cho 2 tay vào túi quần nhìn Tiểu Phương.
_Tôi đi đâu phải báo cáo cho anh à.-Tiểu Phương liếc xéo Minh Quân.
_Định rủ cô đi ăn chung thôi.
_Ăn chung á????Mắc mớ gì tôi phải ăn chung với anh.
_Tôi cũng đâu có thèm ăn chung với cô.Bộ cô muốn nhân viên trong Minh Thị
đồn ầm lên rằng vợ chồng Tổng Giám Đốc không ăn cơm chung mà lại ăn
riêng à.
_Tùy anh.-Tiểu Phương xua xua tay rồi đi về phía nhà ăn.
_Cô đi đâu thế?-Minh Quân gọi với theo.
_Chẳng phải anh nói là muốn đi ăn sao???Muốn ăn thì phải đi vô nhà ăn chứ???-Tiểu Phương quay lại.
_Chúng ta ra ngoài ăn chỗ đó chỉ dành cho nhân viên thôi.Tôi đã đặt bàn hết
rồi với lại tôi không quen ăn cơm với nhân viên.-Minh Quân nhăn mặt.
_Nhưng tôi thích ăn ở nhà ăn hơn vừa đông người thức ăn cũng không tệ chứ vô
nhà hàng chán lắm.Nếu anh không thích thì cứ việc ra ngoài ăn.-Tiểu
Phương nói rồi bỏ đi.
_Này chờ tôi với.-Minh Quân chạy theo Tiểu Phương.
Anh đành phải vô nhà ăn dùng bữa trưa vì anh chẳng muốn nhân viên bàn tán
um sùm.Tiểu Phương thì cứ thản nhiên lấy thức ăn rồi ngồi vào bàn còn
Minh Quân thì cứ tìm cách lẩn tránh những ánh nhìn của nhân viên.Vì đây
là lần đầu họ thấy Tổng Giám Đốc xuống nhà ăn dùng bữa.Nhưng họ chỉ dám
nhìn rồi bỏ đi không ai dám bàn tán gì vì chỉ cần 1 lời nói nào không
hay lọt vào tai Minh Quân tức là người đó sẽ nhấn nút khỏi Minh Thị.
_Anh làm sao thế?????-Tiểu Phương giả vờ hỏi khi thấy cái vẻ e dè của Minh Quân y như là con dâu mới về nhà chồng vậy.
_Cô còn hỏi nữa hả????Tôi bảo cô ra ngoài ăn đi vừa ngon lại không bị chú ý như vầy.-Minh Quân nói khẽ đủ để 2 người nghe thấy.
_Hihihihihi.Từ từ rồi sẽ quen thôi.Ăn đi.-Tiểu Phương cười rồi cặm cụi ăn.
Minh Quân cũng từ từ đưa thức ăn vào miệng.Sau khi ăn anh cảm thấy thức ăn ở đây không thua những nơi anh thường ăn mà ăn xong lại có thể vào phòng
làm việc ngay.
_Sao thấy thế nào cũng không thua gì ngoài tiệm phải không?-Tiểu Phương chìa tay đưa cho Minh Quân li nước lọc.
_Cũng tàm tạm.Thôi lên phòng làm việc mau.-Minh Quân cầm lấy li nước uống cạn rồi đứng lên đi.
_Khoan mới ăn no mà làm việc ngay thì không tốt cho bao tử đâu.Ngồi đây chơi
chút đi.-Tiểu Phương nắm tay Minh Quân lại và ấn anh ngồi xuống ghế.
_Tôi không rãnh đâu còn nhiều công việc tôi còn đang rất nhiều đấy.-Minh Quân định đứng lên.
_Ngồi 1 tí đi.Đi nha.-Tiểu Phương làm bộdạng ngây thơ năn nỉ Minh Quân.
_Được nhưng chỉ 1 tí thôi đó.
_Ừ.-Tiểu Phương cười.
_Này anh kể cho tôi nghe về đi.Để lúc nào có ai hỏi tôi thì tôi còn trả lời
nữa chứ?Chẳng hạn như anh là người như thế nào?Anh thích ăn gì?Uống
gì?Mẫu người bạn gái của anh là gì??Anh đã từng yêu ai chưa?-Tiểu Phương hớn hở nói.
_Tôi thì có gì mà kể.Dẹp mệt quá.Đó không phải là chuyện của cô.-Minh Quân xua xua tay.
_Không thì thôi làm thấy ghê.-Tiểu Phương bĩu môi.
_Xong chưa???Tôi đi lên đây.-Minh Quân đứng dậy.
Tiểu Phương cũng nắm tay anh đi lên theo.Dáng của 2 người vừa khuất thì nhân viên trong phòng ăn bàn tán xôn xao.
Vừa vào phòng thì chuông điện thoại của Minh Quân reo.
_Có thông tin gì không?-Minh Quân hồi hộp.
_Dạ không.Các tài liệu cho thấy sức khỏe của Tiểu Thư rất bình thường không có gì là đáng lo.-Giọng đầu dây kia vang lên.
_Được rồi.-Minh Quân gập máy nhưng trong đầu anh đang có 1 dấu chấm hỏi to đùng.
Tại sao lại như thế??Rõ ràng hồi sáng cô ta có triệu chứng khó thở mà.Sao lại nói rằng sức khỏe của cô ta bình thường là sao????
Suy nghĩ 1 hồi Minh Quân rút máy ra gọi cho ba Tiểu Phương.
_Ông ra quán cà phê Helen gặp tôi gấp.-Minh Quân nói xong vội gập máy rồi đi ra.
Tại quán cà phê Helen có 1 người đàn ông trung niên đang ngồi kế bên thác
nước trông ông có vẻ sốt ruột lắm.Một lúc sau có 1 chàng trai trẻ bước
vào anh ta thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người từ già trẻ lớn bé.Anh
ta bước vào ngồi đối diện với người đàn ông đấy với khuôn mặt lạnh tanh.
_Tiểu Phương nó có khỏe không Thiếu Gia?-Ba Tiểu Phương vội hỏi ngay khi vừa thấy Minh Quân.
_Ông mà cũng biết quan tâm tới cô ấy ư????Cô ấy vẫn bình thường.-Minh Quân khẽ nhếch mép.
Ông Dương thở phào nhẹ nhõm sau lời nói của Minh Quân.Ông ấy cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
_Tôi muốn hỏi ông 1 chuyện.Tiểu Phương…..-Minh Quân ngập ngừng.
_Tiểu Phương làm sao????-Ông Dương hồi hộp.
_Cô ấy có vấn đề gì về sức khỏe không??-Minh Quân hồi hộp nói.
_Vấn đề???Vấn đề gì ạ????-Ông Dương bất ngờ.
_Hồi sáng tôi thấy cô ấy có triệu chứng khó thở và đã cho người điều tra
nhưng các tài liệu cho thấy sức khỏe của cô ấy bình thường nhưng tôi
đoán là ông biết được điều gì đó.-Minh Quân dùng đôi mắt nhìn xoáy vào
mắt ông Dương như muốn đọc hết suy nghĩ của ông vậy.
_Khó…..t…hở…..à????K….hông….p…hải…đâu….Thiếu…g…ia…nhầm rồi-Ông Dương xua xua tay và tìm cách lẩn tránh ánh nhìn của Minh Quân.
_Nói dối.Ông tưởng rằng tôi sẽ tin ông sao???Không bao giờ còn nếu ông không nói thì tôi sẽ đuổi Tiểu Phương ra khỏi nhà và sẽ không đầu tư vào
Dương Thị 1 đồng nào nữa.Sao ông thấy sao????-Minh Quân hăm dọa.
_Đừng.Tôi van Thiếu Gia đó.Tôi không muốn Tiểu Phương sẽ có 1 tương lai u tối như tôi.Tôi thì sao cũng được nhưng Tiểu Phương nó không thể sống khổ cực
như tôi được.-Ông Dương nói như sắp khóc.
_Vậy thì nói mau đi.-Minh Quân ra lệnh.
_Thật…..r…a….Tiểu Phương nó mắc chứng hen xuyễn nặng không thể sống trong môi trường ngột ngạt hay dầm mưa quá lâu.-Ông Dương bình tĩnh nói mặc dù lòng ông đang
rất đau ông không muốn nói ra bí mật mà Tiểu Phương đã muốn chôn vùi
trong suốt thời gian qua.
Minh Quân gần như chết lịm sau lời nói của ông Dương.Anh không nghĩ Tiểu
Phương lại mắc chứng bệnh như vậy????Không không thể như thế được anh
phải cứu lấy cô phải cứu bằng mọi cách cũng như đang cứu cái chức Chủ
Tịch đang lung lay.Chỉ cần Tiểu Phương rời khỏi cuộc đời này xem như anh không thể với tới cái chức Chủ Tịch Minh Thị được.
_Tại sao ông lại không nói cho tôi biết trước lại còn không tìm cách chữa trị cho cô ấy nữa?-Minh Quân tức giận.
_Bệnh của Tiểu Phương là bẩm sinh từ khi sinh ra đã mắc phải rồi không thể
cứu chữa được còn việc tôi không nói cho Thiếu Gia biết bởi vì…..Tiểu
Phương không muốn ai biết về sức khỏe của nó.Nó không muốn bị xa
lánh.-Ông Dương nói trong đau khổ.
Sau đó,Minh Quân trở về Minh Thị trong tâm trạng bàng hoàng anh chẳng
thể bắt đầu vào công việc khi anh nhìn vào bất cứ cái gì trong phòng thì hình ảnh của Tiểu Phương lại hiện ra.
Đúng 4h chiều,Tiểu Phương vươn vai với lấy túi xách đi ra khỏi
phòng.Minh Quân đã đứng chờ sẵn bên ngoài.Hai người nắm tay đi xuống đại sảnh.Vừa đi Tiểu Phương cứ nói líu lo còn Minh Quân thì im lặng như cái xác không hồn.
_Anh bị làm sao thế??Sao chẳng nói gì thế hả??-Tiểu Phương nhìn Minh Quân dò xét.
_Không sao.-Minh Quân trả lời như 1 cái máy rồi mở cửa xe cho Tiểu Phương.