“Con...con làm gì ở đây? Ở đây rất đông người, nguy hiểm lắm.”
Bà Thuý không hết ngỡ ngàng, bà dòi hỏi Tú Di đồng thời đưa mắt nhìn qua nhìn lại như đang tìm kiếm ai đó.
“Mẹ, con đến để lấy tất cả những gì thuộc về con và cũng để trả thù cho chính bản thân con nữa.”
Ánh mắt Tú Di hiện lên sự độc ác, cô ta hạ cánh tay đang cầm dao xuống, đi đến chỗ giường bệnh nơi Khả Di đang nằm, cô ta đưa bàn tay còn lại lên xoa xoa gương mặt của em gái mình, giọng nhẹ tênh nhưng đầy mùi sát khí.
“Con không ngờ nó lại phúc lớn mạng lớn như thế. Chiếc xe ấy nổ to như vậy những nó vẫn giữ được cái mạng này, thật bất ngờ.”, cô ta nói rồi vỗ vỗ lên mặt Khả Di giống lúc nãy, có điều lực đạo trở nên mạnh hơn.
Bà Thuý lo lắng, sớm đã biết đứa con gái lớn đã có dã tâm từ lâu, chắc chắn biết em gái nó còn sống thì nó chắc chắn không để Khả Di yên đâu, nó sẽ lại làm hại con bé mất thôi. Bà Thuý nhất thời không kiểm soát được hành động của mình, bà nhướn người về phía trước hất tay của Tú Di đang đặt lên người của Khả Di ra, giọng bà cao vút.
“Không được làm như vậy với em con, nó đang bị thương đấy.”
Tú Di thật sự bất ngờ trước hành động của bà Thuý. Tú Di luôn nhận thức một điều rằng ngay từ nhỏ bà Thuý rất yêu thương cô ta, lúc nào cũng che chở, bênh vực cô ta. Dù cô ta có làm ra điều sai trái đến đâu thì mẹ cũng sẽ tha thứ và bỏ qua. Đến hôm nay thấy biểu hiện này của bà Thuý, Tú Di chỉ biết cười nhạt, mẹ thật sự thay đổi rồi. Vì thấy con mình không thể nào thoát tội? Hùa theo Khả Di để được Ân Vương Hoàng tha mạng? Cô ta không biết được mục đích của bà Thuý là gì, chỉ là cảm thấy ngay cả điểm tựa cuối cùng cũng bỏ cô ta mà đi.
“Mẹ thật sự thay đổi rồi.”
“Tú Di...”, bà Thuý cẩn trọng nhìn ngó xung quanh rồi chạy đến bên cạnh đứa con gái lớn, hai tay bà nắm chặt lấy bả vai của Tú Di mà khuyên răn.
“Tú Di à, con thật sự đã sai lắm rồi. Nghe mẹ, đi tự thú đi con. Nhất định sẽ được khoan hồng, đợi đến khi em con tỉnh lại có khi nó sẽ suy nghĩ lại, niệm tình chị em mà nói với toà án giảm mức phạt cho con.”, bà Thuý vừa nói vừa rơi nước mắt. Bà thật sự lo lắng cho Tú Di, nếu cứ để nó lún sâu vào tội ác mà không thể cảnh tỉnh thì bà biết làm sao? Bà phải khuyên nó, bà phải cứu nó ra khỏi vũng lầy tội ác kia.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”, Tú Di trợn to mắt nhìn bà Thuý. Mẹ thay đổi thì thôi đi tại sao phải kéo cô ta vào cuộc, bắt cô ta nhận tội? Không, cô ta sẽ không bao giờ ngồi tù đâu, không bao giờ.
“Tú Di, tự thú đi con. Đó là cách duy nhất cứu lấy con lúc này. Nghe mẹ...”, bà Thuý liên tục khuyên nhủ Tú Di trong vô vọng. Bà là mẹ của Tú Di, bà thừa biết tính cách nó như thế nào. Rất khó để nói nó ra đầu thú như vậy chẳng khác nào nói với mọi người rằng nó thua? Tú Di luôn hiếu thắng, nhất định nó không chịu sự nhục nhã như vậy đâu.
“Mẹ điên một mình được rồi được kéo con theo. Ngồi tù sao? Không bao giờ, con thà trốn chui trốn nhũi không thể sống như một con người còn hơn là ngồi tù đó mẹ à.”, Tú Di tức giận giật người ra khỏi bàn tay của bà Thuý.
“Tú Di, con không thể tiếp tục sai được, nghe mẹ, đầu thú đi con.”, bà Thuý nước mắt ngắn nước mắt dài đau khổ nắm lấy tay Tú Di tiếp tục năn nỉ. Bây giờ bà phải làm sao để con bé có thể nhận ra lỗi lầm của mình bây giờ?
“Mẹ...”
Một giọng nói yếu ớt cất lên. Bà Thuý đưa mắt sang chiếc giường bệnh. Không phải bà hoa mắt, đúng là Khả Di đã tỉnh lại rồi. Cô từ từ mở mắt ra, đôi tay run rẩy đưa lên ôm lấy đầu mình, có vẻ cô vẫn còn đau nhức vì vết thương, giọng nói tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng. Khả Di trong cơn mê man nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và chị gái, vốn dĩ cô đã tỉnh từ lúc Ân Vương Hoàng vừa rời đi, cô còn gọi tên anh nhưng đến lúc này cô mới có đủ sức để mở mắt ra.
Bà Thuý vui mừng, buông tay Tú Di chạy đến bên Khả Di. Bà nhìn chăm chú Khả Di, đúng thật là con gái bà đã tỉnh rồi. Một giọt nước mắt đã rơi, bà nức nở.
“Khả Di, con tỉnh rồi, Khả Di của mẹ...”
Nếu người ngoài nhìn vào thì đó là một cảnh tượng cảm động nhưng đối với Tú Di, sự tỉnh lại của Khả Di chính là mối hiểm hoạ. Em gái cô tỉnh, nó sẽ khai báo với công an. Tội bắt cóc trẻ em, lại cố ý hãm hại em gái đến mức suýt mất mạng, cô ta sẽ phải bóc cả chục cuốn lịch như chơi. Không, cô ta không thể để em gái mình tố giác với công an được, cô ta phải giải quyết nó trước để bài trừ mối nguy hiểm này. Khả Di, là do mày ép tao. Nếu mày chết hoặc vĩnh viễn không tỉnh lại thì có khi sẽ không phải chịu sự đau khổ này rồi. Tất cả là do mày chọn, Khả Di à.
“Cả hai người tránh xa nhau ra. Mau.”
Tú Di như lên cơn điên, hai tay nắm chặt con dao hùng hồn chĩa thẳng về phía bà Thuý và Khả Di. Cô ta không ngừng lớn tiếng đe doạ, đôi mắt trợn to hung dữ, bàn tay thì cứ cầm con dao xỉa tới như muốn đâm chết người khác.
“Tú Di, con làm gì vậy? Dừng lại đi.”, bà Thuý hoảng hồn, Tú Di không còn kiểm soát được bản thân nữa, bà sợ nó lại gây ra lỗi lầm to lớn không thể chuộc lại được nữa.
“Mẹ tránh xa nó ra. Cả hai người đều như nhau. Một người thì lúc nào cũng nói yêu thương tôi nhưng đến phút cuối lại xúi giục tôi nhận tội, tôi không muốn ở tù nghe rõ chưa? Còn cô? Đứa em gái này? Nó lại đi giật chồng của chị nó, cả gan sinh đứa con thối tha đấy. Các người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Hả?”
Tú Di điên cuồng tiến đến cầm dao chém vào không trung làm bà Thuý và Khả Di sợ hãi. Khả Di vẫn còn mệt mỏi sau khi tỉnh lại nhưng vẫn cố ngồi dậy, giọng yếu ớt khuyên Tú Di.
“Chị hai, chị dừng lại đi, chị đã sai quá rồi. Nếu chị dừng lại bây giờ em sẽ nói Ân Vương Hoàng không truy cứu nữa, chị sẽ không phải ở tù, như thế đã được chưa chị?”
Khả Di đau lòng nhìn người chị mình luôn luôn yêu thương và tôn trọng trở nên tàn ác và điên loạn thế này, cô không thể chịu nổi. Nếu ngay từ đầu cô không nhận lời giúp chị cưới Ân Vương Hoàng, nếu cô không yêu anh, không sinh ra Bảo Bối thì có lẽ chị cô đã không trở nên như vậy. Nhưng trên đời làm gì có hai chữ “nếu như” chứ? Điều bây giờ là khuyên nhủ chị mình buông bỏ, đó là điều tốt nhất cho Tú Di lúc này.
“Câm mồm. Tao không cần sự bố thí tồi tàn đó của mày. Mày đừng làm mình trở nên cao thượng và tốt đẹp vậy chứ Khả Di? Mày cướp đi chồng của chị mày, lại làm cho Ân Vương Hoàng lạnh nhạt với tao. Đây là cái giá mày phải trả. Nhưng tại sao mày không chết đi? Mày chết đi là có thể giải quyết được mọi chuyện rồi. Chỉ vì mày sống quá dai nên mọi thứ mới thành ra như vậy. Tất cả đều do mày.”
Tú Di cầm dao chỉa thẳng vào Khả Di đang mệt mỏi ngồi trên giường. Con dao di chuyển nhanh tới, Khả Di trong sự mệt mỏi đau nhức trở tay không kịp, cũng may có bà Thuý nhanh tay kéo Khả Di ra khỏi giường, cho cô ngồi xuống sofa, bà chắn trước người Khả Di nhằm bảo vệ cô con gái còn đang bệnh nặng của mình.
“Nếu con muốn trả thù thì hãy đâm mẹ đi. Mẹ sinh ra con nhưng không biết dạy con, chiều chuộng con để con hư thế này. Đều là lỗi của mẹ. Con có ghét có hận có thù thì hãy trút lên người mẹ, Khả Di em con nó không có lỗi. Nó đã hi sinh cho nhà mình quá nhiều rồi.”, bà Thuý giang hai tay bảo vệ cho Khả Di, bà cũng rơi lệ. Tại sao lại như vậy? Hai đứa con gái mà bà yêu thương, hai chị em ruột lại trở mặt thành thù phải một sống một còn như vậy sao? Gia đình bà đã lầm lỗi gì để phải chịu như vậy chứ?
“Mẹ tránh ra, con không muốn làm tổn thương mẹ. Thứ con cần là mạng sống của nó, mẹ tránh ra. Con nhất định phải trả được món nợ này, nếu không con chết sẽ không yên.”, Tú Di nhất quyết không buông tha cho Khả Di dù có khuyên nhủ, can ngăn như thế nào. Có lẽ cô ta nhất quyết lấy được mạng của Khả Di mới chịu hả dạ.
“Mẹ nói rồi, con muốn làm gì thì làm lên người mẹ, không được đụng đến Khả Di.”, bà Thuý vẫn nhất quyết che chắn cho Khả Di, bà không muốn để con gái út chịu thêm tổn thương gì nữa, nhiêu đó là đã quá đủ rồi.
“Mẹ đừng nghĩ con sẽ không dám làm gì nếu mẹ che chắn cho nó. Con sẽ đâm cả hai người đấy.”, Tú Di càng ngày càng mất kiểm soát, lòng thù hận đã bao trùm lấy cô ta làm cho cô ta mù quáng rồi.
Bà Thuý nhất quyết không nghe, vẫn đứng đấy. Hành động của bà như thách thức sự kiên nhẫn và sự tàn ác của Tú Di. Không còn suy nghĩ gì nữa, Tú Di căm phẫn cầm dao chạy đến đâm thẳng vào người bà Thuý. Cô ta cứ nghĩ trong giây phút đó bà Thuý sẽ suy nghĩ lại và né đi nhưng không, bà vẫn đứng yên đó nhận lấy cú đâm mạnh của Tú Di. Con dao đâm thẳng vào giữa ngực bà Thuý, máu phun ra như thác đổ. Bà Thuý ngã quỵ, hai cánh tay vẫn còn giang ra để che chở cho Khả Di. Bà ngã ra sau lưng ghế, Khả Di nhích người đỡ lấy bà. Khả Di gào thét trong nước mắt.
“Mẹ ơi, mẹ ơi...”
Ngay lúc đó con dao trên tay Tú Di rơi xuống đất. Cô ta đứng sững người ở đó nhìn người mẹ của mình áo ướt đầy máu, mặt lạnh ngắt vẫn cố nhìn về phía cô ta, giọng yếu ớt đứt quãng.
“Tự thú đi con...”
Tú Di đứng như trời trồng, cô ta liên tục lắc đầu, miệng thì cứ nói:“Không”, “không“. Cô ta thật sự không ngờ mẹ lại đỡ nhát dao cho Khả Di, cô ta không ngờ mình lại ra tay với chính mẹ của mình, cô ta không ngờ thù hận lại che mờ mắt cô ta để cô phạm đại tội bất hiếu giết mẹ này. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Ân Vương Hoàng kinh ngạc với cảnh tượng kinh hoàng đang xảy ra trong phòng bệnh: bà Thuý người đầy máu ngã ngồi trên ghế sofa, Khả Di mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân mặt còn mệt mỏi nhưng đang gào thét trong nước mắt liên tục gọi “mẹ ơi”, hai bàn tay cô vì ôm lấy bà Thuý cũng thấm đầy máu.
“Khả Di.”, Ân Vương Hoàng gọi tên cô.
Tiếng gọi lớn của Ân Vương Hoàng làm Tú Di giật mình, cô ta hốt hoảng ôm lấy đầu chạy vụt ra phía cửa, tông mạnh vào Minh Triết đang đứng ngay cửa. Ân Vương Hoàng thấy thế liền thét lớn ra lệnh.
“Chạy theo bắt cô ta lại cho tôi.”
Minh Triết vâng dạ sau đó lấy điện thoại gọi thêm người đến trợ giúp để bắt Tú Di về. Trong phòng bệnh lúc này, Ân Vương Hoàng chạy đến bên cạnh Khả Di, anh lo lắng.
“Khả Di, em không sao chứ?”
“Vương Hoàng, cứu mẹ em, cứu mẹ em với.”, Khả Di khóc nức nở, đôi cánh tay vẫn ôm chặt lấy bà Thuý đang chảy máu liên tục. Cô không nghĩ rằng ngay giây phút mà mình tỉnh lại phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
10 phút sau...
Các bác sĩ vừa sơ cứu cho bà Thuý, sau đó lấy giường bệnh đưa bà vào phòng cấp cứu gấp. Khả Di thẫn thờ ngồi trên ghế sofa nhìn các y bác sĩ đẩy mẹ mình đi. Cô lo lắng, cô sợ mẹ có chuyện gì. Chuyện ngày hôm đó một phần là do lỗi cô sai, cô vẫn chưa kịp xin lỗi mẹ, hôm nay mẹ lại vì bảo vệ cô mà bị chị hai cô đâm. Cô rất sợ, rất sợ mẹ có chuyện gì. Ân Vương Hoàng đi đến ngồi bên cạnh Khả Di, anh ôm lấy cô vào lòng, tay anh xoa xoa đầu vai của Khả Di, anh trấn an cô.
“Tin anh đi, mẹ sẽ không sao đâu. Bác sĩ giỏi nhất bệnh viện sẽ cứu chữa cho mẹ của em.”, Ân Vương Hoàng nói rồi đặt một nụ hôn lên trán của Khả Di.
Ngay lúc đó, Minh Triết hốt hoảng chạy vào. Anh đắn đo nhìn Khả Di dường như rất muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Ân Vương Hoàng nhận ra điều bất thường, anh hỏi Minh Triết.
“Tú Di đâu?”
Minh Triết lắc đầu, anh nhìn Khả Di đang sợ hãi cùng đau lòng ngồi trong lòng của Ân Vương Hoàng, thực sự anh không dám nói ra. Nếu cô biết thêm chuyện này thì liệu cô có chịu nổi đả kích hay không?
“Có chuyện gì sao?”, Ân Vương Hoàng thấy thái độ phân vân cùng ánh mắt của Minh Triết cũng ngầm đoán ra điều không hay đã xảy ra.
“Tôi không biết có nên nói hay không...”, Minh Triết dùng ánh mắt e dè nhìn hai vợ chồng Ân Vương Hoàng.
“Anh nói đi, có chuyện gì sao?”, Khả Di ngồi thẳng dậy, trực tiếp hỏi Minh Triết.
“Thưa cô, chị của cô, cô Tú Di, trong lúc hốt hoảng chạy ra đường đã bị xe tông, qua...qua đời rồi ạ.”
Minh Triết nói xong cúi gầm mặt, anh thật là vô dụng. Ân Vương Hoàng đã lệnh anh đi bắt Tú Di trở về. Vốn dĩ mọi thứ đã ổn thoả, anh sắp khuyên nhủ được Tú Di nhưng đột nhiên tiếng còi xe vang lên, cô ta hét lên một cái rồi chạy ra giữa đường rồi bị xe tông chết. Dường như tiếng còi xe là nỗi ám ảnh đối với cô ta, làm cho cô ta sợ hãi đến vậy. Thi thể Tú Di đang được xử lý ở dưới, anh không chắc Khả Di có chịu nổi khi chứng kiến cảnh tượng đó không vì thân xác của chị cô đã bị xe tông đến biến dạng, khó mà nhận ra được...
“Sao? Chị tôi chết rồi? Không...”
Khả Di hét lên, tại sao chứ? Hết chuyện này đến chuyện khác đổ ập lên người cô, thật sự cô không chịu nổi nữa rồi. Còn mẹ cô, mẹ yêu thương chị như vậy, nếu biết chị bị tông xe chết mẹ có chịu nổi không? Còn ba, ba đang về quê hưởng tuổi già cùng các ông bạn già, lại bị bệnh tim, nếu biết được chuyện này ba có chấp nhận được không? Tại sao vậy? Tại sao gia đình cô lại trở nên như thế này? Khả Di chỉ biết khóc trong tuyệt vọng vì ngoại trừ khóc, cô không còn biết phải làm gì nữa.
“Đó là cái giá cô ta phải trả cho tội ác của mình, không có gì để bàn cãi. Anh đi được rồi.”, Ân Vương Hoàng thì hoàn toàn trái ngược. Anh hoàn toàn điềm tĩnh trước tin Tú Di chết. Làm điều tàn ác nhận quả báo là chuyện rất hiển nhiên, Ân Vương Hoàng thừa hiểu. Nhưng cô gái trong lòng anh, cô vừa tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh nhưng lại chứng kiến cảnh tượng mẹ bị chị gái đâm trọng thương, chị gái lại còn bị xe tông chết, cô có chấp nhận nổi không? Cô có thể thấu hiểu được sự thật hiển nhiên này không? Anh không chắc, nhưng anh phải trấn an cô lại, anh sợ cú shock này lớn quá Khả Di lại lâm bệnh rồi rời bỏ anh như lần trước, anh rất sợ và anh không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.