Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 139: Chương 139: Chương 140






Anh thực sự muốn tuyển dụng cô?

Đáng tiếc là cô không có hứng thú với anh, lại càng không quan tâm đến nhà họ Chử!

“Cậu Chử, tôi biết Chử Thị đang ở vị trí hàng đầu trong ngành y. Rất nhiều tinh anh trong giới y thuật đều muốn đầu quân vào đây. Tuy nhiên, tôi đã có dự định khác. Khi chúng ta chấm dứt quan hệ, tôi có lẽ sẽ không ở lại đây nữa”.

Nghe vậy, vẻ mặt Chử Chấn Phong hơi cứng đờ, trong mắt lộ ra một khe hở, “Cô muốn rời đi, đi đâu?”

Tần Hoài An nhắc nhở: "Cậu Chử, đây là chuyện riêng của tôi”

Điều này khiến Chử Chấn Phong cảm thấy khó chịu, nhưng anh không thể phản bác lại.

Mối quan hệ giữa anh và Tần Hoài An bề ngoài chỉ là hôn nhân hợp đồng, thậm chí còn không thể coi là bạn bè.

Chử Chấn Phong lại nhắm mắt lại, lần này không nói một câu nào nữa.

Ngày hôm sau, Tần Hoài An và Chử Chấn Phong cùng nhau lên đường đến bệnh viện.

Hôm nay là ngày bà cụ Chử xuất viện, Tần Hoài An cũng nói xong với Hàn u Dương, rằng cô phải điều trị cho anh ta ở trong bệnh viện.

Yêu cầu này đòi hỏi anh ta phải đích thân đến bệnh viện, và Tần Hoài An ban đầu cũng đã chuẩn bị tinh thần, cho rằng bản thân phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thuyết phục đối phương.

Không ngờ, Hàn u Dương lại nhanh chóng đồng ý với yêu cầu này.

Hàn u Dương nằm trên giường đơn trong phòng khám bệnh do Chử Chấn Phong bảo bệnh viện đặc biệt sắp xếp.

Với trải nghiệm rất tệ lần trước bị người khác vây quanh, lần này anh ta trực tiếp từ chối để cho Tần Hoài An phong tỏa lại cảm giác đau đớn.

“Sẽ rất đau đấy” Tân Hoài An nhẹ giọng nhắc nhở.

Có lẽ là do biểu hiện quá bình tĩnh của cô nên Hàn u Dương cũng không quan tâm, so với một chút đau đớn, anh ta càng không muốn trong quá trình châm cứu, giống như một con cá chết nằm thẳng tắp ở đấy mặc cho người ta thưởng thức.

Hàn u Dương kiên định nói: “Tôi không sợ đau”

Vì vậy, khi Tân Hoài An chậm những cây châm đầu tiên xuống...

Vẻ mặt của anh ta từ mắt thường có thể nhận thấy được sự bình tĩnh, đến méo mó, rồi dần trở nên dữ tợn...

Tần Hoài An tiếp tục thực hiện thao tác thứ hai.

“A!"

Hàn u Dương trợ mắt gầm lên một tiếng đau đớn, toàn thân chấn động.

Cái này mà là hơi đau sao, quả thực là đau tới mức hầu trời được rồi!

Nhìn thấy Tần Hoài An vẫn tiếp tục lấy kim, Hàn u Dương run rẩy nói: “Hay là, cứ phong tỏa lại cảm giác đau đi.”

Khóe môi Tần Hoài An khẽ nhếch lên, nhanh nhẹn phong tỏa mấy huyệt đạo gây đau của anh ta.

Chữa trị kết thúc, Hàn u Dương mặc quần áo vào.

Tần Hoài An thu gọn lại châm bạc, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng khám bệnh.

“Mợ Chử”

Hàn u Dương đột nhiên gọi cô dừng lại.



Nói xong, còn mơ hồ chớp chớp mắt, “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, giám đốc Hàn có lẽ hiểu ý tôi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.