Sau khi ra khỏi nhà họ Vương, Chử Chấn Phong ngồi ở trong xe, nhìn này căn biệt thư đèn đuốc sáng trưng này, bất giác nhớ đến anh đã hiểu lầm Tân Hoài An vì căn biệt thự này.
Kết quả, cô thật sự sang tên căn biệt thự này qua Thanh Hà trước khi ly hôn.
“A” Anh cười nhẹ một tiếng, khởi động xe.
Bất kể Tân Hoài An là người như thế nào thì cô không có sức hấp dẫn gì với anh hết. Lòng hiếu kỳ của anh đối với cô, cũng nên dừng bước tại đây.
Cuộc hôn nhân này, cần phải kết thúc.
Trong bóng đêm, ánh mắt Chử Chấn Phong lạnh lùng kiên định, khởi động xe trở về nhà họ Chử.
Cùng lúc đó, Tân Hoài An vừa mới đến bên ngoài cổng lớn nhà họ Chử.
Nhìn thấy tình huống ở cửa, sắc mặt cô thay đổi, lập tức bước khỏi xe.
Cô lạnh giọng hỏi: “Các người đang làm gì?!”
Hai tên bảo vệ đang đẩy Tân Thanh Giang ra bên ngoài.
Không quan tâm đến người già chân cảng không tiện, động tác không chút khách sáo nào.
Tân Hoài An ba bước thành hai bước, đỡ bà ấy dậy: “Bà nội, bà không sao chứ?”
“Hoài An này, bọn họ nói còn là mợ Chử giả mạo, ngươi kết hôn giả ới cậu Chử, sao lại thế này chứ?”
Sắc mặt Tân Hoài An trầm xuống, chuyện này, cho dù là ở nhà họ Chử cũng không phải là tất cả mọi người đều biết.
Nhưng mà hiện tại…
“Ai cho các người đuổi người?” Tân Hoài An sắc bén hỏi.
Cô ta dừng một chút, chậm rãi nói: “Tôi thật sự thực chán ghét cô, ước gì cô có thể biến mất khởi mắt tôi”
“Đi thì có thể, tôi cũng không muốn ở nhà họ Chử ăn vạ nữa, nhưng mà..”
Tân Hoài An cũng tạm dừng, ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại lộ ra sắc bén: “Cô đối xử với bà nội của tôi vô lễ như vậy, có phải quá đáng quá hay không?”
“Vậy thì thế nào?” Chử Gia Mỹ ôm cánh tay, khinh thường hừ lạnh: “Ở trong mắt tôi, các người chính là hai tên ăn mày! Tôi không kêu người đánh đã là khách sao lắm rồi”
“Mẹ tôi và bà nội đều không ở nhà, cô đừng hy vọng sẽ có người đến giúp cô chống lưng, nghe rõ đây, từ đây về sau người nhà họ Chử chúng tôi sẽ không có quan hệ gì tới các người! Nếu cô còn dám tới dây dưa, tôi không ngại dẫn cố đến Cục Cảnh Sát!”
Tân Hoài An lạnh lùng cười một cái: “Được”
Cô nhặt ba lô vứt trên mặt đất, đỡ bà nội, nói một câu: “Hy vọng người nhà cô sẽ không trách cô, náo loạn chuyện này đến mức ai cũng biết”
“Vậy thì có quan hệ gì tới cô!” Chử Gia Mỹ trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lại nhìn chiếc xe mà cô lái tới đây, là của Chử Chấn Phong.
“Xe này là của anh trai tôi, cô không có tư cách lái nó nữa, chìa khóa đưa cho tôi!” Chử Gia Mỹ bá đạo vươn tay.
Tân Hoài An ném chìa khóa cho cô ta: “Sau này tôi và nhà họ Chử đã thanh toán xong.”
Nói xong, cô không chút do dự mà dẫn theo bà nội rời đi.