Sau khi Chử Gia Mỹ nhìn chằm chằm hai người Tân Hoài An rời đi, cô ta mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện vừa rồi không ai được phép truyền ra ngoài! Nếu như bà nội của tôi hỏi, cứ nói là tự mình Tân Hoài An rời đi! Nghe hiểu không?”
Người giúp việc béo mập cười ha ha đi lên trước, nói: “Cô Chử yên tâm đi, hôm nay chú Minh và các bà chủ đều đi, trong nhà chỉ có mấy người chúng ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài!”
Chử Gia Mỹ lúc này mới vừa lòng mỉm cười cười, xoay người trở về.
Màn đêm buông xuống.
Tân Hoài An đỡ bà nội đi dọc theo con đường phía trước.
Sau khi đã đi khỏi nhà họ Chử một khoảng cách rất dài, cô mới dừng lại, dìu bà nội ngồi nghỉ ngơi ở ghế đá ven đường, cô cầm di động gọi xe.
Nhà họ Chử ở ngoại ô, vẫn nên về lại thành phố tìm chỗ an thân mới được.
Tân Hoài An móc di động ra gọi xe, Tân Thanh Giang nhìn cô muốn nói lại thôi.
Biết bà ấy muốn hỏi cái gì, Tân Hoài An gật đầu: “Những gì bọn họ nói đều đúng cả, con và cậu Chử quả thật là kết hôn giả”
Chuyện này cô vốn định nói cho bà nộ cũng chỉ có thể nói thẳng ra. Nhưng mà cô sẽ không nói cô bị ba nuôi mẹ nuôi tính kế, sợ bà nội biết càng khó chịu.
“Con bé ngốc, tại sao con lại làm chuyện mạo hiểm như vậy bởi vì tiền thuốc men của bà chứ? Nếu như sau khi người của nhà họ Chử vạch trần con rồi mang con đến đồn cảnh sát, nửa đời sau của con sẽ bị hủy hoại đó con biết không?”
“Họ cũng đâu có đưa con đến đồn cảnh sát đâu phải không, chỉ là để con và cậu Chử diễn vợ chồng giả một đoạn thời gian mà thôi”
“Vợ chồng giả mà được sao? Lỡ như cậu Chử là người bất chính, không phải sẽ ăn con sạch sành sanh ư? Cả đời con sẽ bị hủy hoại đấy!”
Nghe thấy những lời này, Tân Hoài An không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: “Yên tâm đi, anh ta có người trong lòng rồi, không có hứng thú đối với con”
Tân Hoài An Tân Thanh Giang chọc chọc trán cô: “Sau này không cho con lại làm bất kỳ chuyện ngu ngốc gì vì bà nội nữa”
Tân Hoài An gật gật đầu: “Được”
Tân Thanh Giang lại cảm thán một tiếng: “Thật ra người nhà họ Chử đều rất tốt, nhưng mà cô Chử kia, không có ý tốt với con cho lắm…”
Tân Hoài An chưa nói cái gì, dời tầm mắt nhìn thấy một chiếc xe đã lái lại đây.
“Bà nội, xe tới, chúng ta lên xe đi”
“Chúng ta cứ đi như vậy, thật sự không cần chào người nhà họ Chử một tiếng sao?” Tân Thanh Giang đang muốn lên xe, chần chờ hỏi.
Tân Hoài An lắc đầu, “Không cần, về sau chúng ta sẽ không có liên quan gì tới nhà họ Chử hết”
Nói xong, cô khom người dìu bà nội lên xe, sau đó cô cũng ngồi vào trong xe.
Lúc này, một chiếc xe khác từ bên cạnh lướt qua.
Chử Chấn Phong nhìn chiếc xe taxi kia, đã trễ thế này rồi còn có người gọi xe ở chỗ này sao?
Nhưng mà đây cũng chỉ là ý nghĩ chợt nảy lên tròn đầu anh thôi, tới cũng nhanh đi cũng mau.
Sắc mặt anh lạnh nhạt nhìn qua chỗ khác, chạy thẳng về phía trước.
Tân Hoài An gọi xe đến trung tâm thành phố, tìm một khách sạn †ầm trung.
Lúc làm thủ tục, đối phương liếc mắt một cái là đã nhận ra thân phận của cô: “Mợ Chử?”
Người bên ngoài cũng không biết cô là hàng giả, cũng không biết cô và Chử Chấn Phong ly hôn.