Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 232: Chương 232: Chương 233




“Chẳng lẽ bà nội tôi chết không liên quan tới cô sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Tôi?” Chử Gia Mỹ chỉ vào chính mình, tức khắc kêu lên: “Cô đừng cắn loạn, chuyện này liên quan gì tới t “Nếu không phải cô dung túng người giúp việc, tìm mọi cách ngăn trở, cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy” Tần Hoài An lạnh lùng mà nhìn cô ta, nhắc nhở nói: “Lúc cô đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Chử, người giúp việc cũng suýt nữa là đẩy ngã bà nội của tôi, chuyện này cô đã quên rồi sao?”

Chử Gia Mỹ chột dạ nói không ra lời.

Tần Hoài An hờ hững cười, nói: “Dựa vào cái gì nhà họ Chử cô có thể thất tín bội nghĩa, nói tôi lừa đảo kết hôn, đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Bà nội tôi xảu ra chuyện ở nhà họ Chử, thì tôi không thể nghi ngời các người sao?”

Cô vừa dứt lời, mấy người nhà họ Chử thay đổi sắc mặt khác nhau.

Chử Gia Mỹ tức giận giậm chân, khiêu khích nói: “Nếu cô có bản lĩnh thì đi kiện chúng tôi đi, cô nhìn thử xem cô có thể kiện được không!”

“Gia Mỹ, con câm miệng!” Liễu Giai Tâm quát, kéo Chử Gia Mỹ ra sau thấp giọng quát lớn: “Bà nội người ta mới vừa qua đời, con nói ít đi mấy câu được không!”

Chử Gia Mỹ cắn cắn môi, vẻ mặt không tình nguyện.

Chử Hoài Sơn cau mày mở miệng: “Tần Hoài An, cô nói chúng tôi đưa cô đến đồn cảnh sát là thất tín bội nghĩa, cô nói câu này thì không đúng rồi. Nhà họ Chử chúng tôi vốn cũng không muốn làm khó dễ cô, là cô có ý đồ xấu trước, trên đơn ly hôn cô ép Chấn Phong chuyển nhượng cố phần, chúng tôi mới giao cho cảnh sát xử lý chuyện này”

Sắc mặt Tần Hoài An nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Đơn ly hôn tôi đưa Chử Chấn Phong ký là đơn ly hôn bình thường, từ khi nào mà tôi yêu cầu anh ta chuyển nhượng cổ phần?”

“Đơn ly hôn cô đưa cho Chấn Phong ký, bên trong rõ ràng viết sau khi ly hôn nhất định phải có được một nửa cổ phần của tập đoàn Chử Thị” Chử Hoài Sơn nhắc nhở nói, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tần Hoài An lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Chử Gia Mỹ.

“Chử Gia Mỹ, đơn ly hôn kia là cô lấy nhỉ, cô hẳn là rõ ràng nội dung bên trong?”

Đối mặt sự chấn vấn của Tần Hoài An, Chử Gia Mỹ tránh ở sau lưng Liễu Giai Tâm, nhô đầu ra nói: “Tôi chưa nhìn thấy thì tôi làm sao biết bên trong cô viết cái gì?”

Ánh mắt Chử Chấn Phong hơi u ám, sau khi suy nghĩ một hồi thì anh nói: “Đơn ly hôn kia đang để trong xe của tôi, Vệ Nam, anh đi lấy đi”

“Anh..” Chử Gia Mỹ lập tức nhìn anh với ánh mắt ra hiệu.

Nhưng Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh nhạt, không dao động dù chỉ một chút.

Rất nhanh, Vệ Nam đã cầm đơn ly hôn kia lên đây.

“Cô nhìn xem có phải cái này hay không?” Chử Chấn Phong đưa đơn ly hôn tới trước mặt Tần Hoài An.

Tần Hoài An lấy đơn ly hôn qua, tùy ý lật qua một lát, trên mặt liền lộ ra tiếng cười châm chọc.

Nàng tùy ý ném đơn ly hôn lên mặt đất: “Chỉ bởi vì cái này, mà các người muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát? Dưới sự giận dữ của toàn mạng công bố tôi là mợ Chử giả mạo của nhà họ Chử, còn đưa tôi vào cục cảnh sát… Ha ha”

Phản ứng và những lời này của Tần Hoài An, đều khiến người nhà họ Chử cảm thấy có điểm không bình thường.

Đặc biệt là Chử Hoài Sơn.

Ông ấy không nhịn được hỏi: “Đơn này… Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

Tần Hoài An nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ tờ tôi đã ký kia, nội dung phía trước đều bị thay đổi. Các người có thể xem thứ tự tiêu đề nhỏ ở cả trang sau và trang trước, dư ra một mục b* Nói xong, Tần Hoài An cảm nhận được sự bất đắc dĩ và thê lương sâu trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.