Nếu không có đơn ly hôn này, cô cũng sẽ không đến đồn cảnh sát, bà nội cũng sẽ không chạy đến nhà họ Chử cầu xin… Chuyện đêm nay đã không xảy ra.
Trên mặt cô không nhịn được lộ ra một nụ cười buồn bã, ánh mắt nhìn Chử Gia Mỹ lạnh như băng sương.
Người động tay động chân ở đơn ly hôn chỉ có thể là cô ta.
Cả người Chử Gia Mỹ run lên, rõ ràng cô ta cảm nhận được ánh băng băng lạnh của Tần Hoài An đang nhìn cô ta. Giống y đúc khi anh trai cô ta tức giận!
Lời nói của Tần Hoài An đều khiến cho mấy người nhà họ Tần đều ngơ ngẩn.
Chử Hoài Sơn tiến lên muốn nhặt đơn ly hôn lên kiếm chứng theo như lời của Tần Hoài An thì một cái tay khác đã nhanh một bước nhặt lên.
Chử Hoài Sơn nhìn Chử Chấn Phong, hỏi: “Thế nào?”
Chử Chấn Phong cẩn thận so sánh đối chiếu, mím chặt môi, không kêu một tiếng mà đưa đơn ly hôn cho Chử Hoài Sơn.
Khó trách anh vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra vấn đề lại nằm trên đơn ly hôn này!
Chử Hoài Sơn cũng phát hiện vấn đề như lời Tần Hoài An nói, quả nhiên số thứ tự không khớp.
Lúc bọn họ cầm tờ đơn ly hôn này cũng chỉ đến chỗ sau khi ly hôn nhà gái sẽ lấy một nửa cổ phần, cùng với chữ ký của Tần Hoài An.
Căn bản không có chú ý tới chỉ tiết nhỏ thế này!
Lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi Tần Hoài An hỏi Chử Gia Mỹ kia, ánh mắt sắc bén của mọi người đều tập trung vào người Chử Gia Mỹ.
“Gia Mỹ, chuyện này có liên quan tới con hả?” Liễu Giai Tâm nhíu mày hỏi.
“Con không bị hử Gia Mỹ theo bản năng mà phủ nhận.
Chử Hoài Sơn trầm mặt nói: “Nói thật, con có tự ý sửa lại đơn ly hôn này không?”
“Con, sao con lại có lá gan lớn như vậy, ngay cả loại chuyện này cũng dám làm, lừa gạt cả một nhà chúng ta” Tống Cẩn Dung thất vọng lắc đầu, ra sức nắm lấy hai vai của Chử Gia Mỹ.
“Bà nội, con, con cũng không muốn lừa mọi người mà..” Chử Gia Mỹ tủi thân lên tiếng.
Chử Chấn Phong vẫn luôn sa sầm mặt giờ phút này lại lạnh lùng nói: “Xin lỗi!”
Chử Gia Mỹ bị giọng nói băng lạnh của anh dọa sợ tới mức trái tim đập thình thịch, hiểu được ý tử của anh, không tình nguyện nói: “Anh, em..”
“Xin lỗi cô ấy!” Chử Chấn Phong lặp lại lần nữa, nhấn mạnh từng chữ một, mang theo sự uy hiếp không thể nào chối từ.
Hơn nữa đám người Tống Cẩn Dung lại nhìn cô ta với ánh mắt không hài lòng, Chử Gia Mỹ tức khắc không dám nói thêm gì nữa, chậm rì rì dịch tới trước mặt Tần Hoài An.
Cô ta ngập ngừng một hồi lâu, khi chuẩn bị mở miệng lại bị Tần Hoài An vẻ mặt lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cô”
“Cô..” Chử Gia Mỹ hít vào một hơi, ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô.
Tần Hoài An cũng không hề nhìn cô ta thêm một cái, quét mắt nhìn mấy người nhà họ Chử một lần, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên người Chử Chấn Phong nói: “Cậu Chử, chúng ta đã ký đơn ly hôn xong ở đồn cảnh sát, cũng đã nói rõ ràng rồi, từ nay về sau tôi và nhà họ Chử không có bất cứ quan hệ gì nũa, cho nên thứ tôi yêu cầu không phải là câu xin lỗi mà là không quấy rầy lẫn nhau”
Chử Chấn Phong nhếch môi, nhưng không lời nào để nói.
Tần Hoài An cũng không có hứng thú nghe anh nói cái gì nữa, hôm nay cô đã đủ mệt mỏi rồi.
Cô hơi có chút mệt mỏi nói: “ Tôi chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh bà nội tôi một lát, mời các vị về cho”
Chử Gia Mỹ khẽ cắn môi, vẻ mặt khó chịu xoay người rời đi.
Đám người Tống Cẩn Dung do dự nhìn Tần Hoài An.