Ngày hôm sau.
Tân Hoài An vốn định đi tìm giáo sư Thường, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của Hứa Văn Nhã trước.
“Cô giáo Hứa, cô nói vậy là sao? Trường học muốn hủy tư cách tốt nghiệp của em?”
Hứa Văn Nhã thở dài, sau đó ngập ngừng nói, “Em nên đến trường một chuyến. Chủ nhiệm Lưu sẽ đích thân nói với em về chuyện này.”
“Được”
Tân Hoài An đáp một tiếng, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Trương Nhược Phi thấy cô sớm như vậy đã đi ra ngoài, vội nói: “Cô đi tìm phòng à? Để tôi đi với cô”
Tân Hoài An lắc đầu: “Trường học của tôi có chút chuyện, phải về một chuyến xem thử”
“Từ lâu tôi nghe nói phong cảnh của Đại học y khoa Hải Lam không †ồi, vừa hay tôi cũng muốn đi ngắm thử!”
Nói xong, anh ta thuận tay cầm lấy chìa khóa xe, muốn ra ngoài với Tân Hoài An.
Đường Mạc từ lầu trên đi xuống, gọi anh ta lại: “Nhược Phi, hôm nay mẹ không có đến công ty, con đưa Ôn Nhã Ly đi dùm mẹ đi”
“Mẹ, Nhã Ly biết lái xe, mẹ đưa chìa khóa cho cô ấy lái xe đi!”
Trương Nhược Phi cũng không quay đầu, nói xong liền đi.
Đường Mạc hơi nhíu mày, có chút tức giận xoay người trở về phòng.
Quay đầu mới thấy Ôn Nhã Ly cũng đang đứng trên hành lang, hiển nhiên đã nghe thấy những lời mà bọn họ vừa nói.
Cô ấy nhu thuận nói: “Cô giáo, em không sao đâu, chỗ này cách trạm tàu điện ngầm rất gần, để em ngồi tàu vậy”
Đường Mạc trề môi xuống: “Em là học trò của cô, sao cô nỡ để em chen chúc trên tàu điện ngầm được. Haiz, chìa khóa xe giao cho em đấy, lái xe của cô đi đi!”
“Cảm ơn cô ạ” Ôn Nhã Ly cầm chìa khóa xe, tươi cười ngọt ngào.
Đường Mạc lắc đầu, xoay người trở về phòng.
Chờ bà ấy đi khỏi, nụ cười trên mặt Ôn Nhã Ly dần dần ảm đạm.
Đại học y khoa Hải Lam.
Văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
“Tân Hoài An, em tự mình xem đi, em thân là sinh viên của Đại học y khoa Hải Lam, lại gây ra tai họa lớn đến như vậy, trường học cũng vì em mà tổn hại danh dự nghiêm trọng!”
Nhìn chằm chằm thầy chủ nhiệm Lưu bụng bia, đeo mắt kính đen ném tờ báo tới trước mặt Tân Hoài An: “Đã đăng báo luôn rồi! Hiện giờ cả thế giới đều biết, trường học của chúng ta có nhân vật số một, gây ảnh hưởng tồi tệ như em. Em nói xem, trường học còn dám giữ em lại sao?”
“Thông qua quyết định thống nhất của ban giám đốc nhà trường, em đã bị đuổi học. Đi làm xong những thủ tục này, em có thể đi được rồi!” Ông ta đưa một phần văn kiện cho Tần Hoài An, rồi xoay người rời đi, không thèm nhìn cô thêm nữa.
Tân Hoài An nhìn phần văn kiện đó, đồng tử co rụt lại, không có đưa tay ra lấy.