Sau khi Trương Nhược Phi cùng người bạn của anh ta thảo luận xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tân Hoài An và Ôn Nhã Ly vừa mới đến đang đứng trước cửa.
Anh ta liền sửng sốt, cảm giác hơi mất tự nhiên mà đảo mắt, nói một câu: “Đến rồi à”
Tân Hoài An gật đầu rồi bước vào trong.
Ôn Nhã Ly đi bên cạnh cô tò mò cất tiếng hỏi: “Anh Nhược Phi, những đồ đạc này đều là các anh chuẩn bị à?”
Trương Nhược Phi gãi gãi đầu, nháy mắt ra hiệu với người bạn đứng bên cạnh mình. Người bạn của anh ta liền nói: “À, những thứ này là khi đang lắp đặt các thiết bị, đột nhiên tôi nghĩ hay thôi cứ làm cho chúng đẹp hơn chút, dù sao thì sau này nếu không cho thuê nữa thì tôi cũng có thể chuyển vào ở. Nhưng cô cứ yên tâm là giá trang trí tôi đã báo với cô sẽ không thay đổi, những phần thiếu tiền tôi đã bù vào hết rồi”
Tân Hoài An nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”
Cô không hiểu giá cả thị trường của các thiết bị này nhưng nhìn vào hiệu quả của những món đồ này, chúng nhất định không thể nào xuất phát từ ví tiền ít ỏi của cô được.
Thế nên cô hẳn là đã vớ được một món hời lớn.
“Những món đồ gia dụng này đều được lấy trực tiếp từ xưởng sản xuất của chú tôi, cũng không đắt, dù sao cũng dùng trước đi thôi”
Người bạn đó nói, đẩy đẩy khuỷu tay của Trương Nhược Phi: “Có đúng không?”
“Đúng vậy, cô có thể yên tâm mà sống ở đây, tuy rằng được lắp đặt trong thời gian ngắn, nhưng đây đều là những món đồ được làm bằng vật liệu, chất liệu an toàn, cũng đã loại bỏ dung dịch formalin” Trương Nhược Phi thấp giọng ho khan.
Tân Hoài An liếc nhìn anh ta một chút, nói: “Căn hộ này rất đẹp, cảm ơn các anhl”
“Chị Hoài An, chúng ta mau vào trong xem đi” Ôn Nhã Ly tràn đầy phấn khích kéo tay Tân Hoài An đi vào bên trong.
Tâm mắt của Trương Nhược Phi rơi vào người Tân Hoài An, người bạn thân ở bên cạnh duỗi một cánh tay khoác lên vai anh ta vỗ vỗ khích lệ.
Anh ta mím môi.
Đợi đến khi Tân Hoài An từ trong phòng ra ngoài, rốt cuôc anh ta không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: “Tân Hoài An.”
Bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta liền hạ quyết tâm: “Chúng ta hãy tiếp tục làm bạn đi”
Tân Hoài An chớp chớp mắt, cười một tiếng hỏi: “Không phải trước giờ chúng ta vẫn làm bạn sao?”
“Vậy thì tốt rồi, tôi sợ những gì tôi đã nói ngày hôm đó —” Trương Nhược Phi nói được một nửa, sắc mặt hơi đổi, kịp thời dừng lại: “Quên đi, sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, làm bạn cũng tốt, sau này chúng ta vẫn có thể nghiên cứu y học cùng nhau”
Tân Hoài An thấy anh ta thực sự đã hiểu ra rồi liền gật đầu đề nghị: “Các anh giúp tôi trang trí căn hộ đẹp như vậy, không thể không mời hai người ăn cơm tối được, tối nay tôi sẽ chiêu đãi hai người!”
“Được thôi!” Trương Nhược Phi sảng khoái đáp lại.
Ôn Nhã Ly vô thức nhướng mi liếc anh ta một cái rồi lại quay sang nhìn Tân Hoài An, sau đó cúi đầu, cảm thấy thật nực cười với cái kỳ vọng trong chốc lát vừa nãy của mình.
Cho dù anh Nhược Phi từ bỏ việc thích chị Hoài An, chẳng lẽ sẽ thích mình ư?
Ôi chao.
Cô ấy thở dài trong lòng.