Hoàng hôn dần dần buông xuống.
Một nhóm bốn người đã ăn tối xong liền được người bạn của Trương Nhược Phi đưa đến trước cửa một câu lạc bộ.
“Tiếu Đức Nguyên, còn có hai cô gái nữa đang ở đây, cậu đừng đưa chúng ta đến nơi ăn chơi không nghiêm túc” Trương Nhược Phi nhắc nhở.
Tiếu Đức Nguyên ủi đầu anh ta một cái: “Cậu đọc sách đến ngớ ngẩn rồi đấy à? Có phải cứ viết hai chữ “hội sở’ là không đứng đắn đâu!
Nào, tôi dẫn mọi người vào đi vài vòng”
Bởi vì là quán người nhà anh ta mở nên anh ta cầm thẻ VỊP dẫn mấy người Tân Hoài An đi thẳng lên tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở.
Trương Nhược Phi nhìn xung quanh: “Đây chẳng phải quán bar sao?”
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn nhờ vào ánh trăng ngoài cửa chiếu vào và mấy cái đèn bàn tô điểm cho không gian, khó mà phân biệt biệt được hư thực. Có một ca sĩ đeo mặt nạ đang ngồi hát một làn điệu dân ca du dương trong góc nhỏ.
“Đây sao có thể so sánh với mấy quán bar bình thường được chứ?”
Tiếu Đức Nguyên nói xong vẫy tay ra hiệu: “Tôi dẫn mọi người sang bên kia xem. Đây chính là quán bar King bậc nhất Hải Lam đấy”
Ôn Nhã Ly đi theo đầu tiên, Tân Hoài An cũng đang định cất bước theo sau, đột nhiên cô cảm thấy một cái gì đó khó chịu qua rơi vào.
người. Lúc cô quay đầu nhìn lại theo bản năng lại chỉ nhìn thấy một màn u ám mờ mịt, không thấy ai đáng nghi ngờ. Tân Hoài An nghỉ ngờ nhíu mày một cái rồi quay lại đi theo nhóm người Tiếu Đức Nguyên, ngồi ở một chỗ bên cạnh cửa sổ.
“Wow, phong cảnh ở đây đỉnh quá!” Ôn Nhã Ly vừa ngồi xuống đã ghé vào cửa sổ trong suốt nhìn xuống bên dưới.
Ở đây xung quanh đều là cửa sổ sát sàn, lại là tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, tầm nhìn rộng rãi khoáng đạt vô cùng. Hơn nữa ánh trăng đêm nay rất đẹp, trăng sáng treo trên đỉnh đầu, khắp bầu trời đầy sao sáng, ánh sáng mờ mờ vương trên mặt đất, soi sáng dòng xe nhộn nhịp của phồn hoa đô thị. Nhìn thấy phong cảnh như vậy, Tân Hoài An cũng nhoẻn miệng cười.
“Đấy, thấy chưa, tôi đã nói chỗ này rất đã mà!” Tiếu Đức Nguyên đắc ý nói.
Trương Nhược Phi thả lỏng tay: “Được rồi, mọi người xem xem muốn uống gì đi.”
“Đúng rồi, chúng ta còn có thể chơi mấy trò trên bàn” Vừa nhìn là biết Tiếu Đức Nguyên hay tới đây chơi, ánh mắt hứng thú nhìn vào ba người, híp mắt nói: “Tôi gợi ý chơi trò minh ốc”
“Trò gì đấy?” Ôn Nhã Ly tò mò.
“Đó là một kịch bản giết người đầy kịch tính” Tiếu Đức Nguyên nói.
“Logic của tôi không tốt” Ôn Nhã Ly cấu cấu hai đầu lông mày nói.
Tiếu Đức Nguyên cười cười với cô ấy: “Không sao, nếu bốc vào kẻ giết người thì đóng giả là được rồi.”
Tân Hoài An cũng hơi hứng thú, nói: “Chơi thử đi”
Sau khi bốn người gọi xong đồ uống với một ít đồ ăn vặt thì bắt đầu chơi trò chơi. Bên cạnh đó, một đôi mắt đăm chiêu trong góc tối mờ ảo không còn nhìn ra nữa.
“Anh Phong, anh đang nhìn gì thế?” Tịch Sơn Lâm giống như vào góp vui, vươn cái cổ ra trước mặt Chử Chấn Phong nhìn xung quanh.
Chử Chấn Phong đẩy mặt anh ta ra: “Không nhìn gì hết”
“Hì hì, chắc là nhìn thấy em nào ngon nghẻ rồi chứ gì?”
Tịch Sơn Lâm trêu đùa nhưng lại ngồi ngay ngắn nghiêm túc hỏi: “Khó lắm anh mới chủ động mời tôi ra ngoài, lại còn không gọi thêm ai khác, có phải có chuyện quan trọng gì không?”
Chử Chấn Phong hẹn một mình Tịch Sơn Lâm ra đây đúng là có chuyện cần nhờ anh ta giúp đỡ. Chỉ là chuyện này…