Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 320: Chương 320: Chương 321




Dư Nhiễm nhìn bóng lưng của anh ấy biến mất ở ngã rẽ cầu thang, chưa lấy lại tinh thần.

Sau đó biết được Lục Hy Thiên từ bỏ bộ vai nam chính của phim <Người áo trắng>, hơn nữa đã trở về nước ngoài.

Cô ấy mới biết đó có lẽ là lần cuối cùng cô ấy gặp anh ấy.

Không, nhất định sẽ còn gặp lại!

Dư Nhiễm trong lòng chôn giấu chút tâm nguyên nhỏ nhoi.

Người không thể chấp nhận Lục Hy Thiên rời khỏi nhất đương nhiên chính là Chử Gia Mỹ.

Cô ta đã đợi anh ấy rất lâu rồi, không ngờ được bởi vì một Dư Nhiễm, anh ấy lại giận dữ mà bỏ đi.

“Dư Nhiễm cái con đàn bà đê tiện đó, sở hữu một khuôn mặt ngây thơ trong sáng, đã khiến cho Lục Hy Thiên nhìn cô ta bằng cặp mắt khác, giờ Lục Hy Thiên đi rồi, xem còn ai có thể che chở cho cô ta”

Chử Gia Mỹ tức tối nói, nhìn Vương Thanh Hà đang ngồi đối diện, hạ giọng nói: “Thanh Hà, ngày mai chính là ngày mọi người chính thức gia nhập vào đoàn phim rồi, chị và Dư Nhiễm chung một đoàn phim, nghĩ cách cho cô ta chịu hết tất cả cực khổ đi, tốt nhất là nắm được điểm yếu của cô ta, sau này có thể khiến cô ta không bao giờ có thể trở mình được nữa”

“Chuyện này hả, để chị suy nghĩ xem nên làm cách nào.” Vương Thanh Hà nói.

Dù cho Chử Gia Mỹ không đề xuất ra, cô ta cũng sẽ không để cho.

Dư Nhiễm dễ sống.

Trước đây khi thử vai nữ phụ, không ít lần cô ta bị đem ra so sánh với Dư Nhiễm, ai cũng nói cô ta diễn không xuất thần được như Dư: Nhiễm.

Hiện giờ vai nữ phụ đã thuộc về cô ta rồi, những người đó còn gì để nói nữa, còn về Dư Nhiễm, đương nhiên là nợ mới nợ cũ đều phải tính với cô ấy rồi.

“Ngọc Điềm, ngày mai cô qua đón tôi sớm chút” Sau khi xuống xe Namny van, Vương Thanh Hà dặn dò một tiếng trợ lý của mình, sau đó quay lưng đi về hướng biệt thự.

Sau lưng xe Namny van đi xa dừng.

Vương Thanh Hà vẫn còn chưa đến cửa biệt thự, đột nhiên từ bụi cây bên canh một thân hình mập mạp và chắc nịch xuất hiện.

Cô ta giật mình đang muốn hét lên, đã bị bịt miệng lại kéo vào trong bụi cây.

Gỡ tay của người đàn ông mập đó ra, Vương Thanh Hà tức giận nói: “Tiêu Mạnh Lương! Không phải tôi đã bảo anh rời khỏi Hải Lam rồi hay sao? Sao anh còn ở đây, còn dám tìm đến cửa nhà tôi nữa!”

“Rời đi? Tôi hiện giờ mới phát hiện, thành phố lớn này chơi quá đã, ông đây quyết định ở lại, sau này ở lại đây ăn chơi hưởng lạc” Tiêu Mạnh Lương khoác tay lại, cười hi hi nói với cô ta.

Vương Thanh Hà lập tức cảnh giác: “Anh muốn ở lại đây luôn?

Không được! Tiền tôi đã đưa cho anh rồi, giữa chúng ta không còn gì nữa, anh lập tức rời khỏi đây quay về quê của anh đi”

“Cô đưa cho tôi có chút tiền, một tỷ năm trăm triệu không đủ tôi tiêu nữa, ngủ với mấy gái điếm cao cấp là hết rồi”” Tiêu Mạnh Lương tỏ vẻ không hài lòng.

Dục vọng của con người một khi được mở ra, nó sẽ chỉ trở nên tham lam hơn.

Đôi mắt anh ta đảo quanh Vương Thanh Hà: “Cô nói xem, một ngôi sao như cô nếu muốn ngủ cùng cô một đêm thì phải mất bao nhiêu tiên?”

Khi Vương Thanh Hà thấy anh ta vẫn còn có ý định muốn đụng chạm mình, cô ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh: “Đừng mơ tưởng nữa!

Nếu anh dám nảy sinh ý đồ với tôi..”

Chưa nói xong, Tiêu Mạnh Lương đã nhào đến, đè cô ta xuống dưới cơ thể của anh ta: “Làm sao, còn dám uy hiếp ông hay gì? Hiện giờ ông sẽ hảm cô ngay tại đây luôn có tin không? Cô có giỏi thì la lên đi, kêu hết người nhà của cô ra đây xem náo nhiệt!”

Vương Thanh Hà tức đến trợn tròn mắt, nhìn thấy đôi môi béo ú căng mọng định hôn cô ta liền đưa tay ra chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.