Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 334: Chương 334: Chương 335






“Đường Ái Linh, cô đến tìm Lâm Bình Nguyên sao? Bây giờ sợ anh ta có chút không tiệt “Tân Hoài An? Cô sao lại ở đây?” Đường Ái Linh vừa nhìn thấy Tân Hoài An sắc mặt đã ngay lập tức không tốt.

Nghe cô nhắc đến Lâm Bình Nguyên, cô ta chau mày nói: “Anh ấy có cái gì mà không tiện?”

“Cô nghe một chút thì biết thôi” Tân Hoài An mỉm cười, đưa di động ra mở file ghi âm lên.

Đường Ái Linh nghe xong ghi âm, cả người giống như gà mái xù lông.

“Được lắm Lâm Bình Nguyên, học được cách làm trò rồi đó! Dựa vào tôi bò lên vị trí chủ nhiệm, chơi trò qua cầu rút ván hả! Còn có con khốn kia nữa, cho rằng mình là cô chủ nhà họ Chử thì ngon hả, thế mà dám giật dây tên họ Lâm chia tay với tôi!”

Nói xong, khí thế hùng hổ xông về phía văn phòng của Lâm Bình Nguyên.

Tân Hoài An không cùng đi, khóe môi ngay lập tức câu lên, quay người đi ra ngoài.

Vương Thanh Hà hẳn là còn ở trong văn phòng của Lâm Bình Nguyên, Đường Ái Linh nếu đi nhanh thì chắc hẳn có thể bắt được tại chỗ.

Tân Hoài An chờ ở bên ngoài cửa bệnh viện.

Một hồi lâu sau vẫn không thấy được Vương Thanh Hà đi ra, ngược lại lại chờ được Chử Chấn Phong đến.

Chử Chấn Phong nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Vương Thanh Hà, vội vàng chạy tới.

Anh vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Anh thật sự quá xuất chúng, bất kể xuất hiện ở đây đều là tiêu điểm của mọi người.

Tân Hoài An đương nhiên cũng nhìn thấy anh.

Chỉ thấy anh nhanh chóng đi về phía bên này, lạnh giọng nói với Vệ Nam bên cạnh: “Chỉ là cháu gái của viện trưởng mà dám phách lối như trong bệnh viện ra tay đánh người, chuyện này không thể tha được, kêu viện trưởng đến đây đi”



Nhưng Đường Ái Linh vẫn chưa hết giận, quơ lấy cái ghế bên cạnh, nện lên tường loảng xoảng.

Cái ghế lập tức chia năm xẻ bảy.

Cô ta níu lấy cổ áo Lâm Bình Nguyên, nhổ nước miếng: “Tên chó này! Lúc đó anh nói với tôi như thế nào? Chỉ có tôi mới được chia tay anh, còn chưa đến lượt anh chia tay tôi! Vậy mà chỉ một chớp mắt, anh lại làm ra trò tỉ tiện thế này!”

“Tên kia, có phải anh muốn rũ bỏ hết chuyện ăn bám tôi trước kia, một chân đạp hai thuyền, để anh không phải tiếp tục chờ ở Hải Lam nữa đúng không?”

Lâm Bình Nguyên nhìn thấy mọi người vây xem ở bên ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cũng không dám dùng vũ lực với người phụ nữ này, trước hết chỉ có thể nghĩ biện pháp trấn an tâm tình của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.