“Ái Linh, em đây là đang nói gì thế, tấm lòng của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi cả, em nhất định là hiểu lâm rồi? Chúng ta đóng cửa lại, từ từ trò chuyện một chút được không?”
Đường Ái Linh liếc xéo anh ta một cái: ” Đóng cửa làm gì? Sợ mọi người nhìn được bộ mặt xấu xí của anh hả? Hiểu lầm? Tôi nói cho anh biết, Tân Hoài An cho tôi nghe cuộc nói chuyện của hai người rồi, anh với con tiện nhân này thông đồng, định đem tôi đá văng đi đúng không?”
Nói xong, cô ta nắm chặt lỗ tai Lâm Bình Nguyên hét lớn: “Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
Tai Lâm Bình Nguyên bị cô ta rống đến mức suýt điếc.
Lùi vào trong căn phòng nhỏ hẻo lánh bên trong, Vương Thanh Hà năm chặt điện thoại di động, nghe xong sắc mặt vô cùng quỷ dị.
Tân Hoài An?
Khó trách Đường Ái Linh lại đột ngột chạy đến đây như thế.
Cô ta đang nghĩ vì sao Đường Ái Linh đột nhiên lại nhắm hận thù về phía mình.
“Còn cả con khốn này nữa! Đừng tưởng rằng cô che mặt kín mít thì tôi không biết cô là ai? Dám thông đồng với đàn ông của Đường Ái Linh tôi đây, kể cả cô có là phu nhân nhà họ Chử đi nữa tôi cũng không để cho cô ăn được trái ngọt đâu!”
Nói xong, liền lao về phía Vương Thanh Hà đưa tay tháo khẩu trang cô ta mang trên măt xuống chào hỏi.
Vương Thanh Hà bị dọa đến mức hét lên một tiếng.
Cô ta không ngờ Đường Ái Linh như hung ác như thế rất, làm loạn đến mức cô ta cũng không ngờ được.
Huống gì bây giờ cô ta có cũng có chút danh tiếng, tới Lâm Bình Nguyên đều phải che chắn rất kĩ càng, càng không thể lộ mặt với Đường Ái Linh ở đây được.
Cô ta chỉ có thể cố hết sức né tránh, trong lúc nhất thời, bị Đường Ái Linh đuổi chạy khắp phòng, giày cao gót cũng rơi ra, khẩu trang và mũ đều bị kéo xuống, tóc rối bù, muốn bao nhiêu chật vật có bao nhiêu chật vật.
May quá, Chử Chấn Phong đến vừa kịp lúc.
“Dừng tay!”
Anh lạnh giọng quát một tiếng, khí chất mạnh mẽ ngay lập tức trấn áp hiện trường.
Đường Ái Linh mặc dù làm loạn như trước mặt Chử Chấn Phong cũng phải an phận.
Vương Thanh Hà lập tức bổ nhào về phía anh, ngước khuôn mặt lê hoa đái vũ lên, tủi thân nói: “Chấn Phong, cứu em”
Chử Chấn Phong nhanh chóng đánh giá tình huống của cô ta, giao cô ta cho Vệ Nam chăm sóc.
Ánh mắt anh lạnh lùng bắn về phía Đường Ái Linh, tiếng nói u lãnh: “Đường Nhã Tịnh là chị họ của cô? Viện trưởng Đường không nói chuyện tối qua của cô ta cho cô biết sao?”
Cả người Đường Ái Linh như bị sét đánh, nhớ đến Đường Nhã Tịnh được đưa đến bệnh viện tâm thần, lại nhìn người đàn ông trước mặt mình lúc này, cô ta cảm nhận được sự sợ hãi từ trong tâm hồn.