Tân Hoài An sững sờ, nhưng vừa nghe tên thì đã nhớ ra.
Cô nhớ rằng đó là một thanh niên nho nhã và lịch sự. . truyện xuyên nhanh
“Là anh ấy nhờ anh tìm tôi?” Tân Hoài An nhíu mày.
“Không phải, tôi có chuyện muốn tìm cô, hy vọng có thể gặp mặt một lần” Tân Dụ nói.
“Tôi có thể hỏi trước, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Tân Hoài An không khỏi kinh ngạc hỏi.
Cô và anh ta cũng không có tiếp xúc nhiều, làm sao anh ta có thể đột nhiên tìm cô nói chuyện được chứ?
Tân Dụ ở đầu dây bên kia im lặng, cuối cùng thẳng thắn nói: “Thật ra là vì căn nhà của cô ở quê, trước đó, tôi đã từng ủy thác cho chuyên gia bàn bạc việc mua lại căn nhà cũ này, nhưng cô từ chối.”
Tân Hoài An nhíu mày, sắc mặt chợt lạnh đi: “Một khi đã như vậy, anh hẳn là đã biết thái độ của tôi rồi chứ, tôi sẽ không bán căn nhà đó.”
Nói xong cô dập máy không chút do dự.
“Xin chờ một chút!”
Trước khi Tân Hoài An cúp máy, Tân Dụ vội vàng kịp nói thêm: “Cô Tân, kỳ thật trước đó tôi đã biết cô là chủ sở hữu của tòa nhà kia, tôi cũng đã suy tính rất lâu rồi mới liên lạc với cô. Tôi cũng đã dự kiên được là sẽ bị cô từ chối”
“Nhưng mà, tôi vẫn hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để chúng ta có thể nói chuyện cẩn thận hơn, tôi có thể cam đoan với cô, tôi thật lòng muốn mua tòa nhà kia, chứ không hề có mưu đồ gì cả”
Giọng điệu của anh ta khi nói chuyện có phần hơi vội vàng, nhưng lại cũng không bị thất lễ.
Tân Hoài An nghe được lời nói khẩn cầu của anh ta, cũng cảm thấy vô cùng có thành ý.
Do dự một chút, cuối cùng, cô cũng không tắt điện thoại, mà hỏi anh ta một câu: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn mua lại tòa nhà kia được không?”
Hơn nữa lại còn là mua với mức giá ba tỷ đồng, cao đến độ không bình thường này nữa chứ.
Tân Dụ dừng lại một chút, thản nhiên mỉm cười trả lời: “Cái này thật ra là vì mẹ của tôi, sức khỏe của bà không tốt, vẫn muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để an dưỡng, tôi nhờ người tìm kiếm khắp mọi nơi, lại cố ý mời thêm thầy phong thủy để xem, mới tìm được tòa nhà cũ kia của cô”
“Ngay cả phong thuỷ cũng đã mời người đến xem qua rồi?” Tân Hoài An kinh ngạc không thôi.
Tân Dụ đại khái cũng cảm thấy nói mấy chuyện này nói ra thì có phần hơi xấu hổ một chút, chỉ biết cười nhẹ rồi khẽ “Dạ” một tiếng.
“Nếu sức khỏe của bà Tôn đã không tốt, hẳn là anh nên đưa bà đến những cơ sở điều dưỡng chuyên nghiệp chứ, mặc dù môi trường ở nông thôn trong lành mát mẻ, nhưng điều kiện y tế lại không theo kịp được”
“Cái này ấy à, đến lúc đó sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp để chăm sóc bà. Trở về quê cũ sống cũng là ý muốn của mẹ của tôi, bà đã chờ đợi ở phương bắc nhiều năm, chắc là đã có suy nghĩ trở về từ trước rồi” Tân Dụ nói như vậy.
Những lời này, mặc dù xưa nay mẹ không hề nói, nhưng anh ta thường xuyên nhìn thấy trong các tác phẩm vẽ và thêu của bà đều là những hình ảnh núi cao nước chảy, ruộng đồng mênh mông, gián tiếp phản ánh những gì mà trong lòng bà luôn hướng tới.
Anh ta lại kiên nhãn thuyết phục tiếp: “Cô Tân, bây giờ cô sống ở Hải Lam, chắc là muốn ở lại thành phố để phát triển, tòa nhà kia bỏ trống ở đó, không có ai ở lại quản lý, chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoang phế mất: “Tôi có thể cam đoan với cô, sau khi tôi mua nhà của cô, tôi sẽ không dỡ đi xây lại, sẽ vẫn giữ lại y nguyên như cũ, coi như lưu lại một kỷ niệm, hoan nghênh cô có thể tới thăm bất kỳ lúc nào. Tôi mua nhà tòa nhà này, cũng coi như là hoàn thành mong ước của mẹ tôi Anh ta đã nói đến mức này, cũng thể hiện ra tất cả thành ý của mình.
Ánh mắt Tân Hoài An lấp lóe, khẽ nhếch môi, nhất thời cũng lâm vào trầm tư.