Nội tâm của cô muốn nói lời từ chối, nhưng không biết vì sao mà khi nghe Tân Dụ nói, trong lòng cô lại dâng lên niềm xúc động muốn tác thành cho anh ta.
Quả thực đúng như anh ta nói, cô sống ở Hải Lam, công việc ở Hải Lam, tương lai cũng là muốn sinh con ở thành phố này.
Cô là đứa trẻ bị vứt bỏ được bà nội thu nhận về nuôi dưỡng, bởi vì chuyện này mà mọi người trong thôn đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, ngoại trừ Ôn Nhã Ly từ nhỏ đã lẽo đẽo sau lưng cô, luôn miệng gọi “chị Hoài An”.
Cô là người không có gốc gác, không biết quê quán mình ở đâu, đối với thôn làng kia, thật ra thì cô cũng không có quá nhiều hoài niệm.
Chỉ có tòa nhà cũ để lại kia, là chứa đựng tất cả những ký ức hồi nhỏ của cô và bà nội, cả một đời cũng không thể nào xóa nhòa được.
Tân Hoài An khẽ hít vào một hơi, nói ra: “Anh Tân, tấm lòng hiếu thảo của anh đối với mẹ mình khiến cho tôi rất cảm động, tôi sẽ cân nhắc những lời anh nói này”
Tân Dụ vui mừng: “Cảm…”
“Chỉ có điều..” Tân Hoài An lại chuyển hướng câu chuyện, cắt ngang lời cảm ơn anh ta đang muốn nói ra khỏi miệng.
Chỉ nghe thấy cô tỉnh táo nói ra: “Tòa nhà kia, tôi chỉ cho thuê chứ không bán”
Tân Dụ sững sờ một giây, rồi trong mắt cũng lóe lên ánh sáng.
“Được”
Hai ngày sau, hai người gặp nhau tại một cửa hàng tổng hợp.
“Tôi và chủ nhà khi nói chuyện hợp tác đều ngồi tại quán trà hoặc là câu lạc bộ nào đó, có điều tôi nghĩ cô Tân chắc cũng không thích những nơi đó, nên đã hẹn cô ở nơi này” Tân Dụ nói.
Tân Hoài An gật gật đầu, quả thực, chỉ là ký một bản hợp đồng thuê nhà, đi đến những chỗ kia thì lại thành quá phiền phức.
Mà cô đã quen theo đuổi năng suất.
Hai người tìm bừa một cửa hàng đồ uống, Tân Dụ lấy bản hợp đồng ra, cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Tân Hoài An: “Cô không chịu cho thuê dài hạn, cho nên tôi dựa theo lời cô nói, đổi thành ba năm ký một lần, tiền thuê trong ba năm khoảng chín trăm triệu, tiền thế chấp là ba trăm triệu.”
Nói xong, anh ta lấy ra thêm một tấm thẻ ngân hàng giao cho Tân Hoài An: “Tổng cộng là một tỷ hai, tất cả đều ở trong này”
Tân Hoài An đang xem hợp đồng nâng mắt lên, kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải chúng ta đã thương lượng xong là chín mươi triệu à?
Sao giờ lại biến thành chín trăm triệu rồi?”
Tân Dụ cười nhạt một tiếng: “Tôi biết căn nhà này có ý nghĩa đặc biệt đối với cô, cô sẵn lòng cho thuê đã là nhường một bước rất lớn, chín trăm triệu ít ỏi này có tính là gì chứ?”
Tân Hoài An lắc đầu: “Không được, cứ theo giá thị trường thôi, nếu không, căn nhà này tôi chẳng thể yên tâm cho anh thuê được”
Tân Dụ nhìn vẻ mặt kiên định của cô, không khỏi ngơ ngác.
Hồi lâu sau anh ta mới bật cười nói: “Cô Tân, xem ra tôi lại phải nhìn cô bằng cặp mắt khác rồi”
Cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của Tân Hoài An, Tân Dụ thu thẻ ngân hàng về, dùng điện thoại di động chuyển một trăm hai mươi triệu cho cô.