“Ừ” Không mặn không nhạt ừ một tiếng, sau đó anh lên xe rời đi.
Sau khi trở về công ty, nhìn thấy đống tài liệu chồng chất trước mặt, anh lại không có cách nào tập trung làm được, anh còn đang nghĩ Tân Hoài An sẽ phải làm những chuyện gì để giúp đỡ bạn của cô đây.
Khốn thật mà, anh đã hoàn toàn bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi.
Chử Chấn Phong ảo não buông bút xuống, lớn tiếng nói: “Vệ Nam, vào đây.”
Vệ Nam nhanh chóng đi vào, thấy sắc mặt nặng nề của cậu chủ nhà mình thì trong lòng theo bản năng mà cảm thấy sắp có chuyện không hay rồi.
Lễ nào có người nào đó đã chọc giậi âu chủ Chử rồi hay sao?
“Cậu Chử, cậu có gì cần căn dặn ạ?” Vệ Nam cố gắng hết sức tỏ ra cung kính mà nói.
“Trước đây tôi từng bảo anh nhìn chằm chằm mọi hành động của Tân Hoài An, hai ngày này sao không nghe anh báo cáo gì hết vậy?”
“A?” Vệ Nam đột nhiên cảm thấy mơ hồ, vò đầu, nói: “Không phải mấy ngày nay vẫn luôn bận chuẩn bị cho tiệc đính hôn hay sao? Tôi nghĩ cậu sẽ không để ý bên đó nữa…”
Mắt thấy sắc mặt của cậu chủ nhà mình ngày càng trầm xuống, Vệ Nam bỗng nhiên run lên một cái, kịp thời dừng lại, nói: “Vẫn có người đang canh chừng ạ, vậy để tôi đi hỏi tình huống bên kia một chút!”
Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, nói: “Ừ”
Rất nhanh, Vệ Nam đã nhận được thông tin từ bọn cấp dưới.
“Hai ngày nay Tân Hoài An vẫn luôn canh chừng trước đồn cảnh sát, cô ấy muốn kéo quan hệ với Cục trưởng Lương của Cục cảnh sát. Mà cô ấy làm như vậy, là bởi vì bạn của cô ấy Ôn Nhã Ly đã trộm chiếc vòng tay của cô Thanh Hà, trước mắt là bởi vì tội ăn trộm mà bị tạm giam ở đồn cảnh sát rồi ạ”
Vệ Nam một hơi nói hết, lén thở dài một hơi.
Khó trách sắc mặt của cậu Chử lại kỳ quái như vậy, thì ra là vì chuyện này có liên quan đến cô Thanh Hà.
Chử Chấn Phong không để ý đến ý nghĩ của cậu ta mà vẫn trầm ngâm nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cô ấy lại đi tìm Cục trưởng Lương à”
“Chuyện này… Có lẽ là muốn bạn của cô ấy được thả ra sớm một chút đấy ạ. Dù sao thì đồn cảnh sát bên đó cũng rất chú ý đến chuyện này, vẫn còn đang điều tra ạ”
Chử Chấn Phong nhíu mày.
Đồ vật cũng không mất, cũng đã lấy được tang chứng vật chứng ở hiện trường rồi, một chút chuyện như thế này, vậy mà cần phải điều tra đến mấy ngày?
Trong lòng Chử Chấn Phong cảm thấy rất kỳ lạ.
“Anh sắp xếp một chút, tôi muốn gặp Cục trưởng Lương” Anh đột nhiên lên tiếng.
Trên mặt Vệ Nam hiện lên vẻ khó hiểu.
Cậu Chử dường như rất ít khi qua lại với mấy người bên đó, sao bỗng nhiên… Thôi vậy, cậu Chử làm việc làm gì đâu đến lượt cậu ta đoán kia chứ.
“Vậy để tôi đi sắp xếp một chút” Nói xong, thì Vệ Nam đi ra ngoài.
Lúc này, Chử Chấn Phong mới cảm thấy cảm thấy bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý công việc của mình.
Tân Hoài An bắt đầu ngồi chờ trước đồn cảnh sát từ buổi trưa.
Cô đã tìm hiểu từ trước, Cục trưởng Lương là một người rất chính trực, phân tốt xấu rõ ràng, chỉ là bình thường phải thường xuyên ra ngoài làm việc chung, rất khó gặp được ông ấy.
Nhưng chiều nay ông ấy sẽ đến đây.