Chỉ cần giao chứng cứ chứng minh sự trong sạch của Ôn Nhã Ly cho ông ấy xem, có ông ấy đứng ra xử lý, Ôn Nhã Ly có thể được thả ra rồi.
Nhưng mắt thấy sắp năm giờ rồi, mà cô vẫn còn chưa gặp được ông ấy.
Sẽ không phải là tin tức bị sai chứ?
Nhưng vừa mới nghĩ đến việc Ôn Nhã Ly còn đang bị giam ở bên trong, cô cần răng tiếp tục đợi.
Khoảng năm rưỡi, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hình chữ điền bước xuống xe, bên cạnh còn có hai người trợ lý, hai người vừa đi về hướng cánh cửa bên này vừa nói chuyện.
Tân Hoài An nhận ra ông ấy chính là Cục trưởng Lương mà cô muốn tìm, lập tức chạy lên phía trước.
Không ngờ ông ấy lại nói ra một câu: “Lư Trà Quán? Sao người đó lại…”
Vừa nói, ông ấy vừa xoay người lên xe, sau đó chiếc xe nhanh như chớp chỉ để lại làn khói mà chạy đi.
Người trên xe tất nhiên cũng không nghe được tiếng hét ở phía sau.
Tân Hoài An vô cùng chán nản.
Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể giữ đối phương ở lại rồi.
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy không cam lòng.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
“Lư Trà Quán?” Hình như lúc nãy cô mới nghe thấy cái tên này, nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của ông ấy, có lẽ là vội vàng đến chỗ hẹn rồi.
Cô có thể đi đến đó tìm ông ấy.
Hạ quyết tâm, Tân Hoài An bắt xe chạy thẳng đến Lư Trà Quán.
May mà ở Hải Lam chỉ có một Lư Trà Quán, hơn nữa đây còn là một quán trà cao cấp, chỉ dành riêng cho những người có thẻ hội viên.
Tân Hoài An dừng bước trước cửa quán trà, trong lòng cô có chút hồ nghi. Một người liêm khiết, được bao người kính trọng như cục trưởng Lương, sao lại đến một nơi cao cấp như thế này để hưởng thụ?
Lễ nào mọi người đều đã lầm tưởng về con người ông ấy?
Trong khoảnh khắc, cô không biết mình có nên đi vào bên trong hay không? Cuối cùng quyết tâm cứu Ôn Nhã Ly ra đã khiến cô có động lực bước tiếp. Đã đến đây rồi, phải gặp được người cái đã rồi tính tiếp.
“Làm phiền chị xuất trình thẻ hội viên ạ” Nhân viên phục vụ cản Tân Hoài An lại, đánh giá qua cô một lượt, dường như cảm thấy người này có chút quen mặt.
Tân Hoài An nở một nụ cười điềm nhiên, không hề lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào: “Tôi đi cùng với cục trưởng Lương”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ có chút kinh ngạc: “Hóa ra chị chính là người khách ở phòng V.I.P đó, xin mời vào”
Tân Hoài An gật đầu, tao nhã bước vào. Căn phòng đó ở tầng chín, cô cho rằng nó sẽ rất khó tìm, nhưng sau khi lên đến nơi, cô mới phát hiện ra, tầng chín chỉ có duy nhất một phòng V.I.P. Phải là người có thân phận cực kỳ đặc biệt mới có thể sử dụng nó.
Tân Hoài An hít một hơi thật sâu, trong đầu cô mừng tượng ra một loạt những lý lẽ, sau đó thu hết dũng khí đẩy cửa bước vào, đúng lúc trong phòng chỉ có mình cục trưởng Lương.
Cô nắm lấy cơ hội, lập tức bước lên phía trước: “Xin chào cục trưởng, tôi tên là Tân Hoài An, tôi đến tìm ông là vì bạn của tôi đã bị người khác vu cáo tội trộm cướp, hiện giờ đang bị giam ở đồn công an dưới quyền của cục trưởng”