Mấy ngày sau, cuộc sống của Vương Thanh Hà cũng không tốt lắm.
Gương mặt của cô ta bị sưng, cũng không dám nói là Tân Hoài An đánh, sợ cô lại làm ra hành động gì quá đáng, tạo thành ảnh hưởng lớn cho mình.
Vì thế chỉ có thể nói dối là bị dị ứng, tìm một người thay thế giúp cô ta đóng phim. Bởi vậy bị người của đoàn làm phim bí mật nghị luận, nói cô ta không nổi tiếng cho lắm nên muốn chơi lớn để nổi tiếng.
Nhưng mà những thứ này cũng không tính là gì, điều chết người nhất là, cô ta hoàn hoàn không mò được tâm tư của cậu Chử, không biết rốt cuộc anh ghét mình đến mức nào.
Còn về gọi điện thoại, bên kia cũng đều là thư ký của anh bắt máy, hơn nữa đều trả lời thống nhất một câu: Cậu Chử đang bận.
Cô ta cũng không thể mặt dày gọi tiếp, như vậy sẽ chỉ khiến người đàn ông càng ghét mình thêm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta phải kiêm tốn, đưa ra một quyết định không bằng lòng mấy – Đến nhà xin lỗi!
Cậu Chử tức giận hẳn là vì tình bạn giữa bà Trương và nhà họ Chử.
Chỉ cần cô ta tự mình đi xin lỗi bà Trương, chuyện này cũng được bỏ qua.
Vương Thanh Hà không trực tiếp đến nhà họ Trương, cô ta rất rõ ràng, chỉ một mình cô ta đi, chưa chắc bà Trương sẽ gặp cô ta.
Hơn nữa chuyện xin lỗi như này, nếu như không có người làm chứng, vậy thì có ý nghĩa gì?
Vì thế, đầu tiên cô ta đến nhà Chử, lấy lí do “Cùng đi thăm bà Trương”, thuyết phục bà cụ Chử đi cùng cô ta.
Bà cụ Chử bởi vì mấy ngày trước từ chối lời đề nghị của bà Trương, trong lòng xấu hổ. Vừa mới biết tin Ôn Nhã Ly được thả ra, nghĩ đi thăm hỏi một chuyến cũng tốt.
Bà đồng ý với đề nghị của Vương Thanh Hà, cùng cô ta đến nhà họ Trương.
Trên xe.
Tống Cẩn Dung nhìn quà tặng mà Vương Thanh Hà chuẩn bị đã chất đầy vị trí ghế phụ, không khỏi cười nói: “Xem cháu này, mua nhiều đồ như vậy, lẽ nào là để cảm ơn bà Trương đã giúp cháu thiết kế lễ phục?”
“Tình hình bây giờ, cháu làm gì dám đòi hỏi bà Trương có thể giúp cháu thiết kế lễ phục” Vương Thanh Hà lắc đầu, thở dài.
Mãi đến tận khi, xe đi được nửa đường, cuối cùng cô ta mới nói chân tướng cho Tống Cẩn Dung.
Nhưng mà, cô ta đương nhiên là thêm mắm dặm muối rồi, cố hết sức bày tỏ oan ức và kích động của mình.
“Hồ đồ! Thật sự là hồ đồ!” Tống Cẩn Dung trách mảng.
Hốc mắt Vương Thanh Hà lập tức ẩm ướt, cắn môi nói: “Bà nội, cháu biết sai thật rồi”
“Biết sai mà có thể sửa sai được là tốt, nhớ kỹ không được làm ra loại chuyện như vậy nữa!” Tống Cẩn Dung không vui nói.
Bây giờ bà có thể đoán được ý tứ của Vương Thanh Hà khi mời bà đi đến nhà họ Trương.
Vừa nghĩ đến cô ta lại tâm cơ như vậy, trong lòng Tống Cẩn Dung lạnh đi.
Nhưng bây giờ bà không thể quay lại giữa chừng được.
Vương Thanh Hà thân là cháu dâu nhà họ Chử, phạm lỗi lầm, làm mất thể diện nhà họ Chử.
Coi như là vì nhà họ Chử, bà cũng phải đi chuyến này.
Người nhà họ Trương thật sự không ưa Vương Thanh Hà, cuối cùng vì thể diện của Tống Cẩn Dung, mới miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của Vương Thanh Hà.
“Bà cụ, cậu Chử nhờ tôi giúp cô Vương thiết kế lễ phục, tôi hỏi qua ý của cậu ấy, mới đưa cho Ôn Nhã Ly thiết kể. Chỉ là sau khi Ôn Nhã Ly từ đồn cảnh sát trở về, tình trạng cơ thể vẫn không tốt, chuyện thiết kế lễ phục, chỉ sợ cậu ấy phải tìm người khác” Bà Trương nói.
“Tôi biết rồi” Tống Cẩn Dung có chút xấu hổ, vội vã chào tạm biệt.