Vương Thanh Hà cũng đi ra theo, trong lòng nghĩ, hóa ra cậu Chử ngầm đồng ý cho Ôn Nhã Ly đến thiết kế lễ phục.
Chẳng trách, anh sẽ tức giận.
Lần này thật sự là do mình tính sai.
Cô ta cảm thấy chán nản trong lòng.
Nhưng tất cả đều do Tân Hoài An, nếu không phải cô ta điều tra ra sự việc vòng tay do cô sắp đặt thì sao có thể thành ra thế này được?
Nhưng Tân Hoài An đã điều tra băng cách nào?
Sau khi Vương Thanh Hà đưa bà cụ Chử về nhà họ Chử, cô ta lập tức gọi điện thoại: “Mấy ngày nay giúp tôi bí mật theo dõi Tân Hoài An, nhớ là không cần làm gì, chỉ cần theo dõi cô ta và báo cáo với tôi khi có thể là được”
Trước đó Tân Hoài An đã xin nghỉ hai ngày vì chuyện của Ôn Nhã Ly, cho nên mấy ngày nay cô vẫn luôn tăng ca để bắt kịp tiến độ, ngày nào.
cũng mệt tới mức vừa về nhà là nằm lăn ra giường.
Nhưng điều đáng mừng là không biết có phải cục cưng trong bụng cảm nhận được sự vất vả của cô nên hai ngày nay rất ngoan ngoãn, cô cũng ăn ngon miệng hơn, không nôn quá nhiều.
Lại một ngày bận rộn kết thúc, hôm nay cô tăng ca muộn hơn thường ngày, một điểm tốt là cuối cùng cô cũng hoàn thành dự án trong tay mình.
“Mọi người vất vả rồi!” Tân Hoài An nói với ba tổ viên và Trương Nhược Phi.
“Hiệu suất của chúng ta đúng là vô địch! Cũng may là có sự hướng dẫn của Tổ trưởng Tân!”
Qua khoảng thời gian làm việc chung với nhau này đã khiến họ hoàn toàn công nhận thực lực của Tân Hoài An và cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “Tổ trưởng Tân”.
“Hôm nay đã muộn quá rồi, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi, để hôm khác tôi mời mọi người đi ăn!” Tân Hoài An cười bảo, cô tạm biệt mọi người rồi đi về trước.
Trương Nhược Phi đi theo bên cạnh cô: “Tôi đưa cô về”
Trước khi Tân Hoài An từ chối, anh ta nói: “Giờ này xe buýt với tàu điện ngầm đã ngừng chạy ri Tân Hoài An định theo bản năng bảo mình có thể gọi xe trực tuyến, nhưng cô chợt nhớ ra điện thoại đã bị Chử Chấn Phong lấy mất. Hai ngày nay cô bận muốn chết, chỉ mới báo mất thẻ, vẫn chưa kịp mua điện thoại mới.
Cô đành phải gật đầu: “Cảm ơn”
Trên đường đi, Trương Nhược Phi vừa lái xe vừa nói: “Đúng rồi, hôm nay cô Dư gọi cho tôi nói là không liên lạc với cô được, cô ấy muốn hẹn cô ăn một bữa cơm”
“Dư Nhiễm?”
“Ừm, là cô ấy”
“Điện thoại tôi mất rồi, cho tôi mượn điện thoại của anh chút đi, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy”
Trương Nhược Phi không nói hai lời mà đưa điện thoại ngay cho cô, thuận miệng nói: “Sao điện thoại của cô lại mất, hôm nào tôi lái xe đưa cô đi mua cái mới nhé?”
“Ừm” Tân Hoài An vừa trả lời, vừa tìm số của Dư Nhiễm để gửi tin nhắn cho cô ấy, sau đó chọn ra thời gian và địa điểm gặp mặt.
Cô trả điện thoại lại cho Trương Nhược Phi rồi bỗng nhớ đến điều gì đó, cô nheo mắt: “Trương Nhược Phi, lạ nhỉ, sao Dư Nhiễm lại có số điện thoại của anh? Hai người…”
“Đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có quan hệ riêng tư gì đâu. Vì cô ấy muốn làm bạn với cô nên tiện thể thêm số của tôi luôn thôi”
Trương Nhược Phi ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
“Ồ, thế à” Tân Hoài An dời mắt về một cách đầy sâu xa.