Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 37: Chương 37: Chương 38




“Chắc?”

Chử Chân Phong không vui liếc anh ta một cái: “Cô ta giả vờ giả vịt không ham đồ hàng hiệu trước mặt anh, anh có biết sau lưng anh cô ta uy hiếp Thanh Hà đòi tiền không? Dã tâm của cô ta không nhỏ, lúc trước không lộ bản tính chỉ có thể nói lên những thứ đó không đủ hấp dẫn mà thôi!”

Một căn biệt thự xa xỉ trị giá mấy chục tỷ, Tần Hoài An có giỏi ngụy trang đến đâu cũng không kháng cự nổi.

Bây giờ chẳng phải đã chứng minh rồi à?

Hai chuyện này gộp lại khiến cho chút hảo cảm nhỏ nhoi của Chử Chân Phong với Tần Hoài An hoàn toàn hao sạch, có còn lại cũng chỉ là chán ghét mà thôi.

Anh còn chưa tính sổ chuyện cô uy hiếp Vương Thanh Hà đòi hai tỷ tư thì thôi, lần này chắc chắn không thể tha cho cô nữa.

Nghĩ đến đây, gương mặt tuấn tú của Chử Chân Phong lạnh xuống: “Phái vài người qua đuổi mẹ con Chu Vân Nguyệt đi.”

Vệ Nam kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại đây, vội đáp: “Vâng.”

Mà trong lòng anh ta lại vẫn cảm thấy là lạ ở đâu, anh ta không cho rằng Tần Hoài An là dạng người tham lam như thế.

Vương Thanh Hà được vệ sĩ hộ tống về tới biệt thự, mà mẹ con Chu Vân Nguyệt đã bị đuổi ra ngoài rồi.

“Bây giờ các người hiểu rõ ai mới là chủ ở đây rồi chứ!”

Trương Mỹ Văn cao ngạo đứng trên bậc thềm nhìn Chu Vân Nguyệt ngã trên mặt đất: “Bắt nạt con gái của tôi đúng không? Cũng không nhìn lại xem chính mình là thân phận gì! Bà xứng à?”

Chu Vân Nguyệt tức đến khó thở, lại nhìn mấy gã vệ sĩ trông liền khó trêu vào bên cạnh, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, mang con ra ngoài, vừa đi vừa căm hận gọi cho Tần Hoài An.

Hai mẹ con Vương Thanh Hà đuổi Chu Vân Nguyệt đi, sau đó gọi vệ sĩ giúp đỡ dọn dẹp lại một chút mới cho người ta đi.

Hai người đã mang tất cả hành lý đến đây rồi, đêm nay họ liền ở chỗ này.

Trương Mỹ Văn cười tủm tỉm nói: “Con gái ngoan, con không cần lo Tần Hoài An sẽ phá hủy tình cảm giữa con và cậu Chử. Con nhìn đi, mẹ chỉ gọi một cuộc điện thoại là cậu Chử đã không chút do dự mà bênh vực con rồi. Cậu ấy rất tốt với con mà!”

Vương Thanh Hà khó nén đắc ý ra mặt, khẽ cười một tiếng, đồng thời hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cậu Chử không đích thân đến.”

Trương Mỹ Văn cười lắc đầu: “Chẳng phải không tiện hay sao? Bây giờ có cậu Chử che chở cho chúng ta, chúng ta muốn mua gì thì mua nấy, muốn ở biệt thự thì ở biệt thự, sống thư thái thoải mái như vậy chẳng tốt sao?”

Vương Thanh Hà lại cau chặt mày, âm u nói: “Nhưng dù gì con cũng không phải mợ chủ nhà họ Chử.”

Không danh không phận, dù sao cũng không phải tồn tại có thể gặp ánh sáng.

Nụ cười trên mặt Trương Mỹ Văn thoáng cứng đờ, bà ta cũng dần nghiêm túc lên: “Con nói đúng, phải nghĩ cách để Tần Hoài An mau chóng cút đi mới được… Đúng rồi, lúc trước con chuyển hai tỷ tư cho cô ta có tác dụng gì không? Hay lại dã tràng xe cát công toi?”

“Mẹ yên tâm đi, con cố ý làm tài khoản của cô ta bị đóng băng, cô ta không chạm được vào số tiền kia. Hơn nữa…”

Ánh mắt Vương Thanh Hà tối sầm lại: “Kia chỉ là bước đầu tiên để cậu Chử đuổi cô ta đi, con phải làm cậu Chử càng thêm chán ghét cô ta mới được, cho đến khi anh ấy không nhịn được nữa…”

Giọng cô ta càng ngày càng trầm, trong lòng dần hình thành một âm mưu mới.

Chu Vân Nguyệt goi cho Tần Hoài An, vừa mở miệng liền mắng cô một trận, sau đó uy hiếp cô phải xử lý chuyện này cho tốt, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Tần Hoài An cũng lo Chu Vân Nguyệt bị kích động mà không từ thủ đoạn, đành phải đến xem trước.

Cô vừa ra tới cửa, xe của Chử Chân Phong cũng về tới, đỗ xịch ngay trước mặt cô.

Chử Chân Phong mang theo khí lạnh từ xe bước xuống, ánh mắt sắc bén: “Cô đi đâu?”

Tần Hoài An vừa nghĩ tới chính anh để vệ sĩ đuổi mẹ con Chu Vân Nguyệt ra ngoài thì cũng không nể nang gì cả, thản nhiên nói: “Đi bố trí cho mẹ con Chu Vân Nguyệt.”

Dứt lời, cô định bước đi, nhưng Chử Chân Phong lại lạnh lùng gọi giật cô lại.

“Đứng lại, tôi cho phép cô ra ngoài chưa?”

Tần Hoài An khó chịu xoay đầu lại nhìn anh: “Anh không hỏi nguyên do liền đuổi người ra ngoài, tôi kiểu gì cũng phải bố trí ổn thỏa cho bọn họ đi?”

Nói xong, Chu Vân Nguyệt liền gọi đến thúc giục:

“Tần Hoài An, tôi nói cho cô biết, phóng viên đã đến đông đủ rồi đấy. Nếu cô còn không cút đến đây thì tôi sẽ công khai cho mọi người biết cô dùng thủ đoạn gì để gả vào nhà họ Chử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.