Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 38: Chương 38: Chương 39




Tần Hoài An nghe xong cúp máy liền đi, không buồn liếc Chử Chân Phong thêm một cái.

“Cậu Chử, e là chuyện này không đơn giản.” Vệ Nam trầm tư nói.

Tiếng của Chu Vân Nguyệt quá bén nhọn, anh ta và Chử Chân Phong đều nghe được.

Phóng viên, công khai… đều không phải chuyện tốt gì.

Chử Chân Phong lạnh lùng ra lệnh: “Theo sau!”

Tần Hoài An đang sốt ruột tìm xe đi qua liền nghe được tiếng xe phanh lại sau lưng.

Chử Chân Phong hạ cửa kính xuống, trầm giọng nói: “Lên xe, nói rõ ràng tình huống cho tôi.”

Tần Hoài An hơi ngạc nhiên, khép mi thoáng nghĩ ngợi, dù sao mình cô cũng chưa chắc đối phó được với Chu Vân Nguyệt, có anh đi cùng liền không giống.

Cô không chút chần chờ ngồi lên xe, trực tiếp báo địa chỉ: “Khách sạn Phong Đình.”

Trên đường, Tần Hoài An tỉ mỉ kể lại chuyện Chu Vân Nguyệt đến cửa uy hiếp cho Chử Chân Phong nghe.

Cô thản nhiên nói: “Cậu Chử, tôi biết cậu không thích có người ngoài xuất hiện trong nhà cho nên mới tạm để mẹ con Chu Vân Nguyệt ở biệt thự bên kia. Tôi tính khi nào có cách giải quyết lại để bọn họ rời đi, ai ngờ anh trực tiếp đuổi người ta đi rồi…”

Bây giờ Chu Vân Nguyệt bị buộc nóng nảy, gọi phóng viên đến khách sạn, có vẻ muốn làm một vố lớn.

Tuy Vệ Nam đảm đương tài xế, nghiêm túc mà lái xe, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe chuyện.

Thì ra đúng là bọn họ hiểu lầm Tần Hoài An, cô ấy không hề định chiếm biệt thự.

Anh ta nói mà, Tần Hoài An không phải hạng người như thế.

Anh ta len lén quan sát vẻ mặt cậu chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, thấy anh vẫn lạnh mặt, nhưng đôi mày lại nhíu chặt, trông như là… rối rắm?

Chử Chân Phong nâng tay che miệng khụ một tiếng, mặt ngoài không thay đổi: “Ý cô là chuyện này đều tại tôi đúng không?”

Tâm lý của Tần Hoài An đúng là có chút oán thái độ của anh, nhưng cô cũng hiểu mình làm chuyện này có chỗ không ổn.

Cô bình tĩnh cười một tiếng: “Tại tôi, do tôi không hỏi anh trước đã tự tiện quyết định. Hơn nữa tôi cũng biết căn biệt thự kia hẳn là cho Vương Thanh Hà, cô ta bị Chu Vân Nguyệt bắt nạt, anh chắc chắn không ngồi nhìn mặc kệ.”

Lời này của cô đúng lý hợp tình, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng nghe vào lỗ tai Chử Chân Phong lại như thế nào cũng không thoải mái ở đâu đó.

Anh cho người đuổi hai mẹ con kia đi chỉ vì trút giận cho Vương Thanh Hà ấy à?

Hình như… không hẳn đi!

Chủ yếu là anh muốn cho Tần Hoài An một cảnh cáo, để cô hiểu rõ đúng mực, đừng suốt ngày chọc giận anh mà thôi!

Anh liếc cô gái ngồi cạnh một cái, rõ ràng tim đập thình thịch, mà ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: “Biết là tốt rồi, sau này cô đừng chạm vào cái gì của Thanh Hà nữa.”

Tần Hoài An hiểu rõ gật đầu.

Lúc này, ngoài khách sạn đã tụ tập rất nhiều “Phóng viên”.

Chung vũ ngang ngồi xổm ở bồn hoa trong góc chơi điện tử, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên quan sát tình huống.

Đánh xong một ván còn không thấy bóng người, cậu ta không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ bảo Tần Hoài An có thể mang tiền đến cho mẹ thật không?”

Chu Vân Nguyệt nhìn chằm chằm đằng trước không buồn chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà đây tốn nhiều tiền mời người đến diễn trò như vậy, nếu cô ta không chịu cho tiền thì bà lập tức bán tin tức cho báo lá cải, cũng đủ ít tiền tiêu rồi!”

Vừa dứt lời, một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Chu Vân Nguyệt nheo mắt: “Đến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.