Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 7: Chương 7




Cảm giác cảm kích trong lòng Tần Hoài An lập tức tan thành mây khói. Gương mặt cô lạnh lùng, nói: “Bà cụ sẽ không sao”

Ánh sáng trong đôi mắt ấy vừa trong trẻo, nhưng lại vừa lạnh lùng, giọng nói dịu dàng khéo léo, vô hình chung tạo ra một cảm giác tự tin.

Trong giây phút ấy, Chử Chân Phong bỗng hơi giật mình, ngay lúc anh nhìn lại lần nữa thì Tần Hoài An đã cúi đầu xuống, bắt đầu cấp cứu.

Lúc chứng động kinh phát tác có hơi dọa người, nhưng trên thực tế chỉ cần xử lí đúng cách thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nếu như xử lí xằng bậy như mấy người nhà họ Chử ban nãy thì khác.

Tần Hoài An tiến vào trạng thái cứu người, trong hết sức chăm chú, không chú ý đến những thứ xung quanh.

Lúc này, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Mấy người xê ra đi, giữ không khí thoáng đãng, không nên tụ thành một đống ở đây!”

Chở Gia Mỹ trừng to hai mắt đứng bên cạnh, cái người phụ nữ lừa đảo này vậy mà lại bắt đầu chỉ huy người đến người đi trong nhà này nữa ấy à?

Càng khiến cho cô ta ngạc nhiên hơn chính là Chử Chân Phong thật sự đứng lên, vô cùng phối hợp mà đứng sang một bên.

Đồng thời cũng ra hiệu hai vợ chồng Chử Hoài Sơn rời đi. Chở Gia Mỹ thầm nghiến răng, càng nhìn Tần Hoài An, ánh mắt cô ta càng không có ý tốt.

Tần Hoài An cởi nút áo bà cụ Chử ra, sau đó cố gắng lấy quần áo kê lót qua loa dưới cánh tay. | bà, đề phòng va chạm.

Người làm bưng nước và khăn mặt đến. Tần Hoài An cầm khăn mặt, cuốn thành một cuộn.

Cô nhìn bờ môi đang run lẩy bẩy của bà cụ, đôi mắt híp lại, nhanh tay nhanh mắt nhét khăn mặt vào miệng bà.

Sau khi rút tay về, hàng chân mày của cô hơi chau lại.

“Lúc chứng động kinh phác tác, tốt nhất phải cẩn thận không để bệnh nhân tự cắn bản thân. Co giật sẽ khiến hàm trên và hàm dưới va chạm với nhau rất mạnh, có thể sẽ gây rụng răng, nếu răng rụng rồi rơi vào cổ họng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

Tần Hoài An giải thích.

Ban nãy cố làm việc không ngừng, đầu ra đấy, gọn gàng, linh hoạt, trông vô cùng chuyên nghiệp.

Người nhà họ Chử đứng một bên nhìn đến nhập thần. Bọn họ không khỏi tin tưởng vào những lời cô nói.

Ánh mắt Chử Chân Phong vẫn luôn dừng trên người cô, trong đôi mắt tối đen như mực kia bông thoáng một chút cảm xúc hoài nghi.

Người phụ nữ này vậy mà lại khiến anh cảm thấy rất quen thuộc? | Vẻ mặt bình tĩnh của cô, động tác linh hoạt nhanh nhẹn của cô, giọng nói dịu dàng trầm tĩnh của cô… dường như tất cả đều khiến anh cho rằng người đã cứu anh vào ở cô!

Hay có lẽ là vì cô và Vương Thanh Hà đều là học sinh khoa Y?

Anh tỉnh táo vứt hết mọi suy nghĩ hoang đường của mình đi. Từ đầu đến cuối, Tần Hoài An vẫn luôn nửa ngồi nửa quỳ quan sát tình huống của bà cụ Chử. Vài phút sau, bà cụ dần dần bình ổn lại. Tần Hoài An rút khăn mặt trong miệng bà ra, dìu bà đứng dậy. Sức của cô không lớn, cũng có thể là do ngồi xổm lâu quá cho nên đầu gối tê cứng cả rồi. Đang trầy trật ra sức, bỗng một cánh tay dài sượt đến, ôm lấy toàn bộ trọng lượng.

“Cảm…”

Tần Hoài An đáp trong vô thức, vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị lãnh đạm kia của Chử Chân Phong, chữ “ơn” đằng sau chữ “cảm” kia nuốt ngược vào trong.

Chử Chân Phong dìu bà cụ ngồi lên ghế nghỉ ngơi. Một lát sau, cuối cùng bà cụ cũng ung dung tỉnh táo lại.

“Đã xảy ra chuyện gì thế.”

Người nhà họ Chử xác nhận Tống Cẩn Dung không sao, cuối cùng tâm trạng lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.

| “Bà, vừa nãy bà tức giận đến mức ngất đi, ngã hẳn xuống đất đấy ạ, còn bị co giật nữa! Đều là do cái người giả tạo này gây ra hết”

Chở Gia Mỹ căm giận nói. Cô ta chỉ vào Tần Hoài An: “Vệ Nam, mau báo công an đi, để công an đưa cái con đàn bà lừa đảo này cút đi đi, nhốt cô ta ba năm, đừng để cô ta tiếp tục đi lừa gạt người ta!”

Vệ Nam nhìn về phía Chử Chân Phong trong vô thức. Cậu là trợ lý riêng của cậu Chử, đương nhiên phải nghe dặn dò sắp xếp của cậu Chử rồi.

Sắc mặt Chử Chân Phong hơi nặng nề, khiến người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.

Chỉ thấy anh nhìn về phía Tống Cẩn Dung, hỏi ý của bà: “Bà, người này là do bà đưa về đây, bà xem phải xử lý thế nào ạ?”

Chở Gia Mỹ cứ nghĩ mình nghe lầm rồi cơ: “Anh! Vừa nãy anh còn nói muốn tống cô ta vào cục cảnh sát mà!”.

Sao đột nhiên anh lại thay đổi thái độ thế chứ?

Tổng Cẩn Dung cau chặt mày, nhìn dáng vẻ đoan chính, ngoan ngoãn đang đứng đấy, trong đôi mắt bà có hơi thất vọng về Tần Hoài An.

Lần đầu tiên bà nhìn thấy Tần Hoài An, thật lòng bà rất thích cô bé này, nhận ngay cô bé này sẽ là cháu dâu của mình.

Không ngờ lại là một người giả mạo…

Tổng Cẩn Dung thở dài một tiếng, buồn phiền nói: “Bây giờ người ngoài cũng đã biết Tần Hoài An là cô chủ trong nhà họ Chử chúng ta rồi, dù xử lý thế nào đi chăng nữa, nhà họ Chử chúng ta cũng thiệt thòi, chắc chắn sẽ bị người ngoài cười nhạo!”

“Bà chủ, về chuyện này bà chủ cứ an tâm, ban nãy cậu chủ đã bắt các phóng viên nhà báo và những người bên ngoài kia rời đi rồi, cho nên chuyện này sẽ không bị làm ầm lên, vẫn giữ được bộ mặt của nhà họ Chử” Vệ Nam giải thích.

Tổng Cẩn Dung không vì những lời giải thích của cậu ta mà giãn mày, vẫn phiền lòng mà nói: “Thế nhưng trong những phóng viên nhà báo mà tôi mời, tôi đã cố ý tìm một phóng viên phát sóng trực tiếp đó”. | “Phát sóng… trực tiếp?”

Suýt chút nữa Vệ Nam đã bị chính nước bọt của mình làm nghẹn họng, cậu quay đầu nhìn lại, sắc mặt cậu chủ nhà mình cũng đen lại.

Mọi người không ai nghĩ đến chiều này của bà cụ, họ vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở mạng lên.

Quả nhiên, trên internet đã có một đề tài vô cùng nóng hổi, thảo luận về cô chủ mới của nhà họ Chử, Tần Hoài An.

Chử Chân Phong tỉnh bơ cất điện thoại vào, liếc nhìn Chở Gia Mỹ: “Cho bộ phận PR bên công ty em áp tin tức này xuống đi”.

Chở Gia Mỹ nghiến răng, sắc mặt trắng bệch: “Không áp xuống được nữa rồi, mọi chuyện cũng bị lan truyền đi cả..”.

Nhà họ Chử giàu sang quý tộc, mọi hành động đều bị người ta dùm chằm chằm vào, huống hồ gì đây còn là tin tức về cô con dâu của người thừa kế nhà họ Chử nữa đấy.

Ánh mắt Chử Chân Phong tối lại. Lúc này, chú Minh quản gia vừa xong việc trở về, ông đi từ ngoài vào.

“Bà chủ, đã xong rồi ạ, giấy hôn thú của cậu Chấn Phong và cô Tần Hoài An mà bà dặn tôi làm đã được làm xong rồi.”

Chú Minh trịnh trọng cầm hai tờ giấy màu đỏ đi đến, nhìn thấy phòng khách vắng vẻ, chỉ còn lại vài người trong nhà họ Chử. | “Ôi chao! Phóng viên nhà báo đấu hết cả rồi…

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên hai tờ giấy hôn thú trong tay chú Minh, vẻ mặt ai nấy cũng vô cùng phức tạp.

Ai mà ngờ bà cụ Chử đốc thúc cháu đích tôn kết hôn còn ngầm chuẩn bị nhiều thứ vậy đâu chú?

Chỉ trong một khoảng thời ngắn, bầu không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại, còn căng thẳng hơn cả trước kia.

Người nhà họ Chử như gặp phải chuyện gì vô cùng khó giải quyết, ai nấy đều rơi vào trầm mặc.

Chỉ có Tần Hoài An cúi đầu nhìn mũi giày mình, trong lòng thầm nghĩ nếu mình vào cục cảnh sát thì xác suất phải ngồi tù là bao nhiêu…

Tần Hoài An giả mạo cô chủ của nhà họ Chử đúng là không thể tha thứ được, nhưng mà…

Hỏi phóng viên mà xem, lái xe đưa Tần Hoài An vào đến tận cửa, thông báo tin tức cho toàn bộ mọi người trên internet, thậm chí còn đã làm giấy hôn thú đâu vào đấy… tất cả đều là một tay bà cụ Chử.

Mọi chuyện bị lan truyền đi, vậy nhà họ Chử sẽ mất hết thể diện. Gia tộc như bọn họ không thể để người ta gièm pha được.

Mà cùng lắm thì Tần Hoài An cũng chỉ là một cô gái vô danh, căn bản sẽ chẳng ai để tâm đến.

Hai vợ chồng Chử Hoài Sơn thầm so sánh một phen, trong lòng đã ra quyết định.

“Chân Phong, hay là con cứ ở bên con bé đi, hai người tạm thời duy trì quan hệ trước mắt, đợi độ chú ý của người ngoài giảm xuống rồi hẳn suy tính xem giải quyết cô gái này thế nào sau, được không?

Chử Hoài Sơn vừa nói dứt lời, Chở Gia Mỹ lập tức giậm chân phản bác: “Tuyệt đối không được! Bố, sao bố có thể để cái con giả mạo kia ở lại nhà mình chứ? Lỡ cô ta ỷ lại vào nhà mình mãi không chịu đi thì làm sao bây giờ? Thật sự để cô ta lên làm chị dâu của con à?”

“Im miệng!” Liễu Giai Tâm khẽ quát cô ta một câu. Hai vợ chồng cùng quay đầu nhìn về phía Chử Chân Phong, hỏi ý kiến của anh.

Gương mặt Chử Chân Phong lạnh lùng, ánh mắt liếc sang gương mặt Tần Hoài An, vô cùng ghét bỏ.

Vốn định từ chối nhưng có người còn lên tiếng trước cả anh.

“Mấy người tự nhiên thiệt luôn, còn không thèm hỏi ý kiến của tôi luôn à?” Tần Hoài An vẫn luôn yên lặng từ nãy đến giờ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.