Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 6: Chương 6: Vệ Nam bối rối, tình huống này… là sao?




Khóe môi Chử Chân Phong mím chặt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm liếc nhìn Tần Hoài An đảm đăm, khí thế mạnh mẽ và lạnh lẽo lập tức toát ra.

Tần Hoài An chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Đối mặt với đôi mắt chim ưng sắc bén của anh, trái tim cô bỗng nhiên co rút. Trong thoáng chốc, hơi thở như thể bị ai đó bóp chặt khiến người ta ngộp thở. Tần Hoài An né tránh ánh mắt của anh mà không để lại chút dấu vết. Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Chử Chân Phong vang lên: “Vệ Nam, tiễn khách” Vệ Nam hiểu rõ ý của cậu chủ nhà mình, cậu ta bước tới trước mặt phóng viên.

“Bây giờ cậu chủ nhà tôi phải xử lý một việc riêng rất quan trọng nên không thể giữ mọi người ở lại. Ngoài ra, xin mọi người hãy xóa bỏ những đoạn phim và hình ảnh có liên quan vừa quay ở nhà họ Chử ngày hôm nay”

Các phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, mời bọn họ rời khỏi đây cũng không có gì. Tuy nhiên yêu cầu phía sau khiến họ khó hiểu, bọn họ đành đưa mắt nhìn bà cụ.

“Chân Phong, con làm cái gì vậy?” Tổng Cẩn Dung không vui hỏi, những phóng viên này do bà cố tình mời tới.

“Bà nội ơi, lát nữa bà sẽ biết” Trước sự yêu cầu của Chử Chân Phong, những người không liên quan đều bị “mời đi” rồi. Trong phòng khách chỉ còn vài người nhà họ Chử và Tần Hoài An. Nhóm người giúp việc cũng chờ ở bên ngoài. Càng ít người chứng tỏ sự việc càng nghiêm trọng. Trong lòng Tần Hoài An căng thẳng nhưng trên mặt không lộ ra chút nào.

Thấy dáng vẻ cố gắng tỏ ra bình tĩnh của Tần Hoài An, Chử Chân Phong không khỏi cười khẩy.

Anh không khách sáo vạch trần cô: “Cô cũng to gan thật, dám chạy đến nhà họ Chử giả mạo lừa gạt! Cô tự mình cút hay tôi sai người ném cô ra ngoài?”

Sắc mặt Tân Hoài An thoáng chốc tái nhợt. Xem ra, cậu chủ cả nhà họ Chử đã nhìn thấy cô từ lâu.

Tần Hoài An mấp máy môi, Tống Cẩn Dung đi trước một bước hỏi ra nghi ngờ của mình: “Chân Phong, con có ý gì? Ai giả mạo chứ?”

“Cô ta”. Ánh mắt Chử Chân Phong giống như một thanh kiếm sắc lạnh lẽo đâm về phía cô.

“Sao có thể như thế được?” Tống Cẩn Dung chậm rãi đứng lên: “Là con nói muốn kết hôn với cô ấy, còn trao tặng tín vật nên bà nội mới đi đón cô ấy!”.

Bà đã sớm kiểm tra tín vật, tất cả đều là thật.

“Bà nội ơi, con trao tín vật cho một cô gái tên Vương Thanh Hà, về phần cô ta.”

Chử Chân Phong híp mắt lạnh: “Con cũng không biết tại sao cô ta có thể có được tín vật của con…”

| “Chuyện này, vậy là… đón nhầm người?” Toàn thân Tổng Cẩn Dung sửng sốt khó mà tiếp nhận.

Chở Gia Mỹ đứng ở bên cạnh cười khinh miệt: “Bà nội ơi, con nghĩ không phải là đón nhầm

người đầu, mà là có người có ý đồ riêng bất chấp thủ đoạn muốn trà trộn vào nhà họ Chử chúng ta! Người giả mạo tên Tần Hoài An này hoàn toàn chính là đồ giả mạo!”.

Vừa dứt lời, ánh mắt của người nhà họ Chử nhìn Tần Hoài An không còn thiện cảm nữa. Chử Chân Phong lạnh lùng dặn dò: “Gọi điện tới nhà họ Vương!”

“Vâng!” Vệ Nam đi sang chỗ khác gọi điện thoại. Chẳng mấy chốc, cậu ta quay về nói: “Cô Thanh Hà nói không tìm thấy tín vật, hơn nữa.”

Vệ Nam nhanh chóng nhìn thoáng qua Tần Hoài An và bổ sung: “Khi tôi nhắc tới cô Tần Hoài An, cô Thanh Hà tỏ ra rất kinh ngạc, cô ấy nói Tần Hoài An và cô ấy là bạn học cùng phòng, nhà hai người cũng chung tiểu khu. Hôm trước, sau khi khóa tập huấn thực tế kết thúc, chính Tần Hoài An đã giúp cô ấy sắp xếp hành lý”

Sự thật gần như đang phơi bày trước mặt.

Quan hệ của Tân Hoài An và Vương Thanh Hà khá thân thiết, muốn trộm tín vật của cô ta là một điều hết sức dễ dàng.

Ánh mắt Chử Chân Phong nhìn Tần Hoài An càng lạnh như băng, khí thế mạnh mẽ khiếp người bao phủ trên đầu Tần Hoài An.

“Cô còn có lời gì để nói?.

“Tôi không có ăn trộm đồ của Thanh Hà”

Tần Hoài An vô thích giải thích theo bản năng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chủ Chân Phong, cô ý thức được mình đã bị vạch trần còn có giải thích để làm gì?

Cô dứt khoát thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tôi quả thực là kẻ giả mạo..”

Giờ phút này cô mới hiểu được, tại sao trong dòng tin nhắn cuối cùng mẹ nuôi bảo cô nên | cắt đứt quan hệ với Vương Thanh Hà,

Hóa ra, hai người họ bảo cô giả mạo cô ta. Thấy Tần Hoài An thừa nhận, ánh mắt của Chử Chân Phong xẹt qua một tia chán ghét.

“Anh ơi, người phụ nữ còn có mặt mũi thừa nhận? Lòng dạ thực sự quá độc ác, mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi!”

Chở Gia Mỹ liếc nhìn Tần Hoài An với vẻ xem thường.

Chử Chân Phong lạnh lùng nhếch môi lên, thân thể cao to tuấn tú phát ra hơi thở lạnh lẽo giống như vị thần vô tình lạnh nhạt khiến người ta khiếp sợ.

Tần Hoài An duỗi thẳng lưng, hai tay buông lỏng bên người nhanh chóng nắm chặt lòng bàn tay, chờ anh ta xử trí.

Hồi lâu sau, anh ta cất giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: “Đuổi cô ta đi thì hời cho cô ta quá, gọi điện nhờ cảnh sát đến giải quyết!”

Giao cô cho cảnh sát? Sắc mặt Tần Hoài An càng thêm trắng bệch.

Nếu cô bị bắt vào đồn cảnh sát, chẳng phải cuộc đời cô sẽ bị hủy sao? Hơn nữa, bên phía bà nội phải làm sao đây…

Rầm! Một tiếng động khó nghe ở bên cạnh vang lên.

“Bà nội.”

“Me.”

“Bà cụ..”

Tổng Cẩn Dung đột nhiên bất ngờ ngã xuống đất, mí mắt bà trợn lên, thân thể mất kiểm soát không ngừng co giật.

Người nhà họ Chữ bị dọa sợ hết hồn. Từ trước đến nay, thân thể của bà cụ rất khỏe mạnh, lúc trước chưa bao giờ như vậy. Tần Hoài An đứng gần đó sửng sốt một giây, tiếp đó cô nhanh chóng phản ứng kịp.

Cô vô thức ngồi xổm xuống muốn giúp đỡ. Một bóng dáng khác lao tới nhanh như gió, còn nhanh hơn cả cô.

Tần Hoài An cảm thấy sau lưng bị va đập mạnh, cô bị mất trọng tâm đứng không vững nên ngã nhào, đầu gối đập xuống đất khiến cô đau nhức.

| Đợi cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chử Chân Phong bước qua đỡ bà cụ dậy với sắc mặt lạnh lùng.

Giọng nói trầm thấp của anh nghiêm nghị: “Vệ Nam, gọi xe cấp cứu!” Vệ Nam lập tức gọi điện thoại. Nhóm người Chử Hoài Sơn cũng vây quanh giúp đỡ. Tần Hoài An bị đẩy ra ngoài, nhíu mày quan sát nhóm người họ Chử đang bận rộn “Mau mang khăn lông và nước tới đây!” Liễu Giai Tâm thấy khóe miệng bà cụ trào ra bọt mép, gấp giọng dặn dò người giúp việc.

Chử Hoài Sơn và Chở Gia Mỹ nhanh chóng giúp đè lại hai tay hai chân của bà cụ đang có giật.

Lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này, họ gấp đến nỗi trong lòng rối bời không biết nên làm thế nào.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo, trầm tĩnh vang lên: “Các người làm vậy sẽ hại chết bà cụ đấy!” Tần Hoài An đứng dậy từ trên mặt đất, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Chở Gia Mỹ tức thì mỉa mai cô: “Câm mồm! Đều tại thứ hàng giả như cô chọc bà nội tôi tức giận!”

Tần Hoài An: “..”

Cô đã nhìn ra triệu chứng bệnh của bà cụ, nếu mặc kệ bọn họ làm liều như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện không may.

“Cô qua đây!”. Một giọng nói từ tính lạnh nhạt vang lên.

Chử Chân Phong nhìn Tần Hoài An, hai mắt sâu thẳm của anh bình tĩnh hơn người thường rất nhiều.

Tần Hoài An và Vương Thanh Hà là bạn học, chắc cô cũng biết cách chữa bệnh. Chở Gia Mỹ kinh ngạc: “Anh?” Với tấm lòng của một bác sĩ, Tần Hoài An không định thờ ơ đứng nhìn.

Vì vậy, khi Chử Chân Phong vừa mở miệng, cô đã bước lên phía trước kéo Chở Gia Mỹ sang một bên.

“Thần kinh bà cụ mất kiểm soát rồi! Không thể đè tay chân của bà, làm thế sẽ làm tổn thương tới cơ bắp và khớp xương”

Chở Gia Mỹ vốn dĩ không tin lời Tần Hoài An: “Chứng động kinh gì? Bà nội tôi chưa từng mắc bệnh động kinh, cô bớt ăn nói bậy bạ!”

Nói đoạn, cô ta muốn bước lên túm lấy cô. Chử Chân Phong quát lạnh: “Lùi sang bên kia!”

Chân Chở Gia Mỹ cứng đờ, trước khí thế của Chử Chân Phong, cô ta đành ảo não lùi sang chỗ khác.

Tần Hoài An cảm kích nhìn thoáng qua Chử Chân Phong, tuy nhiên bắt gặp sự tàn nhẫn trong ánh mắt u ám của anh.

Anh lạnh lẽo cảnh cáo: “Nếu bà nội tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.