Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 150: Chương 150: Con yêu tên gì




Phòng ngủ ấm áp lại tràn ngập không khí ám muội, sau đó cả hai đều mỏi mệt nằm nhoài ở trên giường.

Vì Quách Thanh Tú mang thai nên Lâm Việt Thịnh thương yêu rất nhiều, cho dù bản thân vẫn chưa hoàn toàn tận hứng nhưng vẫn tạm thời buông tha cho cô.

Quách Thanh Tú mềm mại tựa như một con thỏ trắng nhỏ bé, nằm nhoài trong ngực hắn chẳng động đậy gì.

Khoái cảm như sóng vỗ khiến cô gần như đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực, Lâm Việt Thịnh đứng dậy rót một ly sữa nóng đưa cho cô.

Anh đi tắm, em uống ly sữa nóng này trước đi.

Quách Thanh Tú vô cùng hưởng thụ loại cảm giác ấm áp giữa hai người như này, có lúc những hành động nhỏ thế này cũng khiến cô vô cùng cảm động.

Thật ra Lâm Việt Thịnh cũng không phải là cái gì cũng xấu, chí ít trên phương diện chăm sóc cô thì cũng chịu bỏ tâm tư ra nhiều lắm.

Chỗ này cũng là cái khác của Lâm Việt Thịnh so với những tên công tử ăn chơi trác táng khác.

Sau khi Quách Thanh Tú uống sữa bò xong thì Lâm Việt Thịnh đã bước ra từ phòng tắm, trên người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt mát mẻ của xà phòng.

Hắn lau khô thân thể rồi tựa lưng lên giường, ôm cô vào lòng.

Cũng không biết anh nghĩ tới điều gì mà bỗng nói rằng: Sau này gặp Dương Hà Khuê thì đừng quan tâm đến cô ta nữa, đầu óc của cô gái này không bình thường cho lắm.

Quách Thanh Tú cười cười: Cô ta làm gì mà không bình thường? Em thấy cô ấy bình thường lắm đấy chứ, những bản thảo kia thật sự rất sáng tạo, là một bà chủ, em rất muốn thuê nhân viên như cô ta đấy.

Đừng quan tâm đến cô ta nữa, chắc chắn cô ta không có ý tốt gì đâu.

Có phải anh có tật giật mình không? Sợ nhìn cô ta thì sẽ dấy lên những hồi ức ngọt ngào ngày xưa của anh à?

Quách Thanh Tú cười giảo hoạt, đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Việt Thịnh trừng cô một lát. Hắn đưa một tay gối ra sau đầu, một tay thì không chịu yên ổn mà ôm chặt lấy da thịt mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn.

Em đúng là hết thuốc chữa mà, nói chung cô gái kia không có ý tốt gì cả đâu, em vẫn nên cách xa cô ta ra một chút.

Thái độ của Lâm Việt Thịnh vô cùng bất mãn, như thế khiến cho tâm tình của Quách Thanh Tú rất tốt.

Là một nhà thiết kế, Dương Hà Khuê thật sự rất có tài năng, nếu như dựa vào khả năng đó thì cô ta chắc chắn có thể mang đến một khoản thu nhập khả quan cho công ty.

Nhưng cô ta đồng thời cũng là tình địch, không đúng! Cô ta không được tính là tình địch, bây giờ Lâm Việt Thịnh căn bản không còn yêu cô ta nữa.

Lâm Việt Thịnh, nếu như lúc đó chúng ta chia tay thì anh có kết hôn với Dương Hà Khuê không?

Lâm Việt Thịnh ngẩn ra, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia khó chịu: Sao em lại hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này chứ, em không tự tin vào bản thân à?

Em chỉ đang ví dụ thôi mà!

Sau này không cho em được nhắc đến loại ví dụ này nữa!

Hỏi tới hỏi lui cuối cùng Lâm Việt Thịnh cũng không trả lời thẳng thắn, trong lòng Quách Thanh Tú không khỏi có đôi chút mất mát, lẽ nào bọn họ thật sự đã từng có dự định kết hôn?

Nhưng cho dù là thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Được rồi đừng giận mà, đồ quỷ nhỏ nhen, chúng ta không nói chuyện này nữa. Bây giờ chúng ta nói đến chuyện đặt tên cho bé con có được không?

Quách Thanh Tú mỉm cười nói lảng sang chuyện khác, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hoa nhí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như ngọc vẫn còn lưu lại những dấu vết của lần hoan ái đã qua, trên phần gáy láng mịn vẫn còn in dấu một nụ hôn.

Bộ dạng mê người và nhu mì như thế khiến Lâm Việt Thịnh càng nhìn càng nóng máu, cả người như bị lửa hun vậy.

Hắn đành phải ngồi dậy: Anh đi xử lý công chuyện một lát đã.

Này, không cho anh đi, tại sao vừa nhắc đến bé con là lại muốn chuồn chứ! Lâm Việt Thịnh, anh đúng là không xứng làm cha mà! Quách Thanh Tú nổi đóa.

Lâm Việt Thịnh cũng không dám đi nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi xuống: Được rồi, em nói xem tên đứa nhỏ là gì?

Không biết là con trai hay con gái nhỉ!

Tất nhiên là con gái rồi! Lâm Việt Thịnh không chút do dự mà trả lời: Sinh con gái ra sau này lớn lên giống như em vậy, như thế mỗi đêm anh đều có thể trái ôm phải ấp, ha ha!

Quách Thanh Tú gõ cái bốp lên đầu Lâm Việt Thịnh: Mơ đẹp đó, em cảm thấy đây sẽ là con trai cơ.

Nếu con trai mà lớn lên giống em thì thảm rồi.... Lâm Việt Thịnh cười trên sự đau khổ của người khác.

Ghét ghê, người ta thì sao chứ? Cũng có nhiều con trai giống mẹ mà, lớn lên giống em thì sao chứ? Quách Thanh Tú không phục.

Lâm Việt Thịnh lộ ra nụ cười: Nếu lớn lên giống em thì sao tìm bạn gái cho được.

Hừ, em xấu lắm à? Em xấu thì anh đừng có động vào em nữa nhé!

Ha ha, anh sai rồi được chưa, nếu lớn lên giống em thì đầu óc buộc phải giống anh, nếu không thì nó thành thằng ngốc là tiêu đời. Lâm Việt Thịnh vô cùng tự tin.

Quách Thanh Tú lại bắt đầu đánh, bề ngoài của Lâm Việt Thịnh đúng là rất tài năng xuất chúng, trong thâm tâm của cô đúng là hy vọng con yêu có thể di truyền được ngoại hình của Lâm Việt Thịnh, nhưng cái tính cách nát này thì thôi đi.

Vừa hay bị kích động, vừa độc mồm, còn vô cùng bạo lực nữa, con trai của bọn họ không thể thành bộ dạng này được, nếu không thì xong đời rồi.

Nếu là con gái thì đặt là Lâm Tuyết Nhi còn nếu là con trai thì lấy là Lâm Thanh Tùng anh thấy sao?

Ừm, hay hết, chỉ cần em muốn thì tên gì cũng được...

Tóm lại Lâm Việt Thịnh vẫn là đàn ông, trong lòng không có mấy phần kiên trì để thảo luận những chuyện này.

Mà Quách Thanh Tú lại tình cảm tinh tế nên rất thích làm mấy chuyện vặt vãnh ấy.

Đêm đó là một đêm ấm áp tốt đẹp, hai người thảo luận đến tối khuya rồi mới đi ngủ.

Sáng ngày hôm khi tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, Quách Thanh Tú lười biếng nằm ở trên giường.

Đang hưởng thụ giây phút ấm áp thì điện thoại bỗng vang lên, cô bắt máy.

Giọng nói của Lâm Việt Thịnh truyền ra từ trong điện thoại.

Mau dậy đi con sâu lười, hôm nay đừng đến công ty, cứ nghỉ ngơi ở nhà đi!

Quách Thanh Tú nở nụ cười: Em cũng đâu muốn làm sâu lười chứ, à, sáng sớm anh dậy sao không gọi em dậy luôn, hại em đến muộn đây này!

Đúng rồi, phải nhớ uống canh gà, ăn nhiều một chút, đừng có để bụng đói meo đấy.

Sáng sớm gọi điện về cho cô chỉ vì muốn nhắc cô ăn canh? Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của Huỳnh Minh San.

Tổng giám đốc Lâm, khách ngồi chờ sốt ruột lắm rồi, mời anh tiếp tục đàm phán...

Ừ, tôi đến ngay đây!

Lâm Việt Thịnh nói với Quách Thanh Tú: Vậy nhé, anh đi có chuyện đã! Em không được quên đấy, nếu không thì chờ tối về xem anh chà đạp em thế nào. Hắn xấu xa cười một tiếng rồi cúp điện thoại.

Quách Thanh Tú cầm điện thoại cười khanh khách, người đàn ông này từ khi nào đã trở nên dài dòng như vậy chứ, ngay cả mấy chuyện vặt như ăn canh gà cũng phải tự mình gọi điện đến, hắn hoàn toàn có thể nhờ Huỳnh Minh San gọi điện thoại qua nói mà.

Thật tình, còn bỏ mặc khách hàng, bỏ mặc hội nghị chỉ vì để điện cho cô...

Cô Quách, chào buổi sáng!

Dì Nguyễn đúng giờ xuất hiện rồi cười nói: Sáng sớm cậu ba đã tự hầm canh gà cho cô, bảo hôm qua thể lực của cô Quách không chịu nổi, nay nhất định phải bồi bổ thật nhiều vào.

Lời của dì Nguyễn mang hai tầng nghĩa khiến khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú đỏ lên, cô cúi đầu rời giường rồi vâng một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Canh gà thật sự rất ngon, dầu nổi trên mì canh đều được vớt ra hết, chỉ còn tinh túy bên trong.

Thơm nồng nức mũi, người đàn ông này ngay cả canh gà cũng hầm được ngon như vậy, xem ra không có chuyện gì có thể làm khó được hắn cả.

Cô Quách, cậu ba đúng là một người đàn ông biết săn sóc đấy! Dì Nguyễn cũng khen không dứt miệng.

Lúc Quách Thanh Tú đến công ty là đã muộn mất một tiếng.

Nhưng bây giờ cô là bà chủ, cho dù một ngày không đến cũng chẳng có người nào dám ý kiến.

Sau khi đi vào cửa chính thì lập tức đưa mắt đến trong góc phòng khách, ở đó có một bóng người đang ngồi.

Cô Quách, vị khách này đã đến từ sáng sớm rồi, cô ta chờ cô đã hơn một tiếng rồi.

Quách Thanh Tú gật gật đầu, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên người Dương Hà Khuê, xem ra cô ta không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.

Cô Quachs, tôi không đến trễ chứ?

Dương Hà Khuê đã thay bộ đồng phục chính thức, nhưng mái tóc dài rủ xuống vẫn khiến cô ta vô cùng trong trắng như trước, vẻ ngoài ngọt ngào như thế làm cho không ít nhân viên nam trong công ty nhìn bằng ánh mắt mê thích.

Đi theo tôi! Quách Thanh Tú từ tốn nói một câu rồi xoay người lên tầng hai.

Dương Hà Khuê không chút biến sắc theo sát phía sau, đi đến văn phòng, Quách Thanh Tú đặt túi xách xuống rồi ra hiệu mời Dương Hà Khuê ngồi.

Tôi rất tò mò, công ty nhỏ này của tôi có sức quyến rũ nào mà hấp dẫn được một nhân vật tầm cơ như cô đến đây chứ? Quách Thanh Tú đan hai tay lại với nhau, sở dĩ cô gọi Dương Hà Khuê đến văn phòng là vì không muốn để các nhân viên khác phải phân tâm.

Dù sao một người đẹp như vậy, người ngoái đầu nhìn nhiều lắm.

Ha ha, thật ra tôi cũng tò mò Lâm Việt Thịnh thích cô ở chỗ nào. Tuy rằng tới nơi này làm việc không phải là tất cả dự tính ban đầu của tôi, nhưng mục đích chính vẫn thế thôi, chính là để hiểu rõ rồi sau đấy thuận tiện đánh giá xem bản thân có cơ hội thắng được hay không.

Ngón tay Quách Thanh Tú nhẹ gõ lên mặt bàn: Tôi cảm thấy cô đến làm cho công ty của Lâm Việt Thịnh thì thực tế hơn đấy, bởi vì bên anh ấy mới cần phụ nữ, đặc biệt là người đẹp như cô đấy.

Quách Thanh Tú, tôi nói một câu công bằng nhé! Xem ra cô cũng là một người không phân rõ công tư, cô đang lo sợ, cô sợ rằng mình sẽ thất bại dưới tay tôi nên mới không dám mời tôi vào công ty làm. Thật ra nhà thiết kế tài ba như tôi cho dù không làm việc ở chỗ cô thì cũng có thể đến làm việc bên công ty đối thủ cạnh tranh. Đến lúc đó cô không những mất đi một sự trợ giúp mà còn nhiều thêm một đối thủ đáng gờm. Cô nghĩ cho kỹ đi, cô cảm thấy bản thân vì đố kỵ mà đánh mất đi tương lai đối với thế giới ngoài kia à. Dương Hà Khuê là chuyên gia đàm phán, lời cô ta vừa nói, câu nào cũng hợp lý cả.

Thật ra những vấn đề cô ta nói không phải Quách Thanh Tú chưa từng suy nghĩ qua.

Nhưng mà cô không ngờ rằng Dương Hà Khuê sẽ gia nhập vào công ty đối thủ cạnh tranh, nếu như thế thì đây thật sự là một đòn uy hiếp chí mạng.

Được, cô ở lại đây đi! Nhưng mà nói rõ trước, tuyệt đối đừng để tôi bắt được sai sót của cô, tôi chắc chắn sẽ không vì cô là gì với Lâm Việt Thịnh mà nể mặt cô đâu. Quách Thanh Tú nghiêm túc nói.

Dương Hà Khuê vui cười đầy mặt: Tất nhiên rồi, tôi mới không cho cô cơ hội làm tôi xấu hổ đâu.

Ừ, về mặt tiền lương tôi sẽ dựa theo đãi ngộ của quản lý bộ phận thiết kế để cho cô. Nhưng mà hiện tại vị trí quản lý đã có người rồi nên cô chỉ có thể ngồi vào vị trí phó quản lý thôi, hiểu chưa?

OK, tôi tin chắc bản thân sẽ mang đến cho công ty của cô một tương lai tốt đẹp, cô tuyệt đối là người xứng đáng nhất.

Dương Hà Khuê vui mừng khôn xiết, nỗ lực của cô ta coi như cũng không uổng phí, đây coi như tiến một bước dài rồi.

Ở trong đôi mắt đẹp đẽ của cô ta che đậy một tia u ám, chẳng qua Quách Thanh Tú không nhìn thấy được.

Buổi tối, tan tầm về đến nhà.

Lâm Việt Thịnh không biết từ nơi nào xuất hiện ôm lấy cô từ phía sau, tiếp theo lại ấn cô xuống ghế salon.

Mệt không? Không phải đã bảo em đừng đến công ty sao? Sao lại không nghe lời thế chứ?

Hắn lấy hai tay nhéo chiếc mũi nhỏ của cô rồi cưng chiều chất vấn.

Hì, không đi thì ở nhà cũng rảnh rỗi, đúng rồi, cho anh xem thử này, đây là bản thiết kế quần áo cho bé con của em, đáng yêu không... Quách Thanh Tú không thể chờ được nữa mà đưa tác phẩm của mình ra cho Lâm Việt Thịnh xem.

Cô gái của anh ơi, đúng là kỹ thuật xuất sắc mà! Cơ mà bây giờ anh không có thời gian xem rồi.

Anh còn phải tăng ca sao?

Ừ, tất nhiên rồi... Lâm Việt Thịnh không thể chờ được nữa mà ôm Quách Thanh Tú vào phòng ngủ. Bây giờ Quách Thanh Tú mới phản ứng lại kịp hàm ý của câu nói tăng ca kia là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.