Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 149: Chương 149: Ngọt ngào phát ngấy




Quách Thanh Tú bán tín bán nghi cầm lấy bản thảo kia chậm rãi xem, chẳng bao lâu sau đôi mắt của cô đã ánh lên vẻ kinh ngạc.

Trước mắt đã qua quý thời trang mùa xuân, giờ là quý thời trang mùa hè. Mặc dù bên Quách Thanh Tú có nhà thiết kế đã sáng tạo ra được kiểu mới, nhưng điều tra trên thị trường thì không có tiếng vang gì quá lớn.

Mỗi năm lễ thời trang Paris cùng với lễ thời trang Milan đều ra kiểu mới, luôn luôn có các nhà thiết kế khắp các châu lục mô phỏng làm theo.

Vì vậy nếu bây giờ bọn họ ra mẫu mã mới, gần như có đến tám mươi phần trăm giống với các kiểu mới của mấy công ty lớn khác.

Toàn bộ thế giới đều theo một xu hướng, tuy rằng trong xu hướng đó sẽ có vài tác phẩm không phổ biến khiến người ta hài lòng, nhưng nói tóm lại vẫn thiếu các tác phẩm khiến người ta cảm thấy xuất sắc.

Mà bản thảo thiết kế trong tay Quách Thanh Tú hoàn toàn là sự cách tân mạnh dạn khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.

Cô lật qua từng trang từng trang, hoa văn cùng màu sắc được phối hợp gần như hoàn mỹ. Nó là sự kết tinh giữa sự hấp dẫn của phương đông cùng nét gợi cảm đến từ phương tây, khiến người ta vô cùng chấn động.

Đáng tiếc bản thảo này chỉ có năm trang, trong chốc lát Quách Thanh Tú đã xem xong hết rồi.

Đây là ý gì? Quách Thanh Tú nheo mắt lại.

Dương Hà Khuê tự tin mỉm cười: Thích không?

Ừ, tất nhiên rồi, cô có thể để tôi trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế này được không? Từ trước đến giờ Quách Thanh Tú luôn quý trọng nhân tài.

Dương Hà Khuê cười nói: Gặp mặt thì không khó, nhưng nhà thiết kế này đã nói cô ấy muốn nhận chức ở công ty của cô, chức vị tất nhiên là quản lý bộ thiết kế. Nhà thiết kế này tốt nghiệp ở trường nghệ thuật của Pháp, cô ấy từng làm nhà thiết kế thâm niên ở Chanel, đến làm quản lý bộ phận thiết kế của cô chắc chắn thành thạo điêu luyện, không biết cô có đồng ý hay không.

Quách Thanh Tú đã đoán chắc được bảy, tám phần mười ở trong lòng, cô nhún nhún vai, chậm rãi ngồi xuống trước bàn làm việc rồi đưa tay mời Dương Hà Khuê: Mời cô ngồi! Nhà thiết kế có thâm niên!

Hì, Quách Thanh Tú cô thông minh thật đấy, sao cô biết là tôi được hay vậy?

Có thể nhìn thấy từ phong cách ăn mặc của cô, nó rất giống với thiết kế của Chanel...

Ha ha, bị cô nhìn thấu rồi, chẳng trách Lâm Việt Thịnh lại thích cô đến thế. Cô gái thông minh như cô đúng là sẽ khiến đàn ông phát điên mất. Dương Hà Khuê ngồi xuống.

Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm cô ta: Cô đến công ty tôi để dốc sức giúp đỡ thì tất nhiên tôi rất hoan nghênh. Nhưng mà, nếu cô nghĩ đi cùng với tôi là có thể dò la được tin tức của Lâm Việt Thịnh thì cô sai hoàn toàn rồi đấy. Tôi sẽ không tặng đàn ông cho nhân viên của mình đâu.

Dương Hà Khuê tự tin mỉm cười: Quách Thanh Tú, chúng ta đều còn trẻ cả, còn một khoảng thời gian rất dài, theo thời gian dần trôi chúng ta rồi sẽ trưởng thành, đến lúc đó có lẽ cô sẽ biết được cô và Lâm Việt Thịnh không phù hợp với nhau. Nhưng từ trước đến giờ con người của tôi công tư phân minh, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Cô yên tâm đi, nếu như tôi đã hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không làm những việc xấu xa. Tôi nói rồi, giữa chúng ta phải cạnh tranh công bằng...

Quách Thanh Tú lắc lắc đầu: Cô đã thua rồi.

Dương Hà Khuê nháy mắt: Còn chưa đến hồi ngã ngũ, hai người vẫn chưa kết hôn thì sao nói tôi thua được.

Quách Thanh Tú thả cốc trà trong tay xuống rồi ngồi thẳng người lên cười nói: Bởi vì tôi đã có con với Lâm Việt Thịnh.

Con ngươi của Dương Hà Khuê co rút lại, trong lòng bỗng xuất hiện một cái hố đen đáng sợ đang không ngừng nuốt chửng sự tự tin của cô ta.

Một lúc lâu sau, cô ta vẫn nở nụ cười bình tĩnh: Vẫn là câu nói kia thôi, nhà họ Lâm bọn họ không thể để cho cô sinh đứa bé đó ra đâu.

Ha ha, vậy chúng ta cứ chờ xem... Quách Thanh Tú dùng tư thế của kẻ chiến thắng mà đứng dậy.

Dương Hà Khuê cắn vào môi dưới, tự tin cùng bình tĩnh vừa nãy đã biến mất từ lâu.

Vậy anh ấy đã đồng ý kết hôn với cô chưa?

Quách Thanh Tú cười khẽ: Không quan trọng, tôi không để ý mấy chuyện hình thức đó, tôi chỉ cần sống cùng nhau như vậy là tốt lắm rồi.

Lúc này Dương Hà Khuê mới nở nụ cười xán lạn: Ngày nào hai người chưa kết hôn thì ngày đó tôi vẫn còn cơ hội.

Người đâu, mời cô Dương ra ngoài.

Trong lòng Quách Thanh Tú đã có một chút nóng nảy. Cô cũng là một cô gái bình thường mà thôi, đối mặt với tình địch thì sao có thể kiềm chế được.

Dương Hà Khuê nhún nhún vai, vác ba lô lên rồi đi, có lẽ trong lòng còn đang tức giận nên đi rất vội vã, ngay cả bản thảo cũng không lấy về.

Trong phòng làm việc bỗng chốc chỉ còn lại mỗi mình Quách Thanh Tú, cô đan hai tay lại với nhau rồi ngẩn người!

Một lúc lâu sau lại chậm rãi bước đến trước bàn làm việc của mình tiếp tục vẽ bản thảo.

Tan tầm, Lâm Việt Thịnh tự mình lái xe đến đón cô.

Quách Thanh Tú tiện thể cầm bản thảo của Dương Hà Khuê trong tay, lên ngồi ghế phó lái rồi đưa những bản thảo này cho Lâm Việt Thịnh xem.

Đoán xem những bản thảo này là ai vẽ?

Lâm Việt Thịnh tùy ý liếc qua một cái rồi tiếp tục lái xe: Không đoán được.

Là Dương Hà Khuê đấy!

Lâm Việt Thịnh quay đầu lại nhìn cô một cái: Cô ta vẫn đến tìm em à?

Ừ, cô ta bảo muốn cạnh tranh công bằng với em, Lâm Việt Thịnh, anh nói xem tại sao anh lại được săn đón vậy chứ?

Quách Thanh Tú có chút không phục, sao Dương Hà Khuê này cứ như một bãi bùn vậy chứ, sống chết dính lấy Lâm Việt Thịnh không chịu buông tay. Cho dù bọn họ có con rồi mà cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, đúng là quá cố chấp!

Lâm Việt Thịnh ung dung xoay bánh lái: Thì có gì đâu, Tăng Thanh Hải kia của em không phải cũng luyến lưu không dứt đấy à.

Nói bậy, anh Hải đã làm lành với Lý Vi Vi lâu rồi, nghe nói vài hôm nữa là kết hôn rồi đấy...

Mấy ngày nay Quách Thanh Tú có nghe ngóng tin tức, bọn họ thường xuyên lấy thân phận một đôi tình nhân đằm thắm làm nổi bật hình ảnh, theo đó sản nghiệp của nhà họ Tăng cũng đang dần dần vực dậy.

Theo xu thế phát triển như hiện tại thì chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ kết hôn thôi!

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng cong môi lên: Xem ra em vẫn còn rất để ý đến anh ta.

Lại ghen!! Người đàn ông này chính là một bình dấm chua bự chảng có một không hai.

Quách Thanh Tú cười hì hì: Dấm chua quá đi, đều là chuyện đã qua bao lâu rồi mà anh vẫn còn ghim à, đúng là một gã nhỏ nhen mà...

Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên đập bánh lái, xe cứ thế phanh kít một cái, đậu ở ven đường.

Con ngươi màu đen của Lâm Việt Thịnh trừng chằm chằm Quách Thanh Tú: Em nói ai nhỏ nhen hả?

Quách Thanh Tú cười: Đùa thôi mà, mau mau lái xe về nhà đi!

Lông mày Lâm Việt Thịnh hơi nhíu lại, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười tà mị rồi từ chỗ ngồi nhoài người đến.

Này, anh làm gì thế hả!!

Làm gì à, anh muốn trừng phạt em một chút thôi, dám nói anh nhỏ nhen hả, Quách Thanh Tú, em phải trả giá đắt vì nó đấy...

Quách Thanh Tú vội vã né tránh, đáng tiếc ở trong xe nên bị hắn giữ lại rất chặt, cô cũng không đẩy ra nỗi, cả người bị hắn đè xuống.

Môi hôn của hắn vô cùng nóng bỏng, lấn sát tới phía cô. Từ khi hắn nằm viện đến bây giờ đã một là một khoảng thời gian rồi, hai người vẫn chưa thân cận như vậy lại lần nào.

Môi của hắn hôn đến vành tai của cô, hơi thở dốc nặng nề kéo dài, môi lần theo một đường xuống khắc họa lên đôi gò bồng đảo đầy đặn của cô.

Này, Lâm Việt Thịnh, anh không thể chờ về nhà rồi giở trò lưu manh được à!

Quách Thanh Tú, da mặt của em dày thật đấy, còn bảo anh về nhà giở trò lưu manh với em...

Tiếng nói của hắn khàn khàn gợi cảm, tràn đầy mùi vị dục vọng.

Hắn ngang ngược đặt cô xuống ở ghế sau, đôi môi nóng bỏng cứ một lần lại một lần xâm phạm khắp khoang miệng của cô.

Thanh âm thở dốc, hơi thở trao nhau, bàn tay to lớn của hắn luồn vào sau tóc, đỡ lấy gáy cô để nụ hôn thêm nồng nàn.

Quách Thanh Tú bị hắn hôn kịch liệt như thế, cả người bỗng chốc trở nên mơ màng.

Cô không chịu nổi nụ hôn của hắn, hắn vừa hôn là cô đã bỏ vũ khí xuống đầu hàng rồi.

Hắn hôn lên khuyên trai tựa hạt châu của cô, xúc cảm của đầu lưỡi mềm mại khiến máu thịt hắn sôi trào toàn thân.

Bàn tay lớn dùng sức, gần như điên cuồng gạt phăng bộ váy lụa màu đen của cô xuống dưới chân, da thịt tựa ngọc trắng bị bại lộ hoàn toàn ở trong xe.

Không được, Lâm Việt Thịnh, chỗ này vẫn còn đang trên đường cái đó, không thể ở đây được...

Quách Thanh Tú đưa hai tay che lấy ngực mình lại mà ngượng ngùng từ chối.

Xung quanh chỗ này là đường dành riêng cho người đi bộ, người ta lui tới chỗ này rất tấp nập, thỉnh thoảng sẽ dán người vào xe để chen chúc qua, có lúc thậm chí còn dừng lại đứng trước xe.

Từ bên trong nhìn ra ngoài cứ có cảm giác đang bị người qua đường vây xem vậy.

Ha ha, bọn họ không thấy đâu... Lâm Việt Thịnh càng lúc càng không e dè mà hôn loạn khắp nơi, tựa hồ hành động này đang ngày càng kích phát dục vọng của hắn.

Khuôn mặt nóng ran của hắn dán vào làn da mềm mại như trẻ em của cô, hôn lên từng tấc da thịt ấy.

Cảm giác thoải mái thỉnh thoảng chạy thẳng từ dưới lòng bàn chân lên trên, từng luồng từng luồng cảm giác ấy như giội rửa thần kinh của Quách Thanh Tú, dần dần khiến cho lý trí của cô mơ hồ đi.

Hắn kéo thứ ràng buộc cuối cùng trên người cô xuống rồi cúi đầu ngậm lấy viên phấn mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy, sau đó lại dùng lực mút vào. Tựa như một đứa trẻ tham lam vậy, cứ luôn say đắm mút, mùi vị trên thân thể cô đều bị hắn mút hết sạch vào khoang miệng...

Thân thể của Quách Thanh Tú hơi cong lên, trong lúc mơ màng, thứ thô to của hắn chậm rãi tiến vào.

Ba tháng, thật sự rất khó khăn...

Lâm Việt Thịnh cảm thán, hai tay Quách Thanh Tú nắm lấy ghế ngồi thật chặt, cô sợ mình sẽ bị đụng vào đâu đó.

Chỗ gắn kết giữa hắn với cô rất chặt chẽ, không một chút khoảng cách, đan lẫn vào nhau chẳng thể phân rõ.

Trong lúc Thanh Tú hốt hoảng, cảm giác toàn bộ chiếc xe này đều bị Lâm Việt Thịnh đâm đến nỗi rung động có tiết tấu theo ập đến khiến cô không khỏi ngượng ngùng...

Bốn bề xung quanh chầm chậm trở nên mơ hồ, ánh mắt của Quách Thanh Tú cũng dần dần mê ly.

Khi ở cùng với hắn, thể lực của cô chẳng thể chịu đựng nổi.

Khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô dường như đang nằm trong vòng tay sít sao của hắn như một chú chim nhỏ rúc ở trong lồng ngực vậy.

Trên người được đắp lên bộ âu phục của hắn, thân thể trơn bóng của cô ở dưới bộ âu phục có thể cảm giác được khuỷu tay rắn chắc kia.

Cô bỗng nhiên choàng tỉnh, chủ động duỗi hai cánh tay xanh nhạt ra vòng lấy cổ hắn.

Tay của anh còn đau không?

Lâm Việt Thịnh nở nụ cười tà mị: Còn quan tâm nó đau hay không à! Cục cưng thoải mái không?

Trên mặt ửng lên hai áng mây hồng, Quách Thanh Tú rụt cổ lại trốn ở trong lồng ngực hắn: Không thoải mái!

Chỉ là lời bâng quơ, giọng điệu mang theo sự nũng nịu thích mà còn ngại.

Lâm Việt Thịnh cười vang ha hả: Không thoải mái à! Tối lại thêm một hiệp nữa sẽ kích thích lắm đó!

Không muốn! Quách Thanh Tú sợ, cô đưa hai tay lên đầu hàng: Bác sĩ nói ba tháng đầu thì không được...

Không phải đã qua ba tháng rồi sao? Anh đây đếm từng ngày từng tháng đấy, hôm nay là vừa tròn ba tháng...

Quách Thanh Tú hận không thể gặp chuyện gì đó mà chết quách cho rồi, người đàn ông này thế mà lại ngồi đếm từng ngày từng tháng, chẳng trách lại làm loạn trên xe như thế, thì ra là không nhịn nổi.

Anh, anh, anh, Lâm Việt Thịnh, da anh dày thật đấy...

Quách Thanh Tú, lẽ nào em định để anh nhịn đến nội thương à?

Lâm Việt Thịnh thật sự vô cùng oan ức, khoảng thời gian này hắn chỉ có thể dựa vào bàn tay năm ngón để giải quyết vấn đề, thật sự rất là đau khổ đó!

Ngày nào cũng ôm trong lòng siêu mẫu như hoa như ngọc ở trong lòng nhưng lại không được chạm vào, cái cảm giác đó thật sự là sống không bằng chết mà.

Như thế, đến lúc lệnh cấm được giải trừ thì hắn phải bù đắp tất cả những lợi ích bị tổn thất đến khi đủ mới thôi.

Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú trên giường, một lát sau bưng đồ ăn từ phòng bếp lên.

Rồi tự mình bón cho Quách Thanh Tú ăn.

Để em tự ăn! Quách Thanh Tú vô cùng buồn bực, sao người đàn ông này lại chịu khó như vậy chứ, còn chủ động bón cô ăn cơm nữa?

Ha ha, em ăn chậm lắm, anh bón em ăn nhanh nhanh một chút, ăn xong chúng ta lại tiếp tục...

Á!! Quách Thanh Tú suýt chút nữa đã sặc cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.