Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 126: Chương 126: Nhặt được đứa bé bị bỏ rơi




“Này, Lâm Việt Thịnh, anh có biết kiến thức cơ bản không đấy hả, mấy thứ này để thả vào trong chậu tắm của em bé đó.”

“Thả vào chậu tắm làm gì? Lâm Việt Thịnh đột nhiên đùa ác: “Chẳng lẽ là để tăng tình thú? Quách Thanh Tú, em sẽ không dung tục như vậy đó chứ?”

Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh mới dung tục, đây là đồ cho em bé tắm, không phải cho người lớn. Thôi thôi, anh không hiểu đâu.”

Lâm Việt Thịnh không hiểu lời Quách Thanh Tú nói lắm, một lát sau, cô lại cầm một đôi giày em bé rất đáng yêu chạy tới.

Đôi giày có hình chim non đang tức giận, trông vô cùng dễ thương.

“Đôi giày này có đẹp không?”

Lâm Việt Thịnh xoa cằm, liếc cô một cái: “Hẳn là chân em không vừa đâu.”

“Em mua cho em bé đi mà!”

Lâm Việt Thịnh chịu hết nổi nói: “Em đang thử thách tính nhẫn nại của tôi đó à?”

Cô gái này bày trò khỉ gì thế, rõ ràng anh cùng cô chơi game xả stress rồi mà, sao vẫn còn làm loạn vậy?

Giờ còn chưa có em bé, sao lại chạy đến cửa hàng bán đồ trẻ em lên cơn vậy?

Lời Lâm Việt Thịnh làm Quách Thanh Tú hơi tức giận, người đàn ông này thật là vô tâm, tương lai làm sao làm ba chứ?

Lâm Việt Thịnh thấy Quách Thanh Tú mất hứng liền bước lên ôm cô vào lòng: “Cưng à, hay là chúng ta về nhà chơi, xem xem trong bồn tắm còn thiếu cái gì...”

Câu nói ám chỉ sâu xa này làm gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú phút chốc đỏ bừng.

“Anh chỉ biết giở trò lưu manh thôi, còn lâu em mới về!”

“Tôi hứa sẽ không giở trò lưu manh...”

Lúc hai người đang quấn quýt, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở một góc nào đó truyền đến.

Quách Thanh Tú giật mình: “Nghe đi, có tiếng trẻ con khóc.”

Tiếng khóc khe khẽ như thể vang lên từ đáy lòng, khiến cô cảm thấy như con mình đang khóc vậy.

Lâm Việt Thịnh dừng tay, chăm chú lắng nghe, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Anh nhẹ nhàng bẹo má Quách Thanh Tú: “Có phải em tưởng tượng ra không?”

Quách Thanh Tú nhẹ hất tay: “Không phải, anh nghe đi...”

Lâm Việt Thịnh kéo tay Quách Thanh Tú, đang chuẩn bị ra ngoài thì cô lại dùng sức giãy ra. Quách Thanh Tú chạy theo hướng phát ra tiếng khóc, đi qua mấy gian hàng thì nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi trong góc xó, thi thoảng lại nức nở vài tiếng.

Nhìn thằng bé thì cùng lắm là ba tuổi, trên người mặc một bộ vest nhỏ màu xanh lam, chân đi đôi giàu nhỏ, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt to đen láy.

Quách Thanh Tú xác định tiếng khóc không phải ảo giác, cô kéo tay thằng bé, hỏi: “Bạn nhỏ à, mẹ cháu đâu?”

Vừa hỏi xong bé trai đã òa lên nức nở.

“Mẹ! Mẹ ơi!”

Thằng bé nói còn chưa sõi, xem ra là bị lạc mẹ.

Quách Thanh Tú lau nước mắt cho thằng bé: “Đừng khóc, cô dẫn cháu đi tìm mẹ nhé.”

Bé trai hình như hiểu được lời của Quách Thanh Tú, nó chớp chớp đôi mắt to rồi nín khóc.

Quách Thanh Tú dắt cậu bé đi một vòng quanh khu trẻ em trong siêu thị, gặp ai cô cũng hỏi thăm, nhưng đi hết một vòng vẫn không tìm được mẹ của cậu bé.

Lâm Việt Thịnh khoanh tay đi theo sau Quách Thanh Tú.

Không ngờ, cô gái này là là người thích lo chuyện thiên hạ như vậy.

Quách Thanh Tú tìm quản lý siêu thị: “Phiền mọi người thông báo xem có thể tìm được mẹ của cháu bé này không.”

Quản lý siêu thị bắt đầu phát thông báo: “Có một bé trai khoảng ba tuổi, mặc bộ vest nhỏ màu lam bị lạc mẹ. Vị phụ huynh nào đang tìm con xin vui lòng liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng...”

Trong lúc chờ quản lý siêu thị phát thông báo, Quách Thanh Tú dẫn cậu bé ngồi trên ghế chờ.

“Bạn nhỏ, nói cho cô xem, cháu tên là gì?”

Cậu bé nhút nhát nhìn cô, không dám lên tiếng. Quách Thanh Tú lại đổi đề tài: “Cháu có muốn ăn kem không?”

Vừa nghe thấy đồ ăn, cậu bé liền vui vẻ gật đầu. Quách Thanh Tú quay đầu nhìn Lâm Việt Thịnh cười hì hì.

Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu lên, để một người đường đường là tổng giám đốc đi mua kem cho thằng nhóc ranh này à?

“Anh không đi, em đừng có nhìn anh. Bỏ ý nghĩ đó đi.”

Quách Thanh Tú vẫn cười hì hì sáp lại Lâm Việt Thịnh: “Này, anh cứ coi như là mua kem cho con chúng ta đi. Không thì mua hai que, thực ra em cũng muốn ăn...”

Lâm Việt Thịnh đút tay túi quần, hung dữ trừng cậu nhóc một cái, cậu bé sợ hãi òa khóc.

Cậu bé chui vào lòng Quách Thanh Tú trốn, nào dám tin tưởng ông chú hung dữ này sẽ mua kem cho ăn nữa.

“Lâm Việt Thịnh, anh quá đáng thật, dọa thằng bé phát khóc mà còn không đền bù que kem.”

Tổng giám đốc Lâm thật sự không chịu nổi hằng hà lý do của Quách Thanh Tú: “Phục em rồi, tôi đi...”

Tổng giám đốc Lâm cuối cùng cũng phải hạ mình đi mua kem, một lúc sau, hắn tay không trở về.

“Bọn họ nói không quẹt thẻ...”

“Ngất mất!” Quách Thanh Tú kêu lên, mua một que kem mà lại đưa thẻ cho người ta quẹt, có nhầm không hả?

“Thôi thôi, anh trông bé đi, để em đi mua!”

Quách Thanh Tú lắc đầu, đành tự đứng dậy mua vậy, nếu không chẳng biết Lâm Việt Thịnh sẽ mua thứ gì về nữa.

Khi cầm kem quay lại, Quách Thanh Tú bỗng phát hiện không thấy cậu bé đâu.

“Thằng bé đâu rồi?”

Lâm Việt Thịnh thản nhiên nói: “Em đừng dùng ánh mắt nghi ngờ này nhìn tôi có được không? Anh cũng không phải là sói xám thích ăn thịt trẻ con. Thằng bé kia vào nhà vệ sinh rồi.”

“Cái gì?” Quách Thanh Tú phát điên mất, hắn lại để một đứa bé 3 tuổi tự mình đi vệ sinh.

“Ôi trời, sao anh có thể làm vậy. Thằng bé còn nhỏ thế làm sao tự đi vệ sinh được. Mau nói cho em, nó ở đâu?”

Lâm Việt Thịnh chỉ phía trước: “Phòng vệ sinh nam.”

Quách Thanh Tú vội vàng chạy qua, sau đó đụng phải một người đàn ông, lúc này cô mới nhớ lại lời Lâm Việt Thịnh nói. Hắn nói là phòng vệ sinh nam, mà cô lại là phụ nữ...

Quách Thanh Tú đành phải quay về: “Này, anh đi xem xem, lỡ như thằng bé rơi xuống hố thì phải làm sao?”

Lâm Việt Thịnh trừng cô một cái: “Sợ cái gì, cũng đâu phải con em.”

“Được, nếu anh không giúp thì em sẽ xông vào phòng vệ sinh nam!”

Thấy dáng vẻ chuẩn bị xông vào nhà vệ sinh nam của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh đành miễn cưỡng đứng lên.

Hắn bịt mũi đi vào, rồi lại nhanh chóng bịt mũi đi ra.

Quách Thanh Tú đợi ở cửa chờ hắn: “Thế nào rồi?”

“Nó đang đi nặng, nó nói có thể chùi đít rồi.” Lâm Việt Thịnh chưa từng quẫn bách đến vậy. Nếu không nể mặt Quách Thanh Tú thì hắn đã nổi nóng rồi, đúng là thúi chết đi được.

“Lâm Việt Thịnh, thật ra anh chính là ông chú dễ thương nhất trần đời. Oa, anh thật đẹp trai, cho em hôn anh cái nào...”

Lâm Việt Thịnh vội đưa tay ngăn cản Quách Thanh Tú đang quá mức nhiệt tình: “Đừng, thà chết tôi cũng không làm chuyện này đâu.”

Hai người đang tranh chấp không ngừng thì bỗng cậu bé khóc ầm lên: “Mẹ ơi, chùi đít cho con...”

Tiêu rồi!!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu di chuyển.

“Đúng là, hai cô cậu làm ba mẹ kiểu gì thế, có việc chùi đít cho con mà cũng đẩy qua đẩy lại à...”

Một ông lão lớn tuổi ra khỏi phòng vệ sinh, bên cạnh là cậu bé trai đã được chùi mông sạch sẽ.

“Haiz, thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng không biết điều. Nhìn ăn mặc đẹp thế này mà lại là loại người vô trách nhiệm.

Ông lão còn thở dài rồi mới đi ra ngoài.

Lâm Việt Thịnh trừng to mắt, chuyện này là thế nào? Hắn vô tội mà, ai biết được thằng nhóc ranh này là con ai chứ? Đúng vậy, quan tâm gì nó là do ai sinh, dù sao cũng chẳng mắc mớ gì đến hắn!

Quách Thanh Tú chưa từng thấy Lâm Việt Thịnh mất mặt như vậy, cô cười vui vẻ vô cùng. Lâm Việt Thịnh chỉ tay vào Quách Thanh Tú, hậm hực nói: “Nghe đây, đem thằng nhóc ranh này cho bộ phận chăm sóc khách hàng, chờ mẹ nó đến nhận là được rồi, chúng ta trở về thôi. Không chừng thằng nhóc này thiểu năng!”

Quách Thanh Tú bĩu môi: “Đừng mà, chuyện tốt phải làm đến cùng chứ, chúng ta chờ thêm chút đi!”

“Được, vậy em trông nó một mình đi, anh có chuyện đi trước đây.”

Thời gian của tổng giám đốc Lâm vô cùng quý báu, mỗi phút có cả triệu đơn hàng...

Ai muốn phí thời gian với một thằng nhóc ranh chứ.

Hai người đang tranh cãi, đột nhiên cậu bé kéo góc áo của Quách Thanh Tú, nhỏ giọng gọi: “Mẹ...”

Một tiếng gọi này quá kinh hãi, Quách Thanh Tú vô thức nhìn xung quanh, nhưng ngoài cô là nữ ra thì không còn ai khác.

Lâm Việt Thịnh nhướng mày chuẩn bị lên tiếng, cậu bé lại kéo góc áo hắn mà gọi: “Ba!”

Lần này Lâm Việt Thịnh như bị sét đánh trúng, vẻ mặt anh kinh ngạc không thôi.

Quách Thanh Tú thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào que kem sắp chảy ra trong tay cô, bèn vội vàng đưa que kem trong tay cho bé: “Ăn đi, chúng ta qua bên đó chờ.”

Cậu bé vậy mà không khóc nữa, ngoan ngoãn đi theo Quách Thanh Tú.

Lâm Việt Thịnh cười trên nỗi đau của người khác: “Anh đã nói là thiểu năng rồi mà, em còn không tin. Xem đi, đến cả ba mẹ mình cũng không rõ.”

Quách Thanh Tú ranh mãnh cười: “Không chừng là hạt giống của anh đấy.”

Lâm Việt Thịnh véo cằm cô, cả giận nói: “Muốn chết phải không?”

Tuy hắn phong lưu nhưng vẫn rất biết quý trọng nòi giống của mình, trước giờ chưa từng lãng phí lung tung.

Năm xưa ba hắn phong lưu bên ngoài để lại hạt giống, hại hắn, Thanh và mẹ phải đau khổ cả đời. Sai lầm này hắn sẽ không bao giờ mắc phải.

Đến khi cậu bé ăn xong hai que kem, bọn họ vẫn chưa thấy ba mẹ bé đến nhận, trời cũng tối rồi.

Bên chăm sóc khách hàng cũng không tim được chứng cứ nào hữu dụng.

“Thế này đi, chúng tôi mang thằng bé về nhà trước, chỗ mọi người có tin tức gì thì liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Quách Thanh Tú viết số điện thoại của mình cho giám đốc siêu thị.

Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh thay đổi: “Này, Quách Thanh Tú, em điên rồi à? Chỗ chúng ta đâu phải là tổ chức thu nhận kẻ lang thang đâu, đưa nó đền đồn cảnh sát không được sao?”

“Đồn cảnh sát cũng là người mà thôi. Anh xem thằng bé đáng thương thế này, khó khăn lắm mới quen thân với chúng ta. Nếu đưa nó đến đồn cảnh sát xa lại, nó nhất định sẽ sợ hãi. Chúng ta hãy thu nhận nó đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.