Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 127: Chương 127: Tiểu lên xe tổng giám đốc




Không chịu nổi sự năn nỉ của người đẹp, Lâm Việt Thịnh đành phải đồng ý.

Nhưng khi thằng nhóc này lên xe rồi, Lâm Việt Thịnh mới bắt đầu hối hận.

“Á!!”

Quách Thanh Tú ngồi ở ghế sau chơi trò chơi với cậu bé, bỗng cô cảm nhận được một dòng nước ấm nóng liền hoảng hốt hét lên một tiếng.

Lâm Việt Thịnh phanh xe lại, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

“Hình... hình như tiểu ra rồi...”

Lâm Việt Thịnh lại bùng cháy. Trời ạ, lại có người dám tiểu ra xe hắn. Phải biếc rằng chiếc thể thao Ferrari của hắn mới mua không lâu.

“Anh đã nói rồi mà, thằng bé này đầu óc có vấn đề...”

“Em nghĩ là do bé kem nhiều quá, lại thêm tâm lý sợ hãi, thôi chúng ta mau về nhà đi!”

Chiếc xe tăng tốc chạy vút về nhà.

Quách Thanh Tú đưa một đứa bé về khiến cho cả biệt thự chấn động, mọi người nhao nhao đến xem.

Sau khi Quách Thanh Tú thay quần áo xong, cô liền cho Lê Hùng Việt đến cửa hàng quần áo trẻ em gần đây mua cho cậu nhóc kia hai bộ đồ mới.

Lâm Việt Thịnh dường như vô cùng tức giận, vừa vào nhà đã mặc kệ Quách Thanh Tú đi vào phòng đóng cửa lại.

Dì Nguyễn thấy bé trai này thì cứ nhìn tới nhìn lui, lát sau mới nghi ngờ hỏi: “Đây là con ai vậy?”

Nghe ý thì hẳn là bà tưởng bé là con của cậu ba ở bên ngoài.

Quách Thanh Tú che miệng cười trộm: “Nhặt được ạ.”

“Nhặt? Thời buổi này có thể nhặt được trẻ con nữa à, thật là hiếm thấy...” Đúng lúc Lâm Thanh Tùng ở ngoài về, toàn thân anh ta đầy mùi rượu. Anh ta đi về phía cậu bé, nhìn trái nhìn phải rồi lắc đầu: “Không giống của thằng ba, không phải của cô đó chứ?”

“Ha ha! Em làm sao có thể sinh được đứa con lớn thế này chứ.”

“Vậy thì lạ quá, thằng ba cho phép cô đưa trẻ con về à.”

Lâm Thanh Tùng nhún vai, trong ấn tượng của anh ta, thằng ba không phải là người tốt tính gì, nó sẽ không chịu làm mấy chuyện khổ sai trông trẻ thế này đâu.

“Hì hì, em nhặt được bé đó, anh ấy không cho em đưa về nhưng em cứ kiên quyết muốn. Mọi người yên tâm, chắc mẹ thằng bé sẽ nhanh chóng tới đón nó thôi.”

Quách Thanh Tú hỏi dì Nguyễn: “Dì ơi, đứa bé này nói không sõi cho lắm, chỉ biết gọi ba mẹ.”

“Vậy à?”

Dì Nguyễn thấy cậu bé rất đáng yêu, bèn ôm lên ghế sô pha.

Cậu bé cũng không hay khóc, chỉ mở to mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gọi dì Nguyễn một tiếng: “Bà!”

Tiếng gọi làm dì Nguyễn vui vẻ vô cùng: “Cô thấy không, đứa bé này thật là ngoan, còn biết chủ động chào hỏi nữa. Cháu bé, cháu tên là gì, nhà cháu ở đâu?”

Cậu bé chỉ chớp mắt, hồi lâu mới lên tiếng: “Cục cưng!”

“Cháu tên là cục cưng à?”

Cậu bé gật đầu.

“Trời, có lẽ là tên ở nhà rồi. Cục cưng đừng sợ, giờ ở với dì, ngày mai mẹ cháu sẽ đến đón cháu.”

Quách Thanh Tú đang mang thai cho nên cô rất có hảo cảm với trẻ con.

“Cô Quách, để tôi trông thằng bé giúp cô nhé. Tôi có kinh nghiệm lắm...” Dì Nguyễn xung phong nhận việc.

Nhưng dường như cậu bé lại thích Quách Thanh Tú hơn, cậu nhóc trốn trong lòng Quách Thanh Tú không chịu đi.

Dì Nguyễn có chút bất đắc dĩ: “Xem ra đứa bé này có duyên với cô Quách rồi.” Bà vừa nói xong đột nhiên sáng mắt lên, cười đầy bí ẩn: “Cô Quách, nhà chúng ta có một phong tục. Đôi vợ chồng mới kết hôn nếu để trẻ con nhà khác lăn lên giường của mình thì sẽ sinh được em bé khỏe mạnh.

“Thật vậy ạ?”

Dì Nguyễn ra sức gật đầu, lại cười nói: “Nhưng mà cậu ba chắc chắn sẽ không thích, cậu ấy vô cùng ghét trẻ con.”

“Vì sao anh ấy lại ghét trẻ con vậy ạ?”

“Cái này thì tôi không rõ lắm. Cô có biết cô thư ký Huỳnh Minh San trước đây không, cô ấy từng đưa con mình đến công ty, cuối cùng bị cậu ba mắng một trận. Sau đó cậu ấy còn ra lệnh, không cho phép bất cứ nhân viên nào mang trẻ con đến công ty, thậm chí ở biệt thự cũng vậy.”

Quách Thanh Tú trầm tư, Lâm Việt Thịnh thật sự ghét trẻ con vậy à?

Vậy nếu hắn biết cô mang thai, liệu có bắt cô phá đi không? Quách Thanh Tú bắt đầu lo lắng.

Dì Nguyễn thấy bộ dạng mất mát của Quách Thanh Tú là biết cô lại nghĩ nhiều rồi.

Bà cười an ủi: “Cô Quách đừng nghĩ nhiều, cánh đàn ông lúc còn trẻ có khác nào đứa trẻ chưa lớn đâu, nào biết chăm lo con cái. Ông xã tôi hồi thanh niên cũng không thích trẻ con, lúc con trai chúng tôi khóc ông ấy thấy ầm ĩ còn muốn ném nó đi ấy!”

Quách Thanh Tú kinh ngạc há hốc miệng: “Vậy bây giờ quan hệ giữa ông ấy và con trai dì thế nào rồi?”

Dì Nguyễn mỉm cười hiền hòa: “Đương nhiên là tốt rồi, đâu có ai lại ghét con mình chứ. Lúc tức giận thì nói lời độc ác chứ xong chuyện lại đau lòng vô cùng.”

Quách Thanh Tú nghe vậy mới thở phào.

Lúc ăn tối, cậu bé ngồi cùng bàn ăn với Quách Thanh Tú.

Cậu bé đã dần dần quen với mọi người ở đây nên cũng không khóc nữa. Dì Nguyễn luôn mang rất nhiều đồ ăn đến dỗ bé, thế nên bé cũng không có cơ hội khóc.

Lâm Thanh Tùng cầm ly rượu đưa đến bên miệng thằng bé: “Uống một hớp thử xem, ngon lắm!”

Quách Thanh Tú vội vàng ngăn cản: “Không được, không thể cho trẻ con uống rượu được...”

“Không sao đâu, đây là nước nho...” Lâm Thanh Tùng cười hì hì đùa với đứa bé.

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn mấy người kia, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Nhưng Quách Thanh Tú vẫn nhận ra hắn không vui.

Bé con lè lưỡi ra nếm rượu vang, đột nhiên lại khóc òa lên.

Quách Thanh Tú hoảng loạn, vội chạy đến dỗ bé: “Đừng khóc, ngoan... Lâm Thanh Tùng, anh đừng đùa nữa, mau qua đây...”

“Ha ha...” Lâm Thanh Tùng bật cười: “Nhóc này, là đàn ông phải học cách uống rượu, nếu không lớn rồi sẽ không cưa được gái đâu.”

Quách Thanh Tú vội vàng đẩy anh ta ra rồi bưng một cốc nước nóng đút cho cậu bé: “Nào, uống chút nước sẽ đỡ.”

Quách Thanh Tú vừa khuyên vừa dỗ, nhưng cậu bé vẫn khóc to, nước mũi cũng chảy ra.

Lâm Việt Thịnh nhìn cậu bé với ánh mắt ghét bỏ, hắn không còn hứng thú ăn uống gì nữa, bèn dập mạnh đũa xuống, khó chịu quay đầu đi.

Quách Thanh Tú gọi vài tiếng hắn cũng không đáp.

Lâm Thanh Tùng cười nói: “Thằng ba tức giận rồi, Tú Tú cô tiêu rồi. Còn không mau đi dỗ đi.”

Một lớn một nhỏ đều gây rối, Quách Thanh Tú cảm thấy nhức cả đầu.

Dì Nguyễn chạy từ trong bếp ra: “Cô Quách để tôi dỗ thằng bé cho, cô ăn cơm đi!”

Bữa cơm này đúng là hỏng bét, Quách Thanh Tú luống cuống tay chân, không chỉ không được ăn no mà còn chọc Lâm Việt Thịnh tức giận.

Xem ra gia đình này thật sự không định thu nhận trẻ em.

Dì Nguyễn ôm bé con dỗ dành, thằng bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Dì Nguyễn lại ôm bé vào phòng ngủ.

Lúc đi ra, bà nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, nói nhỏ với Quách Thanh Tú: “Chắc thằng bé buồn ngủ rồi, thiếp đi luôn.”

Quách Thanh Tú bị bé con giày vò một hồi, toàn thân rã rời.

Cô xoa xoa bả vai, cười khổ: “May mà có dì, nếu không cháu thật sự không biết làm thế nào nữa.”

“Ha ha, cô bé ngốc, chờ cô thật sự làm mẹ rồi sẽ biết phải làm thế nào.”

Dì Nguyễn cười nói, lại chỉ tay lên tầng, ý bảo Quách Thanh Tú đi dỗ Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh đang buồn bực trong phòng, người phụ nữ không có lương tâm này lại để ý đến một thằng nhãi nhặt ở đâu về như vậy, còn không thèm quan tâm đến cảm nhận của hắn.

Hừ, người phụ nữ này thật là không có lương tâm, vô tâm vô phế.

Tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài đi vào, Lâm Việt Thịnh biết là Quách Thanh Tú, nhưng hắn còn đang tức giận, cũng không quan tâm đến cô. Tay hắn gõ bàn phím, vẻ mặt chăm chú, không thèm ngẩng đầu lên.

Mùi thơm ngát bay vào mũi, gợi lên ham muốn thèm ăn của hắn.

Vừa rồi hắn căn bản không ăn uống gì, nhìn thấy thằng nhãi đáng ghét kia hắn nào nuốt trôi được, cho nên bây giờ bụng dạ vẫn rỗng tuếch.

Bị mùi thơm đánh thức, bụng hắn bắt đầu phát ra tiếng ọc ọc kháng nghị.

“Phì... đừng giả vờ nữa, qua đây ăn đi. Đây là bánh gato em đích thân làm đấy, không ăn là em lấy cho cục cưng và Lâm Thành Tùng ăn nha...”

Quách Thanh Tú bưng đĩa bánh gato, cố ý lượn một vòng trước mặt Lâm Việt Thịnh, sau đó đi ra ngoài.

Khóe mắt cô liếc thấy Lâm Việt Thịnh đang chơi game, trên màn hình toàn là máu me be bét.

Quả nhiên là lại trút giận, mỗi lần hắn chơi game có nghĩa là hắn đang tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.

Nghe Quách Thanh Tú nói vậy, Lâm Việt Thịnh giơ tay ngăn cản, kéo Quách Thanh Tú qua hung dữ uy hiếp: “Em dám!”

“Hì hì, thì anh không ăn chẳng phải là lãng phí à?”

Quách Thanh Tú thấy hắn trúng kế, trong lòng như nở hoa.

“Hừ, còn lâu mới cho thằng nhãi kia được lợi...” Lâm Việt Thịnh lấy một miếng bánh gato cắn miếng to.

Quách Thanh Tú dịu dàng ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh ghét trẻ con đến vậy à?”

“Vừa thúi vừa bẩn vừa ầm ĩ, đương nhiên không thích...” Lâm Việt Thịnh cau mày nói.

Quách Thanh Tú hơi ngừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Nếu là con của chúng ta thì anh có thích không?”

Lâm Việt Thịnh đột nhiên dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú hồi lâu: “Đầu em bị úng nước à, rõ ràng là con của người khác, sao có thể coi như của mình?”

Quách Thanh Tú đập tay hắn một cái: “Em nói là nếu, nếu chúng ta có con, liệu anh có ghét nó không?”

Lúc Quách Thanh Tú nói câu này vẻ mặt đã như sắp khóc, cái tên đàn ông vô tâm này, hắn thật sự không muốn có con sao?

Lâm Việt Thịnh lại tự nhiên ăn bánh gato: “Nếu là con của chúng ta thì đương nhiên tôi sẽ thương nó. Với điều kiện nó không được quấy rối em...”

Nếu là con của chúng ta thì đương nhiên anh sẽ thương nó. Nhưng mà sẽ thương chừng nào? Quách Thanh Tú hơi ngơ ngẩn.

Lâm Việt Thịnh tất nhiên không nhận ra tâm tư của Quách Thanh Tú, ăn bánh ngọt xong, thấy bộ mặt sầu thảm của cô, hắn liền kéo cô vào lòng.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Cưng à, có phải em muốn sinh con rồi không? Hay là chúng ta bắt đầu kế hoạch sinh con luôn nhé?”

“Ai, ai nói em muốn sinh con...” Quách Thanh Tú vùng vẫy muốn né ra, Lâm Việt Thịnh lại đang nổi hứng, bèn đè cô lên sô pha.

“Chúng ta còn chưa làm ở phòng làm việc đâu, em có muốn thử không...” Đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Việt Thịnh đã dấy lên lửa dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.