Trương Vô Kỵ cũng không chỉ nói ngoài miệng, chờ toàn bộ thành Dĩnh Châu đều đặt dưới sự khống chế của nghĩa quân, Trương Vô Kỵ liền ra mặt bắt đầu nhúng tay vào thu xếp bố trí nhân sự.
Kiếp trước hắn chưa hề học qua những thứ liên quan đến việc này, bởi vậy ẩn cư cũng rất dứt khoát. Trong tay vốn không có quyền, lấy gì mà buông quyền? Hơn nữa hắn hoàn toàn không hiểu rõ những sự vụ này, vài lần ít ỏi nhúng tay vào đều bị lăn lộn đến mặt xám mày tro, thế nên trong lòng liền có sẵn mấy phần bài xích.
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông một lòng trung thành với Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ vừa mở miệng liền dứt khoát giao hết tất cả bố trí ra, cả bản thân mình cũng biểu thị sẵn lòng nghe theo Trương Vô Kỵ an bài. Lúc Trương Vô Kỵ tiếp nhận lại nhớ tới trải nghiệm thất bại kiếp trước, trong lòng có chút không chắc.
Nhưng đến khi hắn chính thức thi triển, mới rất kinh ngạc phát hiện, mọi việc kỳ thật không khó khăn như hắn tưởng, có rất nhiều vấn đề mấu chốt trong đó, hắn liếc qua là nhìn thấu.
Trương Vô Kỵ không cảm thấy đây là nhờ mình sống lại một đời mà đột nhiên thông suốt, cẩn thận ngẫm nghĩ một phen mới hiểu được vì sao mình sẽ thay đổi như vậy. Kiếp này hắn được Ân Dã Vương và Ân Thiên Chính bồi dưỡng, tay cầm tay dốc hết sức phát triển thế lực của Thiên Ưng Giáo, bất luận là dẫn dắt Thiên Ưng Giáo khuếch trương thế lực, hay là suất lĩnh bộ hạ lên Quang Minh Đỉnh chinh chiến, đều là tự tay làm lấy, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ khoanh tay chỉ đạo kiếp trước.
Mặc dù ban đầu hắn quản lý Thiên Ưng Giáo quả thực xảy ra chút vấn đề, nhưng thứ nhất là lúc đó hắn tuổi còn quá nhỏ, thứ hai là còn có Ân Thiên Chính chống đỡ, cho nên cũng không làm lớn chuyện, mà bản thân Trương Vô Kỵ cũng không ngốc, rất nhanh đã quen tay, làm thuận buồm xuôi gió.
Bây giờ ba ngàn người ở đây còn không nhiều bằng Thiên Ưng Giáo, tuy đánh trận và giang hồ có hơi khác nhau, nhưng xét đến cùng cũng không khác bao nhiêu, Trương Vô Kỵ hơi biến đổi một chút liền thuận lợi bố trí xong.
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông mặc dù buông tay dứt khoát, nhưng vẫn còn hơi lo lắng Trương Vô Kỵ không có kinh nghiệm, cũng đã dự định nếu Trương Vô Kỵ không ứng phó nổi sẽ hỗ trợ, lại không ngờ Trương Vô Kỵ làm rất dễ dàng, sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, lần này không chỉ áp xuống người có lòng bất mãn trong quân, mà cả hai cũng tâm phục khẩu phục.
Trương Vô Kỵ cũng không nghĩ đến mình có thể làm ổn thỏa đến vậy, nhất thời còn cảm thấy có chút không chân thực, tìm lúc rảnh rỗi ôm Tống Thanh Thư lải nhải: “Thanh Thư, ngươi không biết đâu, kiếp trước khi mới ẩn cư ta cũng chưa hoàn toàn buông tay mặc kệ, vẫn có khi lộ diện xem tình hình thế nào. Nhưng tất cả đều như con nhím vậy, không phục an bài của ta chút nào không nói, còn luôn hỏng việc, cứ thế mọi người dần có ý kiến với ta, bản thân ta cũng hết hi vọng, không ngờ lúc này đây ta có thể làm ổn thỏa đến vậy, ngay cả chính ta cũng không nghĩ tới!”
“Mọi thứ đều phải dựa vào bản thân chậm rãi học được, không ai có thể một lần là xong, ngay cả thiên tài cũng phải mài giũa cơ mà!” Tống Thanh Thư nghe Trương Vô Kỵ nói, trong lòng lại biết Trương Vô Kỵ kiếp trước thất bại tám phần là bởi đám người Chu Nguyên Chương ra tay, cố ý xếp cho hắn những người không phục quản giáo nhất để hắn ăn mệt, có điều bây giờ nói những việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. “Cũng không uổng công mấy năm ngươi học tập được ở Thiên Ưng Giáo.”
“Ngươi nói rất đúng! Ta cũng không ngờ vô tình cắm liễu(*), lại có thể có tác dụng lớn thế này!” Trương Vô Kỵ cơ hồ muốn ôm Tống Thanh Thư giơ lên xoay vài vòng, nhưng hắn cũng chưa quên mình gần đây đang gặp một vấn đề lớn: “Có điều, Thanh Thư, mấy ngày nay chúng ta gặp phải một phiền toái, ngươi xem có thể giúp ta một chút không?”
Có thể giúp Trương Vô Kỵ một tay, Tống Thanh Thư mừng còn không kịp, trên thực tế, sắp xếp bố phòng mấy ngày qua y bỏ khá nhiều công sức: “Chuyện gì?”
“Sau khi đánh vào Dĩnh Châu, chúng ta giết không ít quan lớn Thát Tử, hiện tại có rất nhiều của cải chất đống ra đó không chỉnh lý được. Người lập công phải được ban thưởng, người chết trận phải được đền bù, còn có không ít nghĩa sĩ dân gian tới cậy nhờ chúng ta, nhất thời làm không xuể.” Trương Vô Kỵ chậm rãi nói: “Công việc bây giờ quá nhiều, chúng ta hận không thể một người tách thành hai mà dùng, xem sổ sách mà tâm tình bực bội, thật đúng là quá thiếu nhân lực...”
Đánh chiếm Dĩnh Châu, đương nhiên là để nghĩa quân kiếm đầy bồn đầy bát, của cải đám quan lại phú hộ vơ vét bao nhiêu năm đều rót hết vào túi của nghĩa quân, có thể nói là một buổi phất nhanh.
Nhưng cũng có rất nhiều vấn đề theo sau, chẳng hạn như làm thế nào để sắp xếp phân loại những tài vật thu được. Dù sao mãi tới bây giờ mọi người chỉ biết kiếm bộn, nhưng kiếm bao nhiêu lại không ai có khái niệm rõ ràng, vậy nên không có cách nào tiến hành bước kế tiếp, thậm chí có khả năng bị lén lút tham ô mà không biết.
Còn có, lần này công thành chung quy sẽ có thương vong, an trí trị liệu thương binh thế nào, an trí trợ cấp cho người nhà tử sĩ ra sao,... từng thứ từng thứ đều là tiền!
Bây giờ vấn đề lớn nhất ở chỗ, mấy người Minh Giáo dẫn đầu ở đây, phương diện học thức đều chẳng ra sao làm cả. Họ đều xuất thân dân quê, ba người tính ra ba bản sổ sách, lục soát nhà phú hộ chỉ nhận biết được vàng bạc, những thứ đồ cổ ngọc thạch thì chẳng hiểu gì, mấy ngày liên tiếp hận không thể vứt hết đống sổ sách đi.
Trương Vô Kỵ mặc dù biết những thứ này, nhưng hắn vốn đã có rất nhiều việc phải xử lý, không có khả năng mỗi ngày ngồi xổm trong phòng tính toán vật tư sổ sách.
Ở thời đại tri thức vẫn còn thuộc về giai cấp thượng tầng này, bao nhiêu người hiểu chữ nghĩa biết tính toán trong Dĩnh Châu gộp lại, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Tống Thanh Thư nghe xong có chút bất đắc dĩ, nhưng y cũng sẽ không từ chối: “Nếu như vậy, chúng ta cứ làm từ cái đơn giản đã. Trước tiên ghi lại lương thực và dược liệu tích trữ tìm được trong thành, sau đó thanh toán tiền bạc, về phần châu báu ngọc ngà thì cứ tạm thời cất vào kho, chờ chúng ta rảnh rỗi lại đi kiểm tra đối chiếu, thế nào?”
“Ngươi nói không sai, bây giờ còn chưa đến lúc chúng ta rung đùi ngồi thanh toán chiến lợi phẩm. Chúng ta không thể lơi lỏng, phải nâng cao toàn bộ tinh thần chuẩn bị ứng phó binh mã triều đình sắp công thành mới đúng!” Ở phương diện này, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đạt thành nhận thức chung. “Có điều, không cổ vũ chút nào cũng không được. Thanh Thư, đến lúc đó đành làm phiền ngươi tranh thủ thời gian trích ra một phần quân lương, ta phát xuống trước, động viên khí thế của họ!”
Trừ mấy vị thủ lĩnh, đội nghĩa quân này chủ yếu vẫn từ nông dân và lưu dân mà thành, trông cậy vào những người một chữ bẻ đôi cũng không biết có thể nhìn xa trông rộng hiển nhiên là phi thực tế, chỉ có đưa ra những gì thiết thực nhất đến trước mặt, mới có thể khiến họ tinh thần phấn chấn, sẵn lòng tiếp tục đi theo bọn họ.
“Nhất là công việc phòng bị Dĩnh Châu, chỉ có ba ngàn người, làm ngày làm đêm cũng không cách nào xây dựng hoàn chỉnh. Hơn nữa trước đó có nội gián mật báo, vốn binh mã của triều đình sẽ tấn công vào ngày Hàn Sơn Đồng khởi binh, chúng ta bây giờ sớm động thủ, cũng chỉ tranh thủ được thêm chừng mười ngày. Mà binh mã của triều đình đã nhận được tin tức đang tăng tốc hành quân, mười ngày này không biết còn lại bao nhiêu!” Trương Vô Kỵ biết Dĩnh Châu trong tương lai sẽ là đại bản doanh của Hàn Sơn Đồng, kiểu gì cũng phải giữ vững, nhưng tình huống trước mắt không thể khiến họ lạc quan.
Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, đề nghị: “Vô Kỵ, binh sĩ không đủ dùng, ngươi có thể điều động bách tính Dĩnh Châu đến cùng hỗ trợ. Số lượng bách tính trong Dĩnh Châu lên đến gần một vạn, có họ giúp đỡ, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều!”
Trương Vô Kỵ nghe xong hỏi: “Nhưng ta phải làm thế nào thuyết phục những người dân đó đến trợ giúp chúng ta? Nếu ta cưỡng ép điều động, chưa cần triều đình đến diệt, bách tính sẽ loạn lên trước!”
“Vô Kỵ, kỳ thật không phải là không có cách. Ngươi không thể cưỡng ép điều động, nhưng có thể thuê.” Tống Thanh Thư lật sổ sách ra một tờ, đẩy đến trước mặt Trương Vô Kỵ, chỉ vào một đoạn trong đó nói: “Ngươi và mấy người Hàn Sơn Đồng quyết định mở kho phân phát lương thực cho dân chúng trong thành, bù đắp họ ngày xưa chịu bóc lột, đây đương nhiên là lòng từ bi. Nhưng Dĩnh Châu thu hoạch tuy nhiều, muốn gánh vác cho nhiều người như vậy vẫn có chút giật gấu vá vai, cho bách tính thì quân đội không được chia, mà quân đội theo ngươi vào sinh ra tử, bách tính ngồi mát ăn bát vàng, cứ như vậy, sẽ không khiến quân đội bất mãn sao?”
Một nước này là Lưu Phúc Thông đề nghị, hy vọng nhờ vào đó mời chào dân tâm, Trương Vô Kỵ cảm thấy có lý, liền không phản đối, bây giờ nghe Tống Thanh Thư phân tích, không khỏi nhận thấy quyết định này có phần qua loa.
“Ngươi nói rất đúng, vậy ngươi cảm thấy làm thế nào mới tốt?” Trương Vô Kỵ nhịn không được thấp giọng hỏi.
“Ta...” Tống Thanh Thư vừa mở miệng nói một chữ, đột nhiên có người chạy đến cấp báo:
“Giáo chủ! Tống công tử! Không tốt! Thẩm anh hùng bọn họ không phục, làm loạn lên! Hàn thống lĩnh và Lưu thống Lĩnh đã động thủ với bọn họ! Bây giờ đang ở đại đường! Hàn nhỏ thống lĩnh bảo tôi tìm các vị tới chủ trì đại cục!”
Đang lúc nước sôi lửa bóng thế này, còn xảy ra chuyện gì?!
*******************
(*)vô tình cắm liễu: Trong câu:
“Hữu ý tài hoa hoa bất phát
Vô tâm sáp liễu liễu thành âm.”
Dịch:
“Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở
Vô tình cắm liễu liễu mọc xanh.”
Ý chỉ có những việc dốc lòng làm thì không được kết quả gì, có việc không để ý đến lại thu được kết quả