Trương Vô Kỵ là giáo chủ Minh Giáo, đương nhiên được thịnh tình khoản đãi, tôn thành thượng khách.
Hắn cũng không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề: “Hàn huynh đệ, ta lần này đến đây là vì biết được tin tức: chuyện ngươi khởi nghĩa đã bị lộ, bây giờ triều đình đã chuẩn bị kỹ càng, vừa đến thời gian sẽ lập tức bắt giết các ngươi! Ta không thể ngồi nhìn chuyện này phát sinh, bởi vậy tới báo cho các ngươi biết. Hàn huynh đệ, Lưu huynh đệ, các ngươi tạm thời gác chuyện khởi binh lại đã, bắt nội gián mới là quan trọng nhất!”
Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông nhìn nhau, bọn họ sẽ không hoài nghi thật giả trong lời Trương Vô Kỵ, chỉ là tình thế của bọn họ hiện giờ đã là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống!
Hàn Sơn Đồng trầm mặc một hồi, cười khổ nói: “Giáo chủ, không phải ta và Phúc Thông kháng mệnh bất tuân, thực sự là bởi vì trước khi ngài đến, chúng ta đã đưa tin cho Quách Tử Hưng và Từ Thọ Huy, hy vọng bọn họ phát binh đến giúp chúng ta. Bây giờ binh mã của họ đã điều động, chúng ta lại viết thư qua đã không kịp rồi!”
Truyền lại tin tức không phải chuyện đơn giản, nhất là với khoảng cách xa xôi, càng thêm khó khăn.
Từ lúc Quách Tử Hưng và Từ Thọ Huy nhận được tin tức phái người đi cho đến hiện tại, đã qua một đoạn thời gian, nhân mã đã sắp tới Dĩnh Châu, lúc này bảo họ quay trở về căn bản là không thể!
Nhất thời, cục diện trở nên khó giải quyết.
Cuối cùng, Trương Vô Kỵ nhịn không được hỏi: “Hàn huynh đệ, trong tay ngươi lúc này có bao nhiêu binh mã?”
Hàn Sơn Đồng nói: “Có ba ngàn người!”
Dân gian khởi nghĩa, số lượng này không phải là ít, tối thiểu đã là lớn nhất trong khả năng của Hàn Sơn Đồng, nhưng so sánh với quân đội Nguyên triều thì thật không đáng bao nhiêu. Khó trách Hàn Sơn Đồng nhất định phải lấy được Dĩnh Châu, chỉ có dựa vào tường thành kiên cố của Dĩnh Châu mới có khả năng miễn cưỡng bù đắp một chút chênh lệch nhân số.
Trương Vô Kỵ nói: “Ba ngàn người này, cho ngươi dùng để thủ thành, có thể kiên trì bao lâu?”
“Vậy phải xem triều đình phái đến bao nhiêu người! Nhưng cẩn thận phỏng đoán, kiên trì hơn một tháng cũng không có vấn đề. Đến lúc đó viện binh tới là có thể giải vây.” Hàn Sơn Đồng hơi tính toán một chút, gật đầu nói.
Bây giờ kế hoạch của bọn họ đã bị triều đình phát hiện trước một bước, Hàn Sơn Đồng đang chuẩn bị, phía triều đình nhất định cũng không nhàn rỗi, đồng thời tiến hành, Hàn Sơn Đồng càng kéo dài càng bất lợi, sớm một bước công thành, dưới tình huống ngoài dự kiến có lẽ còn có thể chiếm một chút thượng phong, thêm thời gian củng cố Dĩnh Châu, chuẩn bị thêm một ít.
Chỉ là bọn họ khởi binh sớm, triều đình phản ứng cũng sẽ không muộn, đến lúc đó bị vây thành, nếu không kiên trì được đến khi viện binh tới, thì chỉ có một kết cục toàn quân bị diệt.
“Ta tin tưởng Từ Thọ Huy và Quách Tử Hưng huynh đệ! Bọn họ đã đồng ý cùng chúng ta xuất binh, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!” Hàn Sơn Đồng thái độ kiên định, “Hơn nữa họ đã sớm xuất phát, nói không chừng có thể sớm tới nơi.”
Tống Thanh Thư cũng biểu thị mình sẽ hỗ trợ: “Ta theo Dương tỷ tỷ học tập trận pháp, mặc dù vẫn có chút khác biệt với bày binh bố trận, nhưng ta nghĩ bản chất vẫn là giống nhau. Mấy ngày tới ta sẽ nghiên cứu một chút nên thiết kế binh trận như thế nào, tận lực cố gắng nhất!”
Mọi người lại bàn bạc một phen, lập tức truyền toàn bộ tin tức xuống, tuyên bố hành động sớm hơn dự định, ba ngày sau động thủ, chiếm lấy Dĩnh Châu trước!
Tin tức vừa ra, tất cả đều ngạc nhiên, không biết vì sao lại có biến động bất ngờ như vậy.
Sáng sớm ngày xuất phát, mọi người thấy Hàn Sơn Đồng đẩy một người dẫn đầu ra giữa sân, đại đao sáng như tuyết gác lên cổ gã, rống to cho tất cả đều nghe thấy: “Kẻ này ăn cây táo rào cây sung, tham sống sợ chết, bán tin tức chúng ta phản triều đình cho triều đình, lĩnh ba trăm lượng vàng. Bà nội nó, mạng của tất cả huynh đệ chúng ta cộng lại chỉ đáng giá ba trăm lượng!”
Hàn Sơn Đồng tức giận bất bình, giơ tay chém xuống, chỉ thấy một cái đầu người mang theo máu tươi bay ra, còn chưa rơi xuống đất đã bị người khác chộp lấy.
Lưu Phúc Thông giơ đầu người đẫm máu trong tay lên, lớn tiếng nói: “Loại người này, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho hắn! Hôm nay để tất cả mọi người chứng kiến, kết cục của phản đồ là như thế nào! Lấy mạng của huynh đệ chúng ta đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình, các ngươi nói, hắn có đáng chết hay không?”
Mọi người lúc này hoàn toàn hiểu ra tại sao phải khởi binh sớm, thì ra là có kẻ để lộ tin tức! Nếu bị bắt, tất cả đều sẽ rơi đầu, lập tức cùng chung mối thù đau mắng lên.
“Được rồi! Hôm nay mọi người tới làm gì, đều hiểu rõ! Không cần ta nói thêm nữa! Triều đình kia không coi chúng ta là người, chúng ta phải phản, cho Thát Tử thấy rõ sự lợi hại của chúng ta!” Hàn Sơn Đồng nói, một kiếm giết ngựa trắng trâu đen tế cờ: “Minh Tôn tại thượng! Bạch Liên lão mẫu tại thượng! Phật Di Lặc tại thượng! Tất cả xông lên!”
Ba ngàn nhân mã dốc toàn bộ lực lượng, Hàn Sơn Đồng một ngựa đi đầu chém bay quân coi giữ cửa thành Dĩnh Châu, người còn chưa kịp phản ứng đã giết lên tường thành, như vào chỗ không người phế nhân mã có ý đồ chống cự ngay tại chỗ, vừa giết vừa vung đao rống to: “Người Hán ôm đầu! Đầu hàng không giết! Ta chỉ giết Thát Tử! Người Hán không giết!”
Người Mông Cổ tuy nhiều, nhưng một quốc gia lớn như vậy, muốn toàn bộ là người Mông Cổ đóng quân thực sự là không thể, bởi vậy thường là người Mông Cổ nhậm quan quân, còn tiểu binh phía dưới phần lớn là chiêu mộ hoặc bắt người Hán đến dùng. Những quan quân Mông Cổ này hoàn toàn không quan tâm tới thủ hạ tạp binh người Hán, động chút là đánh chửi, cho dù đánh chết cũng chẳng để tâm. Mà binh lính người Hán bởi vì xuất thân, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên, chỉ có thể ngày ngày chịu đựng.
Những xung đột và oán hận trong đó, ngày xưa có lẽ nhìn không ra, thế nhưng một khi có người mở ra một lỗ hổng, ngay lập tức sẽ như nước lũ vỡ đê trút xuống, có rất nhiều binh lính người Hán sau lúc thất thố liền nhanh chóng bạo phát, quay sang đầu nhập vào phía Hàn Sơn Đồng, chém giết quan quân Mông Cổ xưa nay đè đầu cưỡi cổ bọn họ.
Thù mới hận cũ, những binh lính đó càng thêm hung mãnh hơn cả bộ hạ của Hàn Sơn Đồng.
Mà Lưu Phúc Thông thì dẫn người lao thẳng tới chỗ ở của đám người thái thú Dĩnh Châu, không ít quan viên chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đầu đã dọn nhà.
Hiện giờ là những năm cuối triều Nguyên, quý tộc quan viên thâu tóm đất đai đến tận cùng, mặc dù số lượng quan viên so với số lượng dân chúng trong thành chỉ như hạt gạo trong kho, nhưng hào trạch của bọn họ lại chiếm hơn phân nửa thành Dĩnh Châu, bởi vậy mặc dù Lưu Phúc Thông chỉ xông vào mấy hộ nhà, cũng đã khiến toàn bộ Dĩnh Châu huyên náo đến loạn xị bát nháo.
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư đi trên tường thành, đương nhiên có thể thấy rõ hỗn loạn trong Dĩnh Châu, nhịn không được thở dài: “Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. Hiện giờ đang buổi loạn thế, ta với ngươi mặc dù an cư, nhưng những người dân thấp cổ bé họng lại hoàn toàn đúng với câu mệnh trong sớm tối, chỉ mong sau khi Minh Giáo ta giành được giang sơn này, có thể cho bọn họ một con đường sống.”
“Chuyện trên đời đều là như thế, nhưng việc cấp bách lúc này là chúng ta phải giúp Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông giữ vững Dĩnh Châu, nếu không chờ binh mã của triều đình đánh tới, bách tính lại phải chịu một phen khổ sở.” Tống Thanh Thư nắm chặt tay Trương Vô Kỵ, thấp giọng nói: “Vô Kỵ, những việc hôm nay đều do một tay Hàn Sơn Đồng sắp đặt từ trước, cho nên chúng ta không tiện nhúng tay vào. Nhưng sau khi chiếm được Dĩnh Châu, ngươi không thể tiếp tục khoanh tay mặc kệ, phải nên dần dần nhúng tay làm quen mới được!”
Trương Vô Kỵ hiện tại cũng đang nhức đầu với những chuyện này, nghe Tống Thanh Thư nói vậy kỳ thật rất không muốn quản, nhưng hắn biết Tống Thanh Thư nói những lời này đến tột cùng là vì cái gì. Hắn không thể cứ giả ngu mãi được, vậy có khác nào không biết tốt xấu, coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói.
Nhưng muốn hắn gật đầu, hắn thế nào cũng không qua được cửa ải trong lòng, nhịn không được giơ tay lên ôm mặt: “Thanh Thư, ngươi để cho ta suy nghĩ kỹ một chút...”
Tống Thanh Thư cũng không ép hắn, cho tới bây giờ, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông đều là trung thành tuyệt đối, y chỉ có chút nghi hoặc: “Vô Kỵ, ngươi kiếp trước chẳng lẽ chưa hề nghĩ tới những chuyện này sao? Không có ai nói cho ngươi những nguy hiểm trong đó sao?”
“Không có.” Trương Vô Kỵ nhất thời nghẹn lời, quả thật là không có. Dù sao lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Trương Vô Kỵ nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, cũng chưa từng đề phòng Chu Nguyên Chương, chờ đến khi Trương Vô Kỵ ẩn cư đã không khuyên được nữa rồi. “Mọi người không nghĩ tới lâu dài như vậy. Ngay cả bây giờ cũng không có mấy ai đề phòng Chu Nguyên Chương.”
Nhưng quan trọng hơn, e là bởi vì bản thân Trương Vô Kỵ thể hiện mình không màng danh lợi quá mức rõ ràng, khiến mọi người tiếp nhận dứt khoát, ngay từ đầu cũng không trông cậy vào hắn bao nhiêu.
“Vậy Triệu Mẫn thì sao? Cô ta thông minh như thế, chẳng lẽ không nhận ra?”
“Triệu Mẫn... nàng là quận chúa Nguyên triều, cùng ta bên nhau... Chỉ sợ nàng là người mong ta ẩn cư nhất, sao có thể đốc thúc ta đi tranh quyền đoạt lợi?” Về phần Chu Chỉ Nhược, tuy có dã tâm làm hoàng hậu, nhưng cuối cùng lại một tay biến mình thành dáng vẻ kia, lời nói hoàn toàn không có tác dụng.
Nói tới đây, Trương Vô Kỵ cũng nghĩ đến một vấn đề khác: “Thanh Thư, nếu ta thành Hoàng đế, đến lúc đó những thần tử kia nhất định sẽ không muốn ta và ngươi bên nhau, nhất định sẽ buộc ta cưới hoàng hậu sinh một người thừa kế... Vậy ngươi phải thế nào đây?”
“Bọn họ bảo ngươi cưới thì ngươi cưới à? Cùng lắm thì chúng ta nhận một đứa làm con thừa tự thôi!” Tống Thanh Thư chẳng hề để ý hừ hừ. “Chuyện đó còn lâu lắm mới đến, trước mắt phải vượt qua cửa ải khó khăn này đã, rồi mới có thể suy nghĩ tiếp những vấn đề này.”
Trương Vô Kỵ gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta không thích hợp lo trước lo sau như vậy, làm tốt chuyện kế tiếp đã!”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Bi kịch của Trương giáo chủ kiếp trước, thật ra là kết quả của rất nhiều phương diện tác động vào...