Sự thật chứng minh, việc Tống Thanh Thư làm là cần thiết.
Cái Bang cuối cùng vẫn không có thể bắt được Trần Hữu Lượng, để gã chọc thủng phong tỏa trùng điệp chạy thoát.
Nhưng trên đường chạy trốn, Trần Hữu Lượng cũng phát hiện ra vấn đề của mình: nội lực của gã đang dần dần biến mất, thân thể cũng càng ngày càng nặng nề. Gã không như Sử Hỏa Long hoàn toàn không biết gì, gã biết mình tám phần là trúng độc của chính mình, mà nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể khóa chặt hiềm nghi trên người Tống Thanh Thư.
“Cái này đúng là... Ha ha! Ta thật sự là coi thường ngươi!” Trần Hữu Lượng không biết tâm trạng mình nên là gì. Gã kiêng kị Trương Vô Kỵ, kiêng kị Ân Di Ái, nhưng chưa từng để Tống Thanh Thư vào mắt. Trong trí nhớ của gã, Tống Thanh Thư từ đầu đến cuối đều là hình tượng ngây thơ đơn thuần, thậm chí gã còn từng ngưỡng mộ Tống Thanh Thư có thể được bảo bọc đến hồn nhiên như vậy.
Nhưng cuối cùng người ra tay với gã lại hông phải giáo chủ Ma Giáo Ân Di Ái, cũng không phải đệ tử Cái Bang rất thù hận gã, mà là Tống Thanh Thư. Gã thua trên tay kẻ mà từ trước tới nay gã chỉ coi như quân cờ.
Mặc dù gã bây giờ còn có thể cưỡng ép chống đỡ làm ra bộ dáng khỏe mạnh, thế nhưng mấy ngày liền đào vong, thủ hạ hộ tống rốt cuộc cũng đã nhận ra gã suy yếu.
Những người này sẵn lòng đi theo Trần Hữu Lượng, là bởi vì bọn họ cảm thấy Trần Hữu Lượng là một kẻ kiêu hùng, đi theo gã có thể kiếm cho mình một tiền đồ tốt đẹp. Thế nhưng Trần Hữu Lượng đã sắp biến thành một phế nhân, tiếp tục đi theo gã chẳng phải là đầu óc bị nước vào rồi sao?
Chủ nào thì tớ nấy, Trần Hữu Lượng vốn chẳng phải hạng tốt đẹp, thủ hạ đương nhiên cũng không biết tình nghĩa là cái gì, bắt đầu tính toán làm thế nào vứt bỏ Trần Hữu Lượng, tốt nhất là có thể kiếm chác thêm chút gì trên người Trần Hữu Lượng.
Trần Hữu Lượng đã cảm thấy hai chân dần dần tê liệt, trước đó gã nhất định phải giải quyết vấn đề, nếu không kết cục của gã chắc chắn sẽ rất thảm.
Đúng lúc này, phía trước thình lình xuất hiện một đại đội nhân mã mang cờ Minh Giáo, đi về hướng bọn họ.
Chẳng lẽ Trần Hữu Lượng gã thật sự phải mệnh tuyệt tại đây?
Trần Hữu Lượng chỉ cảm thấy mất hết hy vọng, mà thuộc hạ bên cạnh đã âm thầm reo hò, định bụng đợi lát nữa người của Minh Giáo tới, liền lập tức trói Trần Hữu Lượng lại đổi lấy mạng nhỏ của mình.
Nhưng ngoài dự liệu là, đội nhân mã kia mặc dù trông thấy bọn họ, lại giống như hoàn toàn không biết bọn họ là ai, lao thẳng qua. Trần Hữu Lượng nhịn không được cảm thấy có gì đó quái lạ, chẳng lẽ những người này không phải là Ân Di Ái điều động đi đuổi bắt gã? Nhịn không được chăm chú nhìn kỹ, trông thấy góc dưới lá cờ kia thêu một con diều hâu màu xám, chứng tỏ những người này là người của Thiên Ưng Giáo trước kia, vậy thì càng không có lý do mặc kệ gã!
Trần Hữu Lượng muốn chạy, lại rất rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang ngo ngoe. Bây giờ nói muốn rời khỏi đây, những người này chưa chắc sẽ thật sự nghe gã, để gã cứ thế mà đi như vậy!
Phú quý hiểm trung cầu(*), hiện giờ gã đã thân lâm tuyệt cảnh, một đội nhân mã Minh Giáo không rõ nội tình này, có lẽ có thể trở thành chuyển cơ của Trần Hữu Lượng!
Trần Hữu Lượng trong mắt lóe ra ánh lửa: “Chúng ta đi bái kiến một chút. Không biết bọn họ là ai đây?”
Thời gian lại qua vài ngày.
Hàn Sơn Đồng mặc dù vẫn đang vì con trai bặt vô âm tín mà lo lắng không thôi, nhưng bây giờ sắp đến lúc khởi binh, hắn không phân ra được tinh lực đi tìm Hàn Lâm Nhi.
Hắn vốn cho rằng Trần Hữu Lượng bắt Hàn Lâm Nhi là muốn uy hiếp mình quy hàng, cũng hạ quyết tâm nếu Trần Hữu Lượng muốn hắn vì thế phản bội Minh Giáo, hắn sẽ trao toàn bộ thế lực cho Lưu Phúc Thông, mình thì nghĩ cách đi cứu Hàn Lâm Nhi, quá lắm thì phụ tử chết cùng nhau, cũng không cần làm phản đồ.
Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn là, sau khi Trần Hữu Lượng bắt Hàn Lâm Nhi đi liền không có động thái gì, cứ như gã chỉ nhất thời hứng lên mà làm vậy, khiến Hàn Sơn Đồng càng thêm lo lắng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Lưu Phúc Thông đẩy cửa vào, thấy Hàn Sơn Đồng hai vành mắt xanh đen như mực, nhịn không được thở dài: “Hàn đại ca, nếu huynh quá lo lắng cho Lâm Nhi, không bằng đệ lại phái người đi Cái Bang một chuyến?”
“Không, Phúc Thông, việc này đừng nhắc lại nữa! Chúng ta tích tụ lực lượng, bây giờ đang chuẩn bị khởi binh, đến lúc đó triều đình nhất định sẽ tới vây quét, chúng ta tuyệt đối không thể phân tán lực lượng trong thời điểm này!” Hàn Sơn Đồng trong lòng rất muốn đồng ý, nhưng lý trí vẫn bảo hắn lên tiếng từ chối. “Huống hồ... Trần Hữu Lượng bắt đi Lâm Nhi, nhất định là có yêu cầu gì chờ ta, cho nên Lâm Nhi hẳn là không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sẽ nếm chút khổ sở mà thôi!”
Hàn Sơn Đồng thái độ kiên quyết, Lưu Phúc Thông cũng từ bỏ tiếp tục khuyên bảo hắn, nói sang chuyện liên quan tới ngày sau khởi binh:
“Người chúng ta phái đến chỗ Quách Tử Hưng, Từ Thọ Huy và tổng bộ đã trở về, bọn họ nói với đệ: Quách Tử Hưng cùng Từ Thọ Huy đều đã đồng ý sau khi chúng ta khởi binh sẽ phái viện binh đến hô ứng chúng ta.” Lưu Phúc Thông nói, “Mặt khác, tổng bộ Minh Giáo ở xa Tây Vực, trong thời gian ngắn không đến kịp, bởi vậy cho con trai của Thiên Ưng Giáo Ân Dã Vương - Ân Phi Bạch - mang theo người của Thiên Ưng Giáo đến trợ trận. Bọn họ tới chỗ Từ Thọ Huy trước, đến lúc đó sẽ cùng nhau đến đây.“.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Hàn Sơn Đồng vì khởi nghĩa, tốn mấy năm liền chuẩn bị, hiện giờ thế lực tại đây đã không tầm thường, mới hạ quyết tâm chính thức dựng cờ khởi binh.
Nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn chỉ là một đám dân gian vũ trang, tuyển nhận binh mã trước kia đều là nông dân cơm không đủ no, thân thể gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, cũng chưa từng được huấn luyện bài bản, chỉ có lúc đoạt cơm mới có thể nhìn ra chút khí lực.
Mà quan trọng hơn là, các loại tài nguyên như muối hoặc sắt đều bị triều đình quản lý chặt chẽ, nếu chỉ làm mấy món binh khí của người giang hồ bình thường thì còn đủ, muốn cung cấp cho nhiều người như vậy chính là nói chuyện viển vông. Cho đến bây giờ, hơn phân nửa vũ khí của binh sĩ dùng vẫn chỉ là khảm đao bình thường, thậm chí cuốc thuổng.
Dùng một câu đám ô hợp để hình dung bọn họ đã xem như cất nhắc.
Chỉ có đánh lui binh mã triều đình đến vây quét, cướp được quân nhu của triều đình trang bị cho mình, chiếm lĩnh càng nhiều phạm vi thế lực để lấy tài nguyên phát triển, thông qua chiến trường mưa máu mới rèn luyện được đội ngũ vàng thau lẫn lộn này thành một đội quân tinh nhuệ lấy một địch trăm. Dùng chiến thuật lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nghĩa quân mới có thể từ một mầm cây èo uột lớn lên thành đại thụ che trời.
Mà khó khăn nhất, chính là bước ra bước đầu tiên.
Mặc dù triều đình ban đầu sẽ không dốc hết toàn lực để giải quyết bọn họ, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng buông tha, binh mã phái tới tuyệt đối sẽ không ít, tối thiểu cũng phải gấp mấy lần tổng số người nghĩa quân có. Trước chênh lệch lực lượng lớn như vậy, tình cảnh của Hàn Sơn Đồng đương nhiên tràn ngập nguy cơ.
Bằng không, người khởi nghĩa nhiều như vậy, tại sao cuối cùng chỉ còn mấy người đứng vững?
Chẳng qua Hàn Sơn Đồng cũng may mắn, hắn có đồng bạn cùng giáo đã trưởng thành có thể tới ủng hộ, chỉ cần hắn qua được một nạn này, tam phương hô ứng, cùng nhau trông coi, cuối cùng khả năng thành công sẽ lớn hơn nhiều.
“Nếu các vị huynh đệ đã quyết định, ta cũng yên tâm!” Hàn Sơn Đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Hiện tại chúng ta nhất định phải giám sát chặt chẽ mấy quan sai trong thành, vừa động thủ, lập tức giết toàn bộ, khống chế cửa thành, chuẩn bị cho đợt triều đình công thành tiếp theo!”
Ở thời đại này, phe công thành luôn luôn hao tổn hơn so với phe thủ thành.
Hàn Sơn Đồng lấy thân phận một địa chủ cắm rễ ở huyện Vĩnh Niên, mấy năm liên tục sửa cầu trải đường, phát cháo cứu thuốc, có mỹ danh hiền đức nhân hậu. Hắn lại mượn những việc thiện này truyền giáo trong dân gian, phát triển tín đồ Minh Giáo, hiện tại trong phạm vi cảnh nội, không ít bách tính đều đã thành tín đồ Minh Giáo.
Thế nhưng một huyện Vĩnh Niên nho nhỏ hoàn toàn không đủ để trở thành căn cứ địa của Hàn Sơn Đồng, bọn họ chuẩn bị giết trâu đen ngựa trắng tuyên thệ tại huyện Vĩnh Niên, sau đó lập tức công chiếm Dĩnh Châu cách huyện Vĩnh Niên gần nhất, nhờ vào đó chống lại quân đội triều đình.
“Lão tử mấy năm qua quyên nhiều tiền cho châu quan Dĩnh Châu tu sửa tường thành như vậy, cũng nên lấy một chút lợi tức về rồi.” Hàn Sơn Đồng thở dài, nhưng rất nhanh lại cười như hoa: “Chúng ta chỉ cần phòng thủ Dĩnh Châu hơn hai mươi ngày viện binh sẽ tới, cũng không phải là nhiệm vụ quá gian khổ!”
“Đúng vậy a.” Lưu Phúc Thông nhẹ gật đầu, tán đồng ý kiến của Hàn Sơn Đồng: “Chờ xem! Chúng ta còn thời gian nửa tháng!”
“Chờ chuyện nơi đây xong rồi, Trần Hữu Lượng hẳn là sẽ tới tìm ta.” Hàn Sơn Đồng lại nói: “Gã chậm chạp không ra điều kiện với ta, chắc hẳn là muốn nâng giá, định chờ ta làm ra chút danh tiếng mà tính kế nhiều chỗ tốt hơn. Hừ hừ, ta cũng phải xem khẩu vị của hắn lớn bao nhiêu! Phúc Thông, đến lúc đó lại phải vất vả đệ!”
Lưu Phúc Thông quen biết Hàn Sơn Đồng lâu như vậy, làm sao không đoán ra được Hàn Sơn Đồng nói lời này là có ý gì? Không nhịn được muốn thuyết phục Hàn Sơn Đồng đừng vội vã có ý định ngọc đá cùng nát, sau này bọn họ từ từ tính toán. Vừa định mở miệng, bỗng có người tới truyền lời:
“Có người đến bái phỏng hai vị lão gia, nghe nói là bạn cũ của lão gia, hỏi lão gia có trả ba chén rượu kia không!”
Lời này là ám ngữ của Minh Giáo, đối ứng hàm nghĩa trong đó khiến Hàn Sơn Đồng lẫn Lưu Phúc Thông đều kinh hãi: “Giáo chủ đến?!”