Mưa tên cũng không thể ngăn cản bước tiến của đại quân Mông Cổ, mặc dù kỵ binh dẫn đầu không ngờ quân thủ thành Dĩnh Châu phản ứng nhanh như vậy, bị bắn giết một vòng, nhưng nhanh chóng kịp thời phản ứng, giơ khiên lên đỉnh đầu chắn lại mũi tên bảo vệ mình, đồng thời tăng tốc điều khiển khí giới công thành.
Dát Lực là chủ tướng, không xông lên phía trước, mà ngồi trên soái xa chỉ huy.
Một đội ngũ này chỉ là để thăm dò Dĩnh Châu, sẽ không kéo dài quá lâu, cũng sẽ chỉ công kích một cửa thành, về sau Quân Nguyên sẽ dần dần bao vây Dĩnh Châu lại, lần lượt công kích bốn cửa thành một phen, cuối cùng mới quyết định chủ công ở cửa thành nào.
Lần tiêu diệt phản nghịch này, đối với Dát Lực là vô cùng quan trọng.
Đương kim triều cương hỗn loạn, Hoàng đế tin bề nịnh thần, nghi kỵ đề phòng phụ tử Nhữ Dương Vương nắm quá nhiều binh quyền. Quân vương kiêng kị đại tướng vốn là thường tình, thế nhưng hiện giờ quốc gia bấp bênh, còn không phân rõ nặng nhẹ, chỉ lo gà nhà bôi mặt đá nhau, tự chặt cánh tay, thật sự là ngu không ai bằng.
Cuối cùng Nhữ Dương Vương và Vương Bảo Bảo vẫn không tranh thủ được tư cách dẫn binh xuất chinh, mà là thỏa hiệp, để Dát Lực thuộc nhánh của Nhữ Dương Vương xuất chinh. Nếu Dát Lực có thể thắng, vậy Nhữ Dương Vương cũng có thể được thêm nhiều lợi thế, ngày sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Dát Lực cực kỳ bất mãn với vị đang ngồi trên ngai vàng hiện tại. Hắn sinh ra và lớn lên ở phương bắc, tính cách vẫn còn sót lại di phong của thời kỳ Thành Cát Tư Hãn, không có gì chấp nhất với cái gọi là chính thống, rất hy vọng Nhữ Dương Vương có thể mưu phản một hồi đuổi kẻ trên thượng vị kia xuống. Nhưng phụ tử Nhữ Dương Vương lớn lên tại Đế Đô, chịu tư tưởng Nho gia ảnh hưởng, nhất mực trung thành với Hoàng đế, bất luận Hoàng đế giày vò ra sao, họ cũng đều nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng vẫn luôn duy trì hiện trạng này.
“Hầy...” Dát Lực không muốn trên chiến trường còn phải nghĩ những chuyện bực dọc này, nheo mắt lại nhìn tiến độ công thành: “Tình hình Dĩnh Châu tốt hơn ta tưởng nhiều.”
Theo kinh nghiệm của hắn, những nghĩa quân này thông thường sau khi thắng được trận đầu sẽ bị phú quý mê hoặc hai mắt, say sưa hưởng thụ, chờ đến lúc hắn giết tới mới vội vội vàng vàng cầm vũ khí lên phản kháng, nhưng phản kháng như thế thì có tác dụng gì? Thường là bị quân Nguyên tiêu diệt dễ dàng.
Vốn cho rằng lần này cũng như vậy, lại không ngờ quân coi giữ tường thành tuy hoảng mà không loạn.
Chỉ thấy thang mây dựng vào tường thành, Nguyên binh nhao nhao leo lên, mà quân coi giữ lại không vội chút nào, chờ trên thang mây treo đầy người mới đổ dầu cây trẩu xuống, ném đuốc thiêu cháy cả thang lẫn người, đổ xuống dưới thành, gây sát thương cho cả quân đội phía dưới.
Mà quân Nguyên cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, ngoài thang mây còn trang bị cả máy bắn đá, đạn đá khổng lồ liên tiếp bay vào tường thành, gây nên từng trận đất rung núi chuyển, gạch đá bụi đất rào rào rơi xuống, nứt thành khe hở, thậm chí có chỗ tường thành bị vỡ ra lỗ hổng, Quân Nguyên lập tức cùng nhau lao lên, mà quân coi giữ cũng nhanh chóng xông tới đánh rơi Quân Nguyên, đồng thời cực lực tu sửa lại.
“Quân đội người Hán bây giờ đã đạt tới trình độ này, không thể coi thường, nếu không về sau chắc chắn sẽ trở thành đại địch của chúng ta, lần này nhất định phải tiêu diệt bọn chúng!” Dát Lực lập tức kết luận. “Không phải lo lắng! Nhân số và trang bị của chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối! Dĩnh Châu chống đỡ không được bao lâu, nhất định sẽ bại!”
Hàn Sơn Đồng trên tường thành hối hả khắp nơi, tắm máu chém giết, vừa quay đầu liền bị dọa hồn phi phách tán: “Giáo chủ!”
“Không cần lo cho ta, cục diện này không có gì uy hiếp ta cả!” Trương Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, trong tay cầm một cây trường cung, cung tên này lấy được từ trong phủ một phú hộ Mông Cổ Dĩnh Châu, làm bằng gỗ tử đàn, lực chứng ngàn cân, phú hộ kia không thể kéo được, chỉ có thể chưng trong phòng.
Mà việc này đương nhiên không làm khó được Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ dễ như trở bàn tay kéo căng cung tên, híp mắt quét nhìn một vòng, đầu ngón tay buông lỏng, lập tức một tiểu thống lĩnh Mông Cổ theo tiếng ngã xuống, cờ xí trong tay cũng đổ xuống đất, đảo mắt liền bị đám người bao phủ, không cầm lên được.
Trương Vô Kỵ cũng không dừng động tác, liên tục mấy mũi tên bắn ngã cờ xí, binh sĩ Mông Cổ ngẩng đầu tìm không thấy mục tiêu di chuyển, lập tức hỗn loạn lên, áp lực chỗ trống trên tường thành tức khắc giảm bớt không ít.
“Giáo chủ thần kỹ!” Hàn Sơn Đồng hết lòng tán thưởng.
“Bây giờ không cần khen ta, lập tức tu sửa chỗ sập mới quan trọng!” Trương Vô Kỵ lắc đầu, trong tay lại ném ra một nắm đá vụn. Nội lực đến trình độ này của hắn, phi hoa trích diệp cũng có thể đả thương mạng người, nắm đá vụn này như mưa tên cỡ nhỏ, thoáng qua liền dẹp ra một khoảng trống.
“Giáo chủ nói rất đúng!” Hàn Sơn Đồng liên tục đáp lời, vung tay lên, lập tức có binh sĩ cầm bùn đất gạch đá lao tới xây tường.
Trương Vô Kỵ thấy vậy khẽ nhíu mày, tiến độ này thực sự quá chậm, nếu cứ như thế, chỗ trống chưa lấp xong binh sĩ Mông Cổ đã đứng đầy tường thành, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách nào khác.
Đúng lúc này, bỗng một tiểu binh cầm một đống dây kẽm lao đến, lớn tiếng nói: “Giáo chủ! Hàn thống lĩnh! Tống công tử bảo tôi đưa cái này cho các vị dùng, tạm thời vá lỗ hổng lại!”
Trương Vô Kỵ và Hàn Sơn Đồng cầm lấy dây kẽm nhìn kỹ, phát hiện những dây kẽm này rất đặc biệt, trên gai đính mảnh sứ vỡ sắc nhọn hướng ra ngoài, nhìn qua cực kỳ dễ sợ.
“Tống công tử trong thành phát hiện có phú hộ dùng những dây kẽm này giăng trên tường kho tài vật để chống trộm, cảm thấy rất hữu hiệu dùng cho tường thành lúc chiến tranh, mặc dù không thể chặn lại tên bay đạn lạc, nhưng ngăn cản Thát Tử leo lên tường lại thuận tiện hơn nhiều!” Tiểu binh kia cũng nhanh mồm nhanh miệng, mau chóng giới thiệu công dụng của cái lưới sắt này.
Hàn Sơn Đồng sớm đã bội phục sát đất mưu trí của Tống Thanh Thư, theo hắn thấy, Tống Thanh Thư dư sức làm Thừa tướng, đáng tiếc sau này giáo chủ thành Hoàng đế, Tả Hữu Thừa tướng chắc chắn chỉ có thể là Dương tả sứ và Phạm hữu sứ, quả thực lãng phí tài hoa của Tống Thanh Thư.
Trương Vô Kỵ cũng vui mừng quá đỗi, sai người dùng lưới sắt chắn lại lỗ hổng trên tường thành, đồng thời dựng tấm chắn phía sau lưới sắt ngăn cản tên bay. Mặc dù bố trí này vẫn không thể chống lại vũ khí hạng nặng như máy ném đá, nhưng so với xây tường giữa lúc chiến trận thì thuận tiện mau lẹ hơn nhiều.
Thấy biện pháp này có hiệu quả, Tống Thanh Thư lập tức dẫn người quét sạch toàn bộ Dĩnh Châu một lượt, tất cả dây kẽm thu được đều cấp tốc đưa lên tường thành. “Tạm thời có thể đủ dùng, nhưng về sau chắc chắn cần nhiều hơn nữa, ngay bây giờ đi triệu tập thợ rèn trong thành, tập trung làm chuẩn bị!”
Tống Thanh Thư mang theo người chạy khắp nơi, nghiêm túc quản lý hậu cần, đảm bảo phía sau không phát sinh hỗn loạn, đồng thời còn không quên hỏi: “Hiện tại Thát Tử đang tấn công Cửa Bắc, còn ba cửa khác thì sao? Có Thát Tử không?”
Binh sĩ đưa tin vội vàng nói: “Hồi Tống công tử, hiện tại Thát Tử cơ bản tập trung ở Cửa Bắc, ba cửa còn lại chỉ có nhóm binh mã nhỏ quấy rầy, không có áp lực quá lớn.”
Xem ra trọng tâm công thành của Nguyên binh là Cửa Bắc, ba cửa khác chẳng qua là đánh nghi binh kiềm chế binh lực thôi, như vậy nếu bốn cửa vẫn bố trí lực lượng thủ vệ như nhau thì thật lãng phí. Tống Thanh Thư ngẫm nghĩ, nói: “Rút một đội ở Cửa Đông và Cửa Tây đến Cửa Bắc, mặt khác thông báo cho Lưu thống lĩnh ở Cửa Nam chú ý đến hai cửa Đông Tây, có gì bất thường lập tức chi viện, đề phòng Thát Tử giương đông kích tây!”
Nhìn binh sĩ lĩnh mệnh mà đi, Tống Thanh Thư chưa kịp thở một hơi đã thấy có người bị thương được đưa từ trên tường thành xuống, đi đến thương binh doanh đã an bài sẵn.
Tống Thanh Thư thở dài, nói: “Ta đi xem thương binh thế nào, làm sạch vết thương nhớ dùng nước đun sôi để nguội, đừng trực tiếp dùng nước giếng.” Cùng Trương Vô Kỵ bên nhau lâu vậy rồi, Tống Thanh Thư cũng biết chút y lý, ứng phó với thương binh vẫn đủ. Có điều, vừa nói xong, y chợt lóe lên một ý: “Chờ trận này kết thúc, ta bảo Vô Kỵ phối một vài loại khói độc, hiệu quả hẳn là cũng không tồi.”
Trương Vô Kỵ ở Cửa Bắc hoan sát thống khoái, như vào chỗ không người, đến cuối cùng một thân áo trắng của giáo chủ Minh Giáo đều bị máu tươi nhuộm đen, tựa như một tôn sát thần trấn thủ tường thành, làm sĩ khí quân coi giữ cực kỳ phấn chấn, lại khiến quân Nguyên hoảng sợ bất an.
Mắt thấy một vòng mưa tên nhằm vào Trương Vô Kỵ còn chưa đến gần đã bị Trương Vô Kỵ dùng nội lực chấn văng, rất nhiều Nguyên binh cho rằng Trương Vô Kỵ là được thần linh phù hộ, nỗi sợ hãi nổi lên, mặc dù vẫn hung hãn không sợ chết xông tới, lại theo bản năng tránh đi vị trí của Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ áp lực giảm bớt, liền híp mắt nhìn phía xa, trận chiến này đã kéo dài từ rạng sáng đến buổi chiều, ánh nắng gay gắt, lấy thị lực của hắn đương nhiên có thể trông thấy soái kỳ vẫn đứng ở phương xa, không có dấu hiệu tiến lên. “Xem ra Thát Tử lần này cũng không định cùng chúng ta một trận tử chiến, chỉ đang thử, kiên trì thêm một hồi sẽ rút quân!”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Trong một trận chiến mà binh sĩ phía trước công kích phía sau đào chiến hào... có vẻ cũng rất thực tế.
Còn có, trong thế giới võ hiệp, giá trị vũ lực thật sự là tùy ý phát huy!!!!