Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 105: Chương 105




Lúc Trương Vô Kỵ chạy đến, trong phòng đã loạn như ong vỡ tổ.

Đại phu và nha hoàn tới tới lui lui, một tiểu nha hoàn bưng chậu nước hoảng hốt chạy bừa ra, vừa lúc đâm vào người Trương Vô Kỵ, nước đổ hơn phân nửa. Trương Vô Kỵ cúi xuống nhìn tay áo của mình đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn, lại nhìn nước còn dư trong chậu, màu máu cực kỳ nồng đậm.

Lại ngẩng đầu, liền thấy từng chậu máu loãng bị bưng ra, nhưng màu máu không hề nhạt đi chút nào.

Lượng máu mất này...

Trương Vô Kỵ chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất an, đẩy người ra xông vào phòng, chuyển qua bình phong, nhìn đám người đang hoảng loạn. Trong phòng tiếng la hét ầm ĩ, tiếng khóc cùng tiếng kêu nhao nhao lên, chén bồn va chạm, khăn vải vớt từ trong nước ra, kéo theo một chuỗi tiếng nước tí tách.

Mà giữa căn phòng ồn ào này, Hàn Sơn Đồng nằm trên giường nệm, ngực trái cắm một mũi tên, mặt tái nhợt như giấy, hai mắt nhắm nghiền. Một hán tử ngày thường hành động như gió, lúc này an tĩnh đến tưởng như một chớp mắt sau sẽ không còn tiếng động.

Hàn Lâm Nhi ngồi trước giường phụ thân, trừ không ngừng dùng khăn ướt lau máu chảy ra, cũng không biết mình nên làm gì nữa, vừa trông thấy Trương Vô Kỵ liền như bắt được cọng rơm cứu mạng, đứng bật dậy nhào tới: “Giáo chủ! Cha tôi... Cha tôi... Chúng ta nhất định phải báo thù cho cha tôi!”

“Ngươi đừng nóng, để ta xem một chút!” Trương Vô Kỵ đẩy Hàn Lâm Nhi ra, cúi xuống xem vết thương của Hàn Sơn Đồng.

Quần áo trước ngực Hàn Sơn Đồng đã được người khác cẩn thận tránh đi vết thương xé mở, chỉ có chỗ mũi tên đâm vào da thịt là còn chút vải rách, nhưng người xử lý vết thương hiển nhiên không dám chạm vào, chỉ sợ không cẩn thận động vào mũi tên gây tổn thương đến mạch máu, làm máu chảy nhiều hơn. Trương Vô Kỵ hơi đỡ Hàn Sơn Đồng dậy nhìn phía sau lưng hắn, quả nhiên mũi tên này xuyên qua thân thể Hàn Sơn Đồng, phần mũi tên xuyên qua sau lưng đã bị cắt xuống, chỉ để lại một mặt cắt tròn trịa khảm trên tấm lưng cơ bắp chập trùng.

Trên mũi tên này có khắc hoa văn, tác dụng như cái rãnh máu, không ngừng dẫn máu trong người Hàn Sơn Đồng ra, khiến máu chảy không dứt.

Trương Vô Kỵ từ vị trí mũi tên tính toán xem mũi tên này có xuyên qua động mạch chủ của Hàn Sơn Đồng hay không, cho ra một kết luận nguy hiểm.

“Mũi tên này không thể để lại trong cơ thể hắn! Ai có dao cánh ve(*)?” Trương Vô Kỵ đưa tay nói, “Còn nữa, lấy tơ tằm và kim khâu tới đây.”

Rất nhanh đã có người đặt một con dao cánh ve mảnh mỏng như lá liễu vào tay Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ cho Hàn Sơn Đồng ngậm một miếng nhân sâm, đưa lưỡi dao đến miệng vết thương, đồng thời tay trái kẹp lấy mũi tên, trầm giọng quát: “Các ngươi tránh hết ra!”

Ngay sau đó, Trương Vô Kỵ nháy mắt rút toàn bộ mũi tên từ trong cơ thể Hàn Sơn Đồng ra, liên tục điểm đại huyệt cầm máu quanh thân Hàn Sơn Đồng, lưỡi dao trong tay phải trực tiếp cắt mở vết thương, lộ ra mạch máu dưới da.

Một loạt động tác chỉ trong chớp nhoáng, mọi người đều chấn kinh tại chỗ, mà Hàn Sơn Đồng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh dường như chịu không nổi giật mình tỉnh lại, hét lên một tiếng muốn bật người dậy, nhưng Trương Vô Kỵ đã sớm điểm huyệt đạo của hắn, làm hắn không thể động đậy.

Cảnh tượng máu chảy đầm đìa dọa sợ tất cả mọi người ở đây, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn Trương Vô Kỵ thành thạo khâu lại mạch máu bị đứt ở ngực và lưng của Hàn Sơn Đồng, cũng đồng thời khâu lại cơ bắp và da, thủ pháp vô cùng thần kỳ, tưởng như thần quỷ bám vào người.(*)

Khâu vết thương xong, Trương Vô Kỵ dùng băng vải băng bó lại vết thương của Hàn Sơn Đồng, mà Hàn Sơn Đồng sớm đã đau đến ngất đi lần nữa, Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra: “Để hắn nằm yên, đừng đè lên vết thương, trong khoảng thời gian này luôn phải canh chừng đừng để hắn phát sốt, thuận lợi tỉnh lại có lẽ có thể bảo vệ một cái mạng.”

Hàn Lâm Nhi nghe xong cực kỳ hoảng loạn: “Giáo chủ! Ý ngài là cha tôi...”

Trương Vô Kỵ lắc đầu: “Thương tới động mạch chủ, tuy ta đã khâu lại cho hắn, nhưng chung quy không thể khôi phục như trước. Về sau hắn cũng không thể vận động quá mạnh, nếu không mạch máu lại rách ra, ta cũng bất lực.”

Hàn Lâm Nhi nghe như sét đánh ngang tai, chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi xuống ghế, thần sắc ngơ ngẩn, thất hồn lạc phách nói: “Việc này với cha tôi, sợ là còn khổ sở hơn cả chết nữa...”

Trương Vô Kỵ khẽ nhíu mày: “Không thể nói như vậy! Bất luận thế nào, bảo vệ được tính mạng mới có thể chờ đến chuyển cơ!”

Hàn Lâm Nhi lắc đầu nguầy nguậy.

Trương Vô Kỵ vừa định nói thêm, Tống Thanh Thư ở ngoài cửa đã thu được cấp báo, cao giọng nói: “Vô Kỵ! Triều đình đến công thành! Lần này Dát Lực tướng quân cũng xuất trận! Xem ra bọn họ muốn thừa dịp Hàn thống lĩnh trọng thương, một lần bắt hết chúng ta!”

Trương Vô Kỵ đứng bật dậy xông ra ngoài cửa.

Lúc này, Hàn Sơn Đồng trọng thương cùng quân địch công thành đồng thời đè xuống, áp lực cực lớn khiến một số người rốt cuộc không chịu nổi, một tướng lãnh bỗng nhiên rút đao ra rống to: “Triều đình lại tới! Bao nhiêu ngày rồi! Đã nói có viện binh đâu?! Tại sao đến bây giờ còn không thấy bóng dáng?! Hàn thống lĩnh đã ngã, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Hàn thống lĩnh ngã, vẫn còn ta!” Trương Vô Kỵ giận dữ, thân hình khẽ động đã đá bay tướng lĩnh gây sự kia ra ngoài. “Hàn thống lĩnh trọng thương, ngươi không nghĩ làm sao giết Thát Tử báo thù cho ông ấy, ngược lại ở đây phát ngôn bừa bãi dao động lòng quân, ngươi đã biết tội chưa? Ngươi còn dám nói lời như vậy, quân pháp xử trí!”

“Đi thôi.” Tống Thanh Thư đi đến, nhẹ giọng nói: “Đi thủ thành!”

——

Rất nhanh, trong phòng trống không.

Lưu Phúc Thông và Hàn Lâm Nhi đồng thời nhìn Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, bốn người cùng Hàn Sơn Đồng mê man đứng trong phòng, nhìn nhau không nói gì.

“Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch vẫn chưa có một chút tin tức gì sao?” Trương Vô Kỵ nhỏi.

Lưu Phúc Thông khẽ lắc đầu.

Trương Vô Kỵ hơi hơi siết ngón tay, nói: “Chu Nguyên Chương đâu? Hắn nói bị quân địch mai phục, qua lâu vậy rồi, còn chưa chỉnh đốn xong sao?”

“Chu Nguyên Chương nói hắn tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương, không thể đến đây.” Tống Thanh Thư thở dài, “Hắn còn nói đã truyền tin cho Quách Tử Hưng chờ đại quân đến giúp, bảo chúng ta đợi thêm.”

Tin tức truyền chậm mấy đi chăng nữa, nhiều thời gian như vậy cũng đầy đủ để tín sứ đi đi về về mấy vòng, Từ Thọ Huy không có khả năng không thu được, rất hiển nhiên, Từ Thọ Huy đã có ý phản. Mà Chu Nguyên Chương thấy Từ Thọ Huy chậm chạp không hành động, biết dù cho mình đến cũng không chiếm được lợi gì, bởi vậy không muốn nhảy vào vũng nước đục, tìm cớ chuẩn bị thoát thân.

Dĩnh Châu lúc này, như con thuyền đơn độc trong gió lốc, gian nan chèo chống.

Bỗng nhiên, một cái chén sứ bị ném xuống đất, vỡ tan tành, kết thúc kiếp sống sử dụng.

Hàn Lâm Nhi hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển mấy cái, chửi ầm lên lên. Hiển nhiên, Hàn Sơn Đồng gặp nạn khiến cậu ta hận thấu xương đám người Từ Thọ Huy và Chu Nguyên Chương bội bạc, thậm chí căm hận hơn cả binh mã triều đình ngoài thành.

Lưu Phúc Thông quát lớn một tiếng: “Lâm Nhi!”

Dừng một chút, nhìn Hàn Lâm Nhi, lắc đầu nói: “Con bây giờ như vậy thì có ích lợi gì? Lúc này chỉ có kiệt lực giữ vững Dĩnh Châu mới có thể mưu tính ngày sau!”

“Lưu bá bá!” Hàn Lâm Nhi nhịn không được hô lên, hơi ngừng lại, bỗng nhiên rống to: “Mọi người nói rất đúng! Chúng ta phải giữ vững thành Dĩnh Châu này! Con cũng không phải loại nhu nhược tham sống sợ chết! Phải cho bọn chúng biết tay!”

Nói, Hàn Lâm Nhi xông ra cửa.

“Lâm Nhi!” Lưu Phúc Thông hoảng hốt, sợ Hàn Lâm Nhi nhất thời xúc động đặt mình vào nguy hiểm, vội vàng đuổi theo.

“Ngươi cảm thấy Dĩnh Châu giữ được không?”

Trương Vô Kỵ đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người rời đi, bỗng nhiên hỏii.

“Giữ không được.” Tống Thanh Thư thần sắc bình tĩnh: “Địa thế Dĩnh Châu vốn không phải dễ thủ, bây giờ đại quân triều đình áp sát, Hàn thống lĩnh trọng thương, chúng ta đã lòng quân tan rã, không quá ba ngày, Dĩnh Châu tất phá.”

“Ba ngày cũng không đủ để nghĩa phụ tới kịp.” Trương Vô Kỵ không như Hàn Sơn Đồng hoàn toàn đặt cược trên hai người Quách, Từ. Trước khi vào Dĩnh Châu, hắn đã lệnh cho Vi Nhất Tiếu đưa tin đến Quang Minh Đỉnh, mang nhân mã của tổng bộ Minh Giáo đến chi viện. Chỉ là tổng bộ Minh Giáo ở xa Tây Vực, mà Dĩnh Châu tọa lạc ở cảnh nội An Huy, cho dù đám người Dương Tiêu đi ngày đêm không ngừng cũng không thể tới kịp trước khi thành Dĩnh Châu bị phá. “Ta vốn dĩ cho rằng Chu Nguyên Chương tuy lòng mang ý đồ xấu, nhưng vẫn không thể rời khỏi ngọn cờ của Minh Giáo, bởi vậy hắn bất luận thế nào cũng sẽ tới, không ngờ...”

Chẳng lẽ Chu Nguyên Chương đã có an bài khác, dám bất chấp cả giáo chủ Minh Giáo hắn đây sao? Trương Vô Kỵ cố gắng nhớ lại mọi thứ về Chu Nguyên Chương kiếp trước lẫn kiếp này, trong đầu lại trống rỗng, rốt cuộc ý thức được mình thân là giáo chủ có bao nhiêu không xứng chức, nhịn không được lâm vào ảo não.

“Dĩnh Châu không giữ được, nhưng chúng ta cũng không thể cùng tồn vong với Dĩnh Châu, bây giờ nên tìm đường lui khác!” Tống Thanh Thư thấp giọng nói.

Đường lui? Lúc này triều đình vây thành, tìm đường lui ở đâu?

Trương Vô Kỵ vừa muốn nói gì, bỗng nhiên hai mắt lóe lên, quay sang nhìn Tống Thanh Thư, chỉ thấy ánh mắt Tống Thanh Thư cũng sáng ngời, hiển nhiên hai người đã nghĩ đến cùng một chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.