Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 110: Chương 110




* Edit cái chương này mà muốn nổ não! Ai đọc có chỗ nào không hiểu thì comment hỏi mình giải thích cho nha, chứ vốn từ của mình kịch trần rồi!!!! (ಥ _ ಥ)

Nói chuyện ngấm ngầm hãm hại nhau như vậy, nhưng trên mặt ai nấy vẫn đều là vui vẻ hòa thuận.

Trương Vô Kỵ đúng lúc này công khai thân phận, đồng thời biểu đạt sự tín nhiệm với tất cả những người đang ngồi đây: “Hầy, ta lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, thật sự không phải cố ý giấu giếm mọi người, hy vọng mọi người có thể hiểu cho ta!”

Trương Vô Kỵ đã nói đến nước này, mọi người liền cùng nhau vỗ ngực thề sẽ trung thành tuyệt đối với Trương Vô Kỵ, quyết không để lộ bí mật.

Tiệc tối cứ vậy gió êm sóng lặng kết thúc.

——

Tống Thanh Thư cười nói: “Vô Kỵ, ta cho rằng ngươi sẽ chỉ triệu tập mọi người mật nghị, không ngờ ngươi lại trực tiếp nói ra trước công chúng! Thật đúng là làm ta giật cả mình!”

“Thanh Thư, khi đó ngươi khuyên ta trực tiếp công khai thân phận, có phải vẫn còn một lý do nữa giấu ta?”

“Vô Kỵ?”

“Ta lúc sau càng nghĩ càng thấy không đúng. Những chuyện ngươi nói quả thực là ta cần suy xét, nhưng ngươi không nhất thiết phải vội vã thúc giục ta như vậy. Đây không giống như đang muốn ta thu phục lòng người, mà là đang giục ta chạy đua với ai đó.” Trương Vô Kỵ dừng bước lại, gõ gõ trán mình: “Ta thực sự nên thẳng thắn với thuộc hạ của mình một chút, nhưng ở thời điểm đã có người lòng mang ý xấu, ta có thẳng thắn hơn nữa cũng không cần thiết, đặc biệt là ngươi là kiểu người thích kìm nén, thái độ cấp tiến như vậy không phải tác phong của ngươi. Không đúng, quá không đúng!”

Tống Thanh Thư không ngờ Trương Vô Kỵ sẽ nói như vậy, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta nghĩ, đã là chuyện ngươi muốn làm, vậy hẳn phải có lý do, hơn nữa còn rất quan trọng. Lý do khiến ngươi không thể không ra hạ sách này...” Trương Vô Kỵ thấp giọng nói: “Ta không thông minh bằng ngươi, nhưng ta cũng không ngốc, nhất là khi ngươi đã phân tích lợi hại rõ ràng như vậy, ta sớm nên nghĩ tới.

Lúc Từ Thọ Huy phản loạn, Ân Phi Bạch dẫn viện binh của Thiên Ưng Giáo đi cùng với hắn. Từ Thọ Huy nếu muốn tự lập môn hộ không khác nào làm phản, đây không phải là chuyện tốt cho thanh danh của hắn, bởi vậy hắn sẽ cần một lý do. Mà ngươi đã sớm nhắc nhở ta Ân Phi Bạch có ác ý với ta, đã thế nó lại biết bí mật của ta, bởi vậy bọn chúng rất có thể sẽ lấy chuyện này làm lý do tạo phản công kích ta!”

Trương Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt: “Kỳ thật vấn đề thân phận với ta mà nói đã không phải là phiền toái quá lớn, thế nhưng nếu nó bị người khác tung ra như chứng cứ thất đức, so với ta chủ động thẳng thắn, là hoàn toàn khác biệt!

“Cho nên ta nhất định phải đích thân công khai bí mật này trước khi đám Từ Thọ Huy vạch trần nó, như vậy mới có thể giảm tổn thất của ta xuống mức thấp nhất. Đây mới là nguyên nhân thực sự ngươi muốn ta công khai vào hôm nay! Đúng hay không?”

“... Vậy ngươi lại trả lời ta một vấn đề, vì sao lúc Từ Thọ Huy vừa biết bí mật liền không lập tức nói ra, mà là cho chúng ta cơ hội này?”

Trương Vô Kỵ nói: “Bởi vì khi đó chúng ta bị vây ở Dĩnh Châu, cho dù Từ Thọ Huy có công khai cũng không thể ngăn cản Chu Nguyên Chương tiếp ứng chúng ta phá vây, như vậy không những khiến việc chúng công khai trở nên vô nghĩa, mà còn làm người ta cảm thấy hắn sớm đã có lòng phản, lúc này chẳng qua giậu đổ bìm leo! Bọn chúng cần có thanh danh, thế nên không thể làm chuyện như vậy. Kể cả Từ Thọ Huy muốn làm sớm, Ân Phi Bạch cũng sẽ không đồng ý.”

“Ha...” Tống Thanh Thư thở dài một hơi. “Xem ra chuyện ở Dĩnh Châu thật sự khiến ngươi trưởng thành không ít... Thay đổi quá lớn, cả ta cũng sắp tưởng ngươi bị cái gì bám vào người rồi!”

“Ta biết ngươi sợ ta giống như trước đây, vì tình cảm với ngoại công mà không tin ngươi, không chịu làm như ngươi nói, mới quanh co lòng vòng như vậy thuyết phục ta.” Trương Vô Kỵ nắm chặt tay Tống Thanh Thư: “Ta nói những điều này không phải để chất vấn ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi ta đã trưởng thành, ngươi có thể trực tiếp hơn một chút, ta có thể nghe theo lời ngươi nói.”

“Ngươi trước kia đã rất nghe lời của ta rồi.” Tống Thanh Thư nói. “Kỳ thật ta cũng lo sợ ngươi đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi chuyện của Hàn Sơn Đồng, nếu lại biết thêm chuyện này, trong lòng sẽ quá khổ sở mà không chịu nổi.”

Trương Vô Kỵ nói: “Ta biết, thói hư tật xấu của ta rất nhiều!”

“Thấy ngươi biến đổi lớn đến vậy, ta cũng không biết nên vui mừng hay là nên khổ sở thay cho ngươi đây.”

“Vẫn là mừng thay cho ta đi.” Trương Vô Kỵ thở dài: “Ngươi hôm nay có chú ý thần sắc của Hàn Lâm Nhi không? Lúc ta thẳng thắn, cậu ta có vẻ không tốt lắm.”

“Đương nhiên! Ngươi đã ra khỏi Dĩnh Châu, nhưng Hàn Lâm Nhi lại chìm trong đó.” Tống Thanh Thư nói. “Cũng khó trách, dù sao cũng là phụ thân của cậu ta qua đời.”

“Hy vọng Lưu Phúc Thông có thể khuyên được cậu ta.”

Tống Thanh Thư hơi hơi khép mắt, vừa định nói thên gì, bỗng nhiên có người gọi.

“Giáo chủ! Tại hạ Thiết Quan Đạo Nhân Trương Trung! Có lời muốn nói với giáo chủ!”

——

“Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần kiêng dè Thanh Thư.” Trương Vô Kỵ nói. “Không biết Thiết Quan Đạo Nhân làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?”

Trương Trung đầu đầy mồ hôi lạnh, cúi gập người vái Trương Vô Kỵ: “Giáo chủ! Thuộc hạ có tội! Thuộc hạ thấy Chu Nguyên Chương kia mặt rồng mắt phượng, tướng mạo cao quý không tả nổi, chính là Cửu Ngũ Chí Tôn!”

“Lời này, hình như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ngươi cũng đã nói với ta!” Trương Vô Kỵ trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của Trương Trung, nhưng vẫn điềm nhiên như không có việc gì, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi nhìn ai cũng giống nhau à?”

“Cho nên thuộc hạ mới nói thuộc hạ có tội!” Trương Trung vội vàng nói: “Giáo chủ, lời lúc trước thuộc hạ nói với giáo chủ, kỳ thật là có ý lừa gạt trêu đùa. Giáo chủ xác thực mệnh cách kỳ dị, nhiều lần có kỳ ngộ, nên có một phen nghiệp lớn, chính là thiên long chi tướng! Nhưng thuộc hạ thấy trên lông mày của giáo chủ có sẹo, giống như vũ khí sắc bén, kiếm chỉ trung đình, là tướng đại kiếp nạn, ngày sau tất chết oan chết uổng!”

Trương Vô Kỵ giơ tay lên đè lên lông mày của mình, bỗng nhiên cười một tiếng: “Lời này của ngươi nói thật kỳ quái, trên mặt ta chưa từng có vết sẹo.”

“Sẹo này không xuất hiện trên da, mà là vết máu lưu lại lúc giáo chủ mới sinh ra đời. Có lẽ lúc đó giáo chủ hẳn đã trải qua một lần nguy hiểm sinh tử, khi ấy trẻ mới sinh chưa rửa sạch máu đen mẫu thân sinh nở, tuy ra đời lại không thể coi là hoàn toàn vào đời, chính là mệnh cách chưa định, dễ bị biến đổi nhất. Cũng chính bởi vậy, huyết họa xâm nhập vào da thịt khắc trong xương cốt, thương tới mệnh cách của giáo chủ, chính là mệnh cách chi thương!”(*)

“Vậy Trương tiên sinh cảm thấy, ta nên làm gì bây giờ?”

“Kiếp của giáo chủ duyên tại huyết họa, máu là màu son, hình dạng là binh khí, mà giữa mày là chỗ nguyên khí trên người, ứng kiếp chính là Chu Nguyên Chương! Đây là lợi khí tru sát nguyên khí tính mạng của giáo chủ!” Trương Trung vội vàng bước lên hai bước.

“Nghĩa là ta vốn dĩ cũng là mệnh cách Chân Long, nhưng lúc ra đời thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Trương Vô Kỵ dở khóc dở cười: “Mệnh cách Chân Long nhiều vậy cơ à?”

Trương Trung nói: “Thế nhân đều cho rằng mệnh cách Chân Long là duy nhất trên thế gian, nhưng thực tế người mang mệnh Chân Long không ít, chỉ cần có thể được thiên hạ tán thành xưng đế thì đều là mệnh Chân Long. Hiện tại Hoàng đế Thát Tử trong triều đình kia tuy ngu ngốc vô năng, nhưng cũng là Chân Long.” Trương Trung thở dài: “Thế nhưng rồng là thần vật, tuyệt đối sẽ không chấp nhận khuất phục dưới chân kẻ khác, bởi vậy mệnh Chân Long nhất định sẽ lấy mạng tranh đấu, thẳng đến chỉ còn người sống sót cuối cùng, tiềm long phi thiên, thành tựu long mạch hoàng triều!

Giáo chủ cùng Chu Nguyên Chương và Hoàng đế Nguyên triều chính là ba Chân Long trên đời hiện giờ, đang tranh đoạt thiên hạ. Chỉ là vận nước của Hoàng đế Nguyên triều đã tuyệt, Chân Long này chỉ đang kéo dài hơi tàn, không đáng để lo. Nhưng giáo chủ và Chu Nguyên Chương chính là Chân Long khởi ngự thiên hạ, tất có một thương! Mà mệnh cách của giáo chủ có tổn hại, huyết họa ở trên mắt, hủy hoại đôi mắt của giáo chủ làm giáo chủ không cách nào nhìn người. Một con rồng mù đấu với một con rồng toàn vẹn, rồng mù đương nhiên nhất định thua!”

Trương Vô Kỵ cảm thấy lời của Trương Trung nhìn như thêu dệt vô cớ, nhưng thật đúng là từng câu nói đến tử huyệt. Mình đời trước chẳng phải cũng chết bởi tin nhầm người đó sao! Càng thêm hứng thú với Trương Trung: “Cho nên, ngươi tới tìm ta, chính là để nói cho ta biết ta sau này sẽ chết không toàn thây?”

“Người tu đạo chúng ta, xưa nay tin tưởng ý trời chú định, thế nhưng giáo chủ đã đánh vỡ quan niệm của thuộc hạ.” Trương Trung nói: “Nếu giáo chủ vẫn là dáng vẻ như lần đầu thuộc hạ gặp, lời nói hôm nay thuộc hạ tuyệt sẽ không nhắc tới với giáo chủ. Nhưng bây giờ thuộc hạ thấy huyết họa trên mắt giáo chủ càng lúc càng mờ nhạt, đã có cảm giác vén mây thấy mặt trời. Cứ như vậy, ai thắng ai thua còn chưa biết!”

“Mong giáo chủ sớm làm quyết sách!” Trương Trung nói xong liền quỳ xuống với Trương Vô Kỵ.

“Chuyện ngươi nói, chẳng phải ta sớm đã có an bài rồi sao? Nhưng ngươi vẫn đến nhắc nhở ta.” Trương Vô Kỵ nói đến đây nhịn không được khẽ cười khổ: “Ta ở trong lòng các ngươi, thì ra là kẻ mềm yếu đến thế à?”

Trương Trung nghe vậy kinh hãi: “Thuộc hạ không dám!”

“Yên tâm, ta có thể hiểu được.” Trương Vô Kỵ thấp giọng nói: “Người đều sẽ thay đổi, ngươi không cần vì ta mà lo lắng. Ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với Chu Nguyên Chương! Chỉ là bây giờ chưa phải lúc động thủ mà thôi!”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

(*)Trong nguyên tác, vào lúc Ân Tố Tố chuyển dạ, Tạ Tốn nổi điên muốn giết hai vợ chồng. Đúng lúc Tạ Tốn sắp chém chết Trương Thúy Sơn thì Ân Tố Tố hạ sinh, tiếng khóc chào đời của Trương Vô Kỵ làm Tạ Tốn thoát khỏi cơn điên, Trương Thúy Sơn thoát chết nhưng vẫn bị thương, máu bắn cả vào hai mẹ con. Có lẽ tác giả dựa vào chi tiết này trong nguyên tác để xây dựng tình tiết.

Tái bút: Thực ra tui thấy truyện này cứ ông Trương Trung xuất hiện là đau đầu à!!!! ◑﹏◐

Tác giả: Hàn Sơn Đồng dùng tính mạng của mình rửa sạch những mềm mại và dịu dàng cuối cùng của Vô Kỵ, lần này thật sự đã thay da đổi thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.