Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 111: Chương 111




Trương Vô Kỵ trước mặt mọi người công khai đưa ra yêu cầu với Chu Nguyên Chương, thứ nhất là không trực tiếp bắt hắn giao quyền, thứ hai là thái độ thành khẩn, bởi vậy Chu Nguyên Chương dù không cam lòng cũng chỉ có thể méo mặt nhận, trơ mắt nhìn đám người Minh Giáo như hạt cát trộn lẫn vào thành lũy của mình.

Trương Vô Kỵ đóng đinh trắng trợn, nhưng Chu Nguyên Chương không thể làm gì được.

Qua mấy ngày, Trương Vô Kỵ liền thu được hịch văn thảo phạt đến từ Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch.

Hịch viết Trương Vô Kỵ từ mười năm trước đã bắt đầu giả trang Ân Di Ái, chỉ trích Trương Vô Kỵ mượn danh Ma Giáo hãm hại nhân sĩ chính đạo, lại mượn thân phận Võ Đang chính thống lừa đời lấy tiếng, hai mặt. Đồng thời công bố trận chiến trên Quang Minh Đỉnh kỳ thực là do Trương Vô Kỵ một tay sắp đặt, mục đích chính là mượn tay lục đại phái giúp hắn đoạt được vị trí giáo chủ Minh Giáo, Thành Côn chẳng qua là hắn tùy ý kéo ra vu oan. Dù sao Tạ Tốn là nghĩa phụ của Trương Vô Kỵ, hai cha con nói không chừng sớm đã thông đồng một mạch với nhau.

Về phần thù hận giữa Thành Côn và Tạ Tốn, cũng không thể chỉ nghe lời một phía từ Tạ Tốn. Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn trên giang hồ có danh hiệp nghĩa, mà Tạ Tốn lại gia nhập Minh Giáo, càng là lạm sát người vô tội, cái gọi là nợ máu chất thành đống, nói không chừng là Tạ Tốn bôi nhọ sư phụ của mình!

Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch khinh thường làm bạn với hạng tiểu nhân tâm tư âm độc như Trương Vô Kỵ, càng không thể tin loại người điên rồ này sau khi đuổi đi Thát Tử có thể trở thành một vị minh quân, chỉ sợ thiên hạ bách tính vừa thoát khỏi tay Thát Tử lại rơi vào tay ma đầu!

Bởi vì không đành lòng thấy kết cục này, tuy hai người sợ hãi dâm uy của Trương Vô Kỵ, nhưng vẫn quyết tâm công bố chân tướng, tránh cho thêm nhiều người bị ma đầu kia che giấu! Nay tự lập làm vương, về sau không tiếp tục là thuộc hạ của Trương Vô Kỵ!

Một thiên hịch văn lưu loát, không thể nói văn phong nổi bật, nhưng lại cực kỳ có tính kích động và thuyết phục, lập luận nhìn qua không có một chút sơ hở này, có thể nói là kiệt tác đổi trắng thay đen.

Trương Vô Kỵ thật ra lại không ngạc nhiên chút nào, lúc nhận được tin tức thậm chí có cảm giác rốt cuộc đã đến mà thở phào một hơi: “Thật là đanh thép. Đọc hết toàn văn một lượt, chính ta cũng cảm thấy mình đây là kẻ tội ác tày trời, chỉ có lập tức tự vẫn mới có thể chuộc lại một chút tội nghiệt!”

“Hịch văn này tuy đặc sắc tuyệt luân, nhưng chính vì quá đặc sắc, ta không cảm thấy đây là thứ mà đầu óc hai tên kia có thể viết ra được.” Tống Thanh Thư bình luận. “Quốc hiệu 'Thiên Hoàn'? Tên này thật sự là... làm người ta không biết nên nói gì cho phải.”

Từ Thọ Huy tự lập quốc hiệu Thiên Hoàn, mà Ân Phi Bạch thì thụ phong Thiên Ưng tướng quân, là người có địa vị cao nhất Thiên Hoàn quốc chỉ sau Từ Thọ Huy.

“Quả thực không phải bọn chúng viết ra!” Trương Vô Kỵ nói. “Trong số thuộc hạ của Thiên Ưng Giáo mà Ân Phi Bạch suất lĩnh vẫn có người trung thành với ta, hiện tại đã bắt được liên lạc với chúng ta, báo cho ta mọi việc từ đầu đến cuối...

Trần Hữu Lượng sau khi bị ngươi ám toán thân thể tê liệt, đúng lúc thủ hạ muốn phản bội gã thì gặp phải Ân Phi Bạch đang đi đến lãnh địa của Từ Thọ Huy. Ân Phi Bạch vẫn luôn ghen ghét ta, mặc dù nhận ra Trần Hữu Lượng nhưng không sai người đuổi giết, mà sau khi Trần Hữu Lượng chủ động tìm tới, nó liền nhanh chóng bị Trần Hữu Lượng thuyết phục.

Thế là hai tên đó cùng nhau đi tìm Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng lấy lý do trong hịch văn thuyết phục Từ Thọ Huy, làm Từ Thọ Huy tin rằng ta, ngoại công và nghĩa phụ vì vị trí giáo chủ Minh Giáo liên thủ nói nhăng nói cuội, sắp đặt họa Quang Minh Đỉnh. Kỳ thật ai biết hắn có tin thật hay không, chẳng qua là muốn cái cớ thôi! Vậy là Từ Thọ Huy lập tức nổi giận, biểu thị không thể tiếp tục thuận theo ta. Ba người gọi về viện quân chi viện cho Dĩnh Châu, quyết định phản loạn ta.”

Tống Thanh Thư nói: “Vậy Trần Hữu Lượng đâu? Gã hiện tại như thế nào rồi?”

“Vì đẩy Từ Thọ Huy một bước cuối cùng, Trần Hữu Lượng ngay trước mặt tất cả mọi người tự vẫn tỏ rõ ý chí, để lại huyết thư kể rõ 'oan tình' của sư phụ gã Thành Côn.” Trương Vô Kỵ cười lạnh một tiếng: “Kỳ thật loại thuốc kia cực kỳ ác độc, Trần Hữu Lượng chỉ biết hạ độc, lại không biết làm sao giải độc cho mình, khi đó đã thoi thóp, cắt cổ hay không kết quả như nhau! Huống chi gã cũng không cắt được thật! Nghe nói là cứu lại kịp, nằm trên giường thêm mấy ngày, thấy Từ Thọ Huy thành lập Thiên Hoàn mới tuyệt khí.

Mà Trần Hữu Lượng trước khi chết còn để lại di ngôn cho Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch, dặn dò bọn họ sau đó phải làm sao vững vàng đối nghịch với chúng ta... Hai tên kia vô cùng tôn sùng Trần Hữu Lượng, sau khi Trần Hữu Lượng chết còn phong gã thành quốc sư!”

Mình chết rồi cũng phải cho Trương Vô Kỵ sống không yên! Điều này Trần Hữu Lượng giác ngộ vô cùng sâu sắc.

“Hầy... Kỳ thật Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch vốn đã có lòng phản, Trần Hữu Lượng chẳng qua thúc đẩy mọi việc phát sinh sớm mà thôi.” Nếu lúc đang bị nhốt ở Dĩnh Châu biết được tin tức này, Tống Thanh Thư chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng bây giờ họ đã bình an thoát ra, cũng không thấy nặng nề vậy nữa. “Chỉ tiếc cho Hàn Sơn Đồng.”

Trương Vô Kỵ nghe vậy cũng buồn rầu: “Ừm, ta đi xem Hàn Lâm Nhi một chút đi!”

“Tình hình Hàn Lâm Nhi bây giờ thế nào rồi?”

Lưu Phúc Thông trông thấy Trương Vô Kỵ, không nhịn được lộ ra chút thần sắc khó xử: 'Khụ! Giáo chủ! Lâm Nhi vì thay Sơn Đồng báo thù, mỗi ngày đều thao luyện, hiện tại không ở đây!'

Trương Vô Kỵ ý tứ sâu xa liếc nhìn Lưu Phúc Thông: “Không vấn đề gì, cậu ta đang ở thao trường đúng không? Ta đi tìm cậu ta là được.”

“Giáo chủ!” Lưu Phúc Thông vội vàng ngăn lại Trương Vô Kỵ, cười khổ nói: “Giáo chủ! Lâm Nhi lúc này chỉ sợ không tiện gặp ngài lắm... Gần đây tâm tình nó luôn không tốt, sợ là sẽ mạo phạm ngài!”

Trương Vô Kỵ nghe xong liền hiểu.

Dĩnh Châu, Trương Vô Kỵ để Hàn Sơn Đồng lại cản hậu, Hàn Lâm Nhi vì thế mà oán hận cực lớn, cho rằng Trương Vô Kỵ máu lạnh vô tình, bởi vậy lòng mang bất mãn. Mà khi đến Trừ Châu, Trương Vô Kỵ công khai thân phận, nó lại cảm thấy Trương Vô Kỵ trước đó che giấu nó và Hàn Sơn Đồng, càng thêm phản cảm.

HIện giờ hịch văn của Từ Thọ Huy vừa đến, sợ là Hàn Lâm Nhi coi nguyên nhân Từ Thọ Huy không chịu phái viện quân chi viện Dĩnh Châu là xuất phát từ Trương Vô Kỵ, cho rằng Hàn Sơn Đồng là bị Trương Vô Kỵ liên lụy mới chết thảm ở Dĩnh Châu. Trước kia Hàn Lâm Nhi sùng bái Trương Vô Kỵ bao nhiêu, bây giờ liền oán hận Trương Vô Kỵ bấy nhiêu.

Tình hình như vậy, tất nhiên không thích hợp để hai người gặp mặt. Lưu Phúc Thông là bạn thân của Hàn Sơn Đồng, đương nhiên không đành lòng thấy Hàn Lâm Nhi có ác cảm với Trương Vô Kỵ, cho nên mới muốn vòng vo lừa gạt qua.

Việc này Trương Vô Kỵ dĩ nhiên biết, chỉ có thể nói: “Đã vậy ta cũng không ép buộc, mong Lưu thống lĩnh có thể khuyên cậu ta nhiều hơn. Cái chết của Hàn thống lĩnh chúng ta đều rất đau lòng, cũng nhất định sẽ báo thù cho Hàn thống lĩnh, chỉ là hăng hái báo thù cũng phải chú ý thân thể của mình, thân thể đã ngã thì càng không cần nhắc tới báo thù, phải không?”

“Giáo chủ nói rất đúng, đa tạ giáo chủ quan tâm!”

“Mặt khác, còn có một việc...” Trương Vô Kỵ thấp giọng nói: “Ta nghe nói Hàn Lâm Nhi gần đây chơi rất thân với Hoa Vân. Có thể mở rộng nhân mạch đương nhiên là chuyện tốt, có điều Hàn Lâm Nhi lỗ mãng, chưa đủ khả năng đối nhân xử thế, Lưu thống lĩnh làm trưởng bối của cậu ta, phải nên nhắc nhở cậu ta nhiều hơn một chút mới được!”

Lưu Phúc Thông toàn thân cứng đờ, việc này y hoàn toàn không biết! Lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người, liên tục đáp phải.

Trương Vô Kỵ cũng không tiện nói nhiều hơn nữa, dứt lời tại đây, tin rằng lấy tâm tính của Lưu Phúc Thông có thể hiểu được ý của hắn. Trương Vô Kỵ đương nhiên đồng tình với Hàn Lâm Nhi, không muốn cậu ta giẫm vào vết xe đổ, thế nhưng người đều có số phận, bản thân Trương Vô Kỵ còn đang phải đấu tranh với vận mệnh, không còn dư bao nhiêu tinh lực có thể lấy ra chiếu cố Hàn Lâm Nhi. Nếu Hàn Lâm Nhi có thể tự mình hiểu được là tốt nhất, nếu cậu ta khư khư cố chấp, cũng chỉ có thể nói vận mệnh của cậu ta đã như vậy rồi.

——

Việc Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch phản loạn, Trương Vô Kỵ cũng không quá để tâm.

Kiếp trước Từ Thọ Huy có thể làm nên thanh thế như vậy cũng không phải công lao của gã, mà là nhờ Trần Hữu Lượng sau lưng ủng hộ; mang đến cho Minh Giáo hơn mười năm tai họa chiến tranh cũng là Trần Hữu Lượng, mà không phải Từ Thọ Huy.

Bây giờ Trần Hữu Lượng đã xuống mồ, Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch hai tên ngu ngốc căn bản không cần Trương Vô Kỵ để ý nhiều, muốn giải quyết bọn chúng chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Có lẽ Trần Hữu Lượng cũng biết điểm này, vậy nên trong di ngôn để lại cho Từ Thọ Huy yêu cầu Từ Thọ Huy sau khi tự lập tuyệt đối không thể nóng lòng khiêu khích, mà phải gắng sức phát triển nông nghiệp và thương nghiệp đã có trong lãnh địa, thu hút nhiều bách tính đến đây sinh sống, xây dựng quân đội. Thậm chí có thể tạm hòa với Nguyên triều tranh thủ thêm nhiều thời gian, để Nguyên triều cùng Trương Vô Kỵ tiêu hao lực lượng lẫn nhau.

Đấu trí đấu dũng với một người chết, cảm giác thật sự không thể nói là tốt được.

Nhưng nghĩ lại, bất luận Trần Hữu Lượng đa mưu tức trí cỡ nào cũng là người đã chết, mà kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến đổi, phương châm gã để lại một ngày nào đó sẽ bị Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch vứt bỏ, Trương Vô Kỵ đã cảm thấy vô cùng thoải mái, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Hai người Từ Thọ Huy không đáng để lo, kết quả thứ hai mà nước cờ này của Trần Hữu Lượng đưa tới mới là cái mà Trương Vô Kỵ không thể không coi trọng:

Bí mật thân phận của Trương Vô Kỵ vừa vạch trần, giang hồ lập tức nổi sóng to gió lớn, các lộ hào kiệt ban đầu không dám tin, sau đó vì biết bị lừa gạt mà giận tím mặt.

Giang hồ là một vòng nhỏ hẹp, nhưng trong cái vòng nhỏ hẹp này, mỗi người đều có vũ lực cường đại cùng uy vọng cao lớn trong dân gian. Nếu bọn họ bị di thư của Trần Hữu Lượng kích động đối địch với Trương Vô Kỵ, vậy Trương Vô Kỵ chắc chắn sẽ có phiền toái không nhỏ!

Trên thực tế, mấy ngày qua trongTrừ Châu đã bắt được không ít người đến ám sát Trương Vô Kỵ.

Mà đang lúc Trương Vô Kỵ ở đây vấp phải trắc trở, người ta lại nhớ tới chuyện từng khiến cả giang hồ xôn xao huyên náo: Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư yêu nhau. Vậy Võ Đang có biết kế hoạch của Trương Vô Kỵ hay không? Liệu có thể cấu kết với hắn hay không?

Để làm rõ chân tướng, đồng thời cũng là vì bức bách Trương Vô Kỵ hiện thân cho một lời giải thích, giang hồ liên hợp lại tạo áp lực với Võ Đang, mà Võ Đang cũng chỉ có thể phát thiếp anh hùng, triệu tập quần anh thiên hạ lên núi cùng thương nghị việc này.

Trương Vô Kỵ nhìn thiếp mời thếp vàng trong tay, cười khổ một tiếng: Nếu có thể, hắn thật sự không muốn đi.

Chỉ tiếc, không đi không được.

******************

(*) Theo ý kiến số đông thì mình sẽ edit hết truyện rồi đăng phiên ngoại sau. Giờ xin phép xóa phần lấy ý kiến, cảm ơn mọi người đã góp ý! o(〃^▽^〃)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.