Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 118: Chương 118




Tống Viễn Kiều nói xong, Võ Đang Lục Hiệp liền theo Trương Tam Phong rút sạch sẽ.

Họ đi rồi, đám người còn lại cũng cảm thấy không thú vị, nhìn thoáng qua Trương Vô Kỵ, liền thần sắc kỳ quái đi theo các tiểu đồng tìm chỗ ở.

“Các ngươi tự xuống dưới núi đóng quân, đừng ở lại trên Võ Đang.” Trương Vô Kỵ quay đầu phân phó nhóm người Dương Tiêu. “Ta đi nói mấy lời với Tống đại bá và thái sư phụ.”

Nói xong, Trương Vô Kỵ nhanh chóng đuổi theo đoàn người Trương Tam Phong. Hắn lớn lên ở Võ Đang, kiến trúc và đường đi của Võ Đang không ai quen thuộc hơn hắn, rất nhanh đã đuổi tới sau núi, gặp được các vị trưởng bối.

Trương Vô Kỵ vừa lộ diện, Mạc Thanh Cốc đã xông lên một bước chỉ vào Trương Vô Kỵ mắng to: “Ngươi còn tới đây làm gì? Ngươi đã muốn làm Hoàng đế, muốn đi theo đám ma đầu kia hồ nháo, quẳng chúng ta qua một bên chơi đùa như đồ đần, ngươi còn có mặt mũi tới tìm chúng ta hả?! Cút ngay! Chúng ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

“Thất sư thúc, con biết con hành động vậy đã khiến mọi người không thể tha thứ cho con, con cũng không mong bây giờ mọi người có thể hiểu cho con, nhưng lòng con đối với Võ Đang chưa từng thay đổi!” Trương Vô Kỵ bước lên một bước, lớn tiếng nói: “Con chỉ hy vọng những người thân mà con coi trọng đều không bị tổn thương, cũng sẽ tổn thương không lẫn nhau thôi. Sự tình phát triển đến nay đã ngoài dự đoán của con, nhưng vẫn trong lòng bàn tay con!”

“Ngươi...” Mạc Thanh Cốc căn bản nghe không vào: “Tức là chúng ta ánh mắt thiển cận, không thể hiểu được ngươi? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu ngươi như nói cho chúng ta biết chân tướng, tuy chúng ta có thể không vui, nhưng cũng sẽ không thật sự ngăn cản ngươi, đúng chứ? Suy cho cùng, chẳng phải là ngươi không để chúng ta vào lòng hay sao?”

Trương Vô Kỵ nở nụ cười khổ: “Chính vì biết thái sư phụ và các sư thúc bá sẽ bởi vậy mà sinh lòng ngăn cách con, con mới giấu giếm không nói...”

“Được rồi, thất đệ, bây giờ truy cứu những chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa.” Tống Viễn Kiều giữ chặt Mạc Thanh Cốc, nói: “Ngươi đã đuổi theo giải thích với chúng ta, vậy ta tin ngươi vẫn có tình cảm với chúng ta. Ta hỏi ngươi, Thanh Thư hiện tại thế nào rồi? Vì sao nó không quay về?”

Trương Vô Kỵ nói: “Con đã nói rồi, hiện giờ chúng con đang trong tình cảnh gian nan, Thanh Thư và con chỉ có thể tới một người. Những điều này con không nói dối mọi người.”

“Vậy sau này thì sao? Hai đứa về sau định thế nào?” Tống Viễn Kiều hỏi: “Chờ các ngươi đuổi đi Thát Tử, sẽ để Thanh Thư trở về sao?”

“Con sẽ không rời xa Thanh Thư.”

“Vô Kỵ, ngươi phải biết, nếu ngươi chỉ là một nhân sĩ giang hồ trên núi Võ Đang, vậy ngươi và Thanh Thư bên nhau chúng ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng nếu ngươi làm Hoàng đế, thì không thể tiếp tục tùy hứng như thế!” Trương Tùng Khê nhắc nhở Trương Vô Kỵ, biểu đạt mình không vui. “Khoan hẵng nói sử sách sẽ miêu tả hai đứa các ngươi thế nào, sau này ngươi chết đi, Đế vị phải trao cho ai kế thừa? Đế vị bỏ không chính là đại sự dao động nền tảng lập quốc, đây không phải điều hai đứa các ngươi có thể gánh vác nổi!”

Trương Vô Kỵ cứng cổ không cúi đầu: “Con đã sớm nói con đối với Thanh Thư chính là chân tâm thật lòng, tuyệt sẽ không để kẻ thứ ba xen vào giữa chúng con! Về phần đến lúc ấy ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, đó còn là chuyện sau này, con rồi sẽ nghĩ ra cách!”

“Vậy nếu ngươi không nghĩ ra được thì sao?” Tống Viễn Kiều ngắt lời hắn. “Không nghĩ ra được, hai đứa lại phải chật vật tách ra, ngươi là Hoàng đế, nạp tam cung lục viện không ai sẽ nói gì ngươi, vẫn có thể hưởng phúc năm thê bảy thiếp. Thế nhưng Thanh Thư thì sao? Nó phí hoài cả thanh xuân với ngươi, dành cho ngươi bao nhiêu thời gian, lại từng có quan hệ như thế với ngươi, ngày sau sẽ chỉ còn một con đường sống cô độc suốt quãng đời còn lại!”

“Con còn chưa thử, làm sao biết con có làm được hay không? Nếu khi đó con đã là Hoàng đế, vậy thì chỉ có người khác nghe con, làm gì có chuyện con phải nghe người khác!” Trương Vô Kỵ cũng không kiên nhẫn: “Con không buông tay! Thanh Thư cũng không thể buông tay, ai dám bắt chúng con tách ra, con...”

Trương Vô Kỵ suýt nữa thốt lên lấy mạng kẻ đó, nhưng nhớ ra những người trước mặt đều là đối tượng mà dù có phản đối thì mình cũng không thể làm được gì, lại nuốt lời vào, nhưng thần sắc vẫn hiện rõ vẻ cực kỳ cố chấp.

“Được rồi! Đại ca, tứ ca, chúng ta nên có lòng tin vào Vô Kỵ chút đi. Không có con thì cũng có thể nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, biện pháp vốn là do người nghĩ ra, không phải sao?” Ân Lê Đình đứng ra giảng hòa. “Vô Kỵ! Lời cũng đừng nói đến cùng như thế, các ngươi bây giờ đều có suy nghĩ của mình rồi, chỉ là...”

Tống Viễn Kiều vẫn còn có chút không cam lòng: “Nhưng...”

“Vô Kỵ, ta hỏi con, con có định trả thù võ lâm Trung Nguyên không?” Trương Tam Phong bỗng nhiên mở miệng.

“Thái sư phụ, con đã sớm buông bỏ rồi! Cha mẹ con đến tột cùng vì sao mà chết, truy cứu căn nguyên cũng không ở chỗ họ...” Trương Vô Kỵ nhìn Du Đại Nham ngồi trên ghế thần sắc ảm đạm, hơi hơi dừng một chút mới nói ra. “Những năm gần đây con đã không còn so đo hiềm khích lúc trước, khắp nơi hành y, lại nhắc nhở lục đại phái lúc vây công Quang Minh Đỉnh, đã tỏ rõ thái độ của con!”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Tam Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Xem ra trong lòng con cũng đã có dự định, nhưng dù chúng ta bỏ qua, cũng không thể đại diện cho thái độ của tất cả mọi người. Nga Mi, Thiếu Lâm, Cái Bang đều có những người và việc không cho phép con xem nhẹ, con hiểu chứ?”

“Vô Kỵ hiểu. Sử bang chủ đã tỏ vẻ quy phục con, về phần Diệt Tuyệt sư thái và Không Văn phương trượng, con sẽ tự đi thuyết phục từng người một.” Còn ba phái Không Động, Hoa Sơn và Côn Luân, Trương Vô Kỵ sớm đã lựa chọn bỏ qua. Chủ nhân của mấy môn phái này đều có vấn đề về nhân phẩm, trên giang hồ cũng không có bao nhiêu uy vọng đáng nói.

——

Trương Vô Kỵ ở trên núi Võ Đang chu toàn, còn tại Trừ Châu, Tống Thanh Thư lại nhận được một tin xấu.

“Huynh nói là, mật thám của chúng ta thu được tin tức, ba phụ tử Nhữ Dương Vương có hành động bât thường, trông như đang tập trung binh mã?” Tống Thanh Thư nhìn mật báo trên tay, cười hỏi Từ Đạt: “Từ đại ca, huynh cảm thấy Nhữ Dương Vương sẽ tìm tới Trương Sĩ Thành, hay là tìm tới Vô Kỵ?”

Từ Đạt gật đầu nói: “Nghe phong thanh thì có vẻ Nhữ Dương Vương muốn đi tiêu diệt Trương Sĩ Thành, mục tiêu không phải chúng ta. Thế nhưng bây giờ giáo chủ mang theo Dương Tiêu đi xa bên ngoài, trên núi Võ Đang lại gần như tụ tập tất cả người trong giang hồ, cơ hội một lưới bắt hết như vậy, ta cảm thấy...”

“Quả thực sẽ không dễ dàng từ bỏ, chưa biết chừng Trương Sĩ Thành chỉ là để nguỵ trang...” Tống Thanh Thư cười nói: “Đã như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị cẩn thận thôi. Có điều, trừ chuyện này, ta còn có thứ khác muốn cho huynh xem.” Nói xong, Tống Thanh Thư lấy trong ngực ra một phong mật thư đưa cho Từ Đạt, ra hiệu Từ Đạt đọc xem trong đó viết gì.

Từ Đạt không hiểu mở thư ra, nhìn lướt qua liền sửng sốt, tiếp đó càng đọc sắc mặt càng xám ngoét: “Cái này...”

“Hàn Lâm Nhi muốn đến Dĩnh Châu thu hồi bộ hạ cũ của Hàn Sơn Đồng, đáng tiếc Chu Nguyên Chương mua được thân tín bên cạnh nó cùng một vài người trong đám bộ hạ cũ kia, định nội ứng ngoại hợp giết Hàn Lâm Nhi, sau đó giá họa cho ta, mà Chu Nguyên Chương thì có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận những người này, tự lập môn hộ.” Tống Thanh Thư ngữ khí nhẹ nhàng, còn có chút ý cười: “Hơi nóng nảy đấy! Không quá giống tác phong của Chu thống lĩnh trước kia.”

“Cái này...” Từ Đạt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lại chẳng buồn lau đi. “Tống công tử làm sao biết việc này...”

“Sao cơ? Từ đại ca đang chất vấn ta đấy à?”

Từ Đạt lúc này mới phản ứng lại mình vừa lỡ lời, vội vàng phủ nhận: “Không có! Ta chỉ là, không thể tin được...”

“Không có việc gì, ta hiểu.” Tống Thanh Thư vỗ vỗ vai Từ Đạt. “Việc này tuyệt đối không giả, ta cũng là biết Từ đại ca và Chu Nguyên Chương từng vào sinh ra tử, không đành lòng, bởi vậy trước đó ta với Vô Kỵ đều không bức bách huynh lập tức lựa chọn, cũng cho Chu Nguyên Chương cơ hội thu mình lại. Đáng tiếc Chu Nguyên Chương không thể lĩnh hội được nỗi khổ tâm của chúng ta, khư khư cố chấp... Ta cũng chờ hết nổi rồi! Từ đại ca, huynh thấy thế nào?”

Từ Đạt trong miệng đắng chát, nhưng y cũng biết, mình nhất định phải đưa ra lựa chọn. Y và Chu Nguyên Chương tương giao tâm đầu ý hợp, muốn y dùng kế hại Chu Nguyên Chương thật sự khó mà làm được, thế nhưng hành động của Chu Nguyên Chương mấy năm gần đây quả thực khiến y có chút sợ hãi, cảm thấy người huynh đệ quen biết trước kia càng ngày càng hoàn toàn thay đổi, làm y cũng phải hoài nghi mình có từng biết hắn hay không.

Chỉ là... Quãng thời gian từng cùng chung hoạn nạn, cùng nhau phấn đấu đều không phải là giả. Trong lòng Từ Đạt vẫn ôm hy vọng với Chu Nguyên Chương, vẫn không thể thật sự buông tay.

Nhưng đến hôm nay, chân tướng đã đặt ngay trước mắt, chút chờ mong cuối cùng đã không cần lại giữ lại nữa, cũng không còn gì không đành lòng.

“Tại hạ đương nhiên trung với giáo chủ!” Từ Đạt đứng dậy hành lễ.

“Rất tốt!” Tống Thanh Thư nở nụ cười. Trong thế lực nhỏ mà Chu Nguyên gây dựng, uy vọng của Từ Đạt là gần với Chu Nguyên Chương nhất, lựa chọn của Từ Đạt không thể nghi ngờ sẽ khiến những kẻ vốn dĩ đã quyết định đi theo Chu Nguyên Chương sinh ra dao động, đây đương nhiên là việc rất tốt.

“Chuyện của Hàn Lâm Nhi ta muốn đích thân xử lý, vậy nên mấy ngày nữa ta phải rời khỏi đây, sẽ có người cải trang thành ta ở lại Trừ Châu, hy vọng Từ đại ca có thể cùng Lưu thống lĩnh giúp ta yểm hộ một chút.” Tống Thanh Thư gõ gõ bàn, phía sau tấm bình phong, Lưu Phúc Thông và Quách Tử Hưng đi ra, vòng qua Tống Thanh Thư, một trái một phải đứng bên người Từ Đạt.

“Từ đại ca lựa chọn sáng suốt. Mong rằng Từ đại ca có thể nhớ kỹ hạ cờ không rút lại, đừng để ta thất vọng.” Tống Thanh Thư giơ bức thư trong tay tới ngọn nến đang cháy. “Ta tin Từ đại ca cũng hiểu ý của ta.”

Từ Đạt chỉ cảm thấy mình toàn thân phủ một lớp mồ hôi lạnh, tưởng nhu sống sót sau tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.