Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 119: Chương 119




Tống Thanh Thư nói chuyện với Từ Đạt xong cảm thấy trong lòng yên ổn không ít, mở cửa đi ra ngoài, bắt gặp khóm cúc trong hoa viên đã mọc ra mấy nụ hoa. Tống Thanh Thư không hiểu hoa hoa cỏ cỏ, nhưng thấy những nụ hoa này mang đủ loại màu sắc liền cảm thấy thú vị, nhịn không được bước tới tinh tế đánh giá.

Viện tử họ đang ở vốn là viện của Thái thú Trừ Châu trước kia. Thái thú nọ cũng là người phong nhã, không làm chuyện xấu nhưng cũng không quản việc, mặc cho cường hào ác bá hoành hành Trừ Châu, mình chỉ lo ngâm gió thưởng trăng. Sau khi Chu Nguyên Chương vào thành tính toán với ông ta, phát hiện người này tội không đáng chết, vừa lúc trong tay đang thiếu người, liền ném đi làm một tiên sinh tính toán sổ sách.

Một người phong nhã như thế ngày ngày phải đối mặt với vàng bạc tiền của, thật sự còn khó chịu hơn là giết ông. Tống Thanh Thư từng gặp ông mấy lần, lần nào ông ta cũng tỏ vẻ đau đớn muốn chết, cũng cảm thấy buồn cười.

Đang lúc Tống Thanh Thư hưởng thụ thời khắc thanh nhàn hiếm có, bỗng nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh, toàn thân đột ngột nhảy lên, xoay người trên không trung, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ.

Lần này y thấy rõ người tới, là ba người áo đen, hiển nhiên là thích khách.

Chẳng qua cái trình độ võ công này...

Tống Thanh Thư hơi hơi cười nhạt, tay vẽ ra mấy đường kiếm, mỗi kiếm đâm vào vai một tên, thuần thục phế ba tên thích khách ngay tại chỗ.

“Trình độ này mà có thể lọt vào được, ta thấy cũng không phải người trong giang hồ.” Tống Thanh Thư rũ tay áo, làm y phục của mình dính đầy máu của thích khách. “Hẳn là Từ Thọ Huy phái tới. Hai tên này đúng là buồn cười, không nghĩ một chút xem danh hiệu Ngọc Diện Mạnh Thường của ta đâu chỉ gọi cho êm tai? Tuy so ra kém Vô Kỵ, nhưng người võ công cao hơn ta cũng chưa chắc được bao nhiêu đâu.”

Có điều đám thích khách như trò giải trí này lại cho Tống Thanh Thư một cái cớ tốt hơn.

Tống Thanh Thư kéo một thân quần áo đầy máu tìm tới Dương Bất Hối, trước khi nàng thét chói tai kịp thời bụm miệng nàng lại: “Yên tâm, ta không sao, đây là máu của người khác! Mấy ngày nữa ta phải ra ngoài một chuyến, nhưng không thể để ai biết ta không ở đây, cho nên ta muốn họ biết ta bị trọng thương phải tĩnh dưỡng. Bất Hối, muội giúp ta dùng son phấn bôi màu máu lên mặt, nhìn cho ta giống như bị thương, càng nghiêm trọng càng tốt!”

Dương Bất Hối nghe vậy cũng yên lòng, cầm lấy đồ trang điểm của mình thoa lên mặt Tống Thanh Thư, vừa thoa vừa hỏi: “Không phải máu của huynh, vậy là của ai? Ai muốn giết huynh? Là đám Chu Nguyên Chương sao?”

“Có phải thế không... Mấy tên thích khách kia đều là ngu ngốc, nếu Chu Nguyên Chương muốn ra tay, hẳn sẽ không qua loa như thế. Ta đoán là người của Từ Thọ Huy lẻn vào, bị Chu Nguyên Chương phát hiện, “hộ tống” tới cho ta.”

“Bọn chúng cảm thấy mấy người như này là có thể giết huynh?” Dương Bất Hối nghe xong cũng thấy buồn cười: “Muốn giết huynh, cũng phải tìm cao thủ cỡ như cha hay Vi Bức Vương thì may ra. Giờ chẳng phải là lãng phí nhân lực sao?”

Tống Thanh Thư cười nói: “Võ công ta thế nào vốn không nhiều người biết, hơn nữa mấy ngày qua ta cơ bản chưa từng ra tay, đều là Vô Kỵ giúp ta làm. Bọn chúng không thể phán đoán, chỉ thấy ta toàn tránh đằng sau Vô Kỵ, đương nhiên cảm thấy ta chỉ có đầu óc là tốt, võ công thủ đoạn thường thường.”

“Vậy kế tiếp huynh định đi đâu?”

Tống Thanh Thư nhìn Dương Bất Hối một hồi, thấy nàng thần sắc không được tự nhiên, cười nói: “Không phải đi Võ Đang, ta muốn lẻn vào chỗ của Hàn Lâm Nhi.”

Dương Bất Hối bị chọc thủng tâm tư, mặt nháy mắt đỏ lên, đến khi nghe tới Hàn Lâm Nhi liền khinh thường: “Huynh lo cho nó làm cái gì! Thằng nhóc đó coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ sói, chết là đáng lắm!”

“Nó có chết hay không ta chẳng quan tâm, chỉ là Hàn Lâm Nhi còn sống, Lưu Phúc Thông mới an tâm được.” Tống Thanh Thư nhún vai. “Tóm lại, nó sống vẫn tốt hơn một chút. Dù sao sau vụ này, ta cũng sẽ không cho nó cơ hội gây chuyện nữa, cung lên như Ưng Vương là được.”

Dương Bất Hối bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm.

——

Trương Vô Kỵ đạt thành hoà giải với Trương Tam Phong và mấy người Võ Đang, sau khi quay về liền lên kế hoạch thuyết phục Diệt Tuyệt và Không Văn. Có điều Diệt Tuyệt như tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, Trương Vô Kỵ không có chút chắc chắn nào thuyết phục được bà ta, chỉ có thể nghĩ xem thuyết phục Không Văn thế nào trước, sau đó hẵng tính tới Diệt Tuyệt sư thái.

Nghĩ kỹ, nhưng đến khi hắn quyết định đi tìm Không Văn mới biết được, Tạ Tốn đã tới chỗ của Thiếu Lâm trước hắn một bước.

“Chẳng lẽ đây cũng là định mệnh?” Trương Vô Kỵ nghe vậy nhất thời hoảng hốt, nhưng cũng không cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn.

Chỉ là, hắn làm con, dù sao vẫn không mong muốn Tạ Tốn xuất gia như kiếp trước. Sau khi xuất gia, hồng trần chuyện cũ đều thành mây khói, Trương Vô Kỵ sẽ không còn nghĩa phụ. Bởi vậy Trương Vô Kỵ luôn cẩn thận khuyên Tạ Tốn, hy vọng ông có thể có thêm nhiều vướng bận mà không muốn xa rời thế tục này.

Chỉ tiếc, sau khi Tạ Tốn giết Thành Côn liền không còn để tâm tới vạn sự, đối với các loại quyền lợi cùng sự vụ càng không muốn để trong lòng, cũng không muốn tiếp tục lao tâm lao lực, chỉ cần nhìn ông từ bỏ vị trí giáo chủ dễ như trở bàn tay là có thể nhận ra điểm ấy. Trong cao tầng Minh Giáo, Tạ Tốn là người không quản việc nhất, có thể khiến ông còn thoáng chút nhớ mong chỉ có một mình Trương Vô Kỵ.

Nhưng hôm nay Trương Vô Kỵ dần dần trưởng thành, Tạ Tốn cũng cảm thấy càng ngày càng không cần thay Trương Vô Kỵ nhọc lòng, thường xuyên đóng cửa không ra, cũng không biết đang lâm vào hồi ức nào.

Nghĩ tới đây, Trương Vô Kỵ cũng không khỏi cảm thấy là mình cưỡng cầu: “Có lẽ như vậy cũng là một chuyện tốt. Nghĩa phụ cả đời khốn khổ gian nan, có thể quy y cửa Phật, cũng là an ủi.”

“Giáo chủ, Không Kiến thần tăng của Thiếu Lâm dù sao cũng chết dưới tay Tạ Sư Vương, ngài ấy một thân một mình đi bái phỏng, e là vẫn sẽ có phần nguy hiểm, chúng ta...”

“Ngươi nói không sai.” Trương Vô Kỵ quay lại: “Không cần đi theo ta, ta tự đi tìm nghĩa phụ.”

——

Trương Vô Kỵ đi đến khách phòng tăng chúng Thiếu Lâm ngủ lại, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng nghiêng tai lắng nghe lại không nghe thấy có tiếng đánh nhau, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một tăng nhân trông thấy hắn đến, chắp tay trước ngực hành lễ: “Trương giáo chủ!”

Trương Vô Kỵ khẽ gật đầu: “Quấy rầy. Ta tới tìm nghĩa phụ của ta, không biết ông ấy đang ở đâu?”

“Kim Mao Sư Vương hiện đang cùng phương trượng luận kinh, tôi mang ngài đi tìm ông ấy.” Tăng nhân ra hiệu cho Trương Vô Kỵ đi theo mình. Đến một căn phòng, trước gõ cửa, đẩy cửa đi vào, thấy Tạ Tốn và Không Văn ngồi đối mặt nhau, trong phòng đàn hương lượn lờ, trước mặt Không Văn đặt một cái mõ, mà trong tay Tạ Tốn cầm một quyển kinh thư.

“Nghĩa phụ...” Trương Vô Kỵ nhất thời không dám bước tới.

“Vô Kỵ, sao con lại tới đây?” Tạ Tốn thấy Trương Vô Kỵ, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được: “Vô Kỵ, con cũng không cần lo lắng cho ta, chung quy là lỗi của ta, ta phải tự mình hoàn lại! Ta hôm nay tới đây, bất luận Không Văn phương trượng thế nào ta đều không hai lời, huống chi Không Văn phương trượng lòng dạ rộng lớn, Phật pháp tinh thâm, cũng không làm khó ta.”

“Bỏ xuống đồ đao, đạp đất thành Phật.” Không Văn chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu: “Đây cũng là nguyện vọng của Không Kiến sư huynh ta. Nếu Tạ Sư Vương chưa từng hối cải, bần tăng tuyệt đối sẽ không bỏ qua; nhưng hiện giờ tạ Sư Vương đại triệt đại ngộ, thành tâm ăn năn, nguyện lấy công chuộc tội, bần tăng chỉ cảm thấy vui mừng, sẽ không còn tâm tư khác.”

“Lúc Không Kiến thần tăng mất, tại hạ liền như có cảm giác, chỉ là thù diệt môn thời thời khắc khắc tra tấn ta, đốt tâm khắc cốt, ngày đêm khó có thể yên bình, không thể cho ta thời gian tĩnh tâm trải nghiệm.” Tạ Tốn nói. “Sau khi ta chính tay đâm Thành Côn, tâm cảnh dường như không minh trong suốt, mà đủ loại trong quá khứ như thân hãm mê chướng. Lại nghĩ tới Không Kiến thần tăng gợi ý cho ta, liền bắt đầu dốc lòng nghiên cứu Phật pháp, càng nghiên cứu, càng cảm giác yên tĩnh.”

Không Văn nghe vậy cười to: “Rất đúng, rất đúng, Tạ thí chủ là người cực kỳ có tuệ căn!”

Trương Vô Kỵ nhẹ gật đầu, mỉm cười: “Nghĩa phụ có thể cảm thấy tốt, chính là tốt.”

“Bần tăng biết ý đồ Trương giáo chủ đến lần này, Trương giáo chủ cứ yên tâm! Giao lưu với Tạ thí chủ cũng cho bần tăng được ích lợi không nhỏ, cũng hiểu mục đích của Trương giáo chủ, sẽ không làm khó ngài nữa.” Không Văn nói với Trương Vô Kỵ.

“Vậy nghĩa phụ có về với con không?”

Tạ Tốn cười: “Ta và Không Văn phương trượng mới quen đã thân, còn muốn luận bàn giao lưu. Vô Kỵ, con về trước đi!”

Trương Vô Kỵ nói: “Dạ.”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tác giả: Lão Trương trong lòng cũng khổ, đến bây giờ Trương Tam Phong, Ân Thiên Chính, Tạ Tốn đều không cần anh ta rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.