Tống Thanh Thư nhìn Ân Lê Đình muốn nói lại thôi, dừng nói lại muốn, sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ hối hận lo âu lấp lóe biến hóa như đèn kéo quân, thật sự cũng thấy mệt mỏi thay y, chủ động khơi mào:
“Lục sư thúc, tìm con có chuyện gì không?”
Ân Lê Đình hai tay ôm mặt, ra sức xoa bóp một hồi mới lên tiếng: “Ta hỏi con... Chuyện của ta với...ừm... với Bất Hối, con đã sớm biết rồi phải không?”
“Biết.” Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, lại nói: “Vô Kỵ cũng biết.”
Phản ứng của Ân Lê Đình chẳng biết tại sao lại là nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó do do dự dự nói: “À, ờm... Nhưng đại ca bọn họ còn không biết, ta chưa hề nói, Bất Hối cũng không nói với Dương Tiêu. Ừm... Tóm lại, chuyện này tới bây giờ hẳn chỉ có bốn người chúng ta biết, đúng không?”
Tống Thanh Thư nói: “Lục sư thúc muốn nói gì không ngại nói thẳng, có lẽ con có thể cho thúc vài ý kiến hữu hiệu?”
“Hầy...” Ân Lê Đình thở dài một hơi, chậm rãi nói: “ Bất Hối, nàng tới tìm ta.”
“Bất Hối... tới... tìm thúc?” Tống Thanh Thư giật nảy mình. “Là như con nghĩ sao?!”
“Ừ, hôm trước nàng đến Võ Đang, nhắn muốn gặp ta.” Ân Lê Đình thở dài.
Xem ra Tống Thanh Thư vừa mới rời khỏi Trừ Châu, Dương Bất Hối đã lập tức lên đường đến Võ Đang. Tống Thanh Thư nhớ lại trước khi đi mình ân cần dạy bảo dặn dò nàng, tất cả đều bị Dương Bất Hối ném ra sau đầu cho chó ăn. Nhưng Tống Thanh Thư lại không có cảm giác giận dữ gì, quá lắm chỉ có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là bình thản kiểu “Rốt cuộc cũng đến! Ta biết mà!“. Có thể thấy trong lòng Tống Thanh Thư cũng rất hiểu phong cách hành sự của Dương Bất Hối.
“Muội ấy đến tìm ngài, nói cái gì?”
“Nàng nói Võ Đang và Minh Giáo đã loạn đến nước này, con với Vô Kỵ còn khó khăn như thế, càng đừng nhắc tới chuyện giữa ta và nàng. Nếu y theo cách bình thường, chúng ta có lẽ cả đời cũng không thể bên nhau.” Thần sắc Ân Lê Đình hiện lên mấy phần đau khổ: “Vậy nên nàng nói, nàng muốn cùng ta bỏ trốn, chúng ta lén lút ra đi, đến một nơi không ai nhận ra chúng ta làm phu thê. Nếu quá nhớ mong, thì chờ đến khi Vô Kỵ bình thiên hạ, chúng ta có con rồi hẵng trở lại. Đến lúc đó mọi người cũng có thể tiếp nhận chúng ta.”
Tống Thanh Thư nghe vậy im lặng.
Dựa theo hồi ức của Trương Vô Kỵ, kiếp trước Ân Lê Đình và Dương Bất Hối vô cùng thuận lợi, khó khăn duy nhất chỉ có lúc Ân Lê Đình bị người của Triệu Mẫn mai phục trọng thương, nhưng đến khi Ân Lê Đình bình phục, hai người nhanh chóng đính hôn thành thân, sinh con đẻ cái.
Nhưng kiếp này, bởi vì Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư thay đổi vận mệnh, liên luỵ đến đường tình duyên của Ân Lê Đình cùng Dương Bất Hối đột nhiên sinh ra gian nan trắc trở, phủ đầy chông gai.
“Vậy ngài đã đồng ý chưa?” Mặc dù có chút khổ sở, nhưng Tống Thanh Thư cũng không cho rằng mình làm sai.
“Không có.”
Đây cũng là đáp án trong dự kiến. Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, hỏi: “Vì sao? Thúc với Bất Hối...”
“Ta rất yêu nàng.” Ân Lê Đình nhẹ giọng nói. “Nếu là trước kia ta còn mê mang hoài nghi, nhưng hiện tại, càng gian nan, ta càng hiểu ta yêu nàng bao nhiêu. Không phải bởi vì Bất Hối trẻ tuổi mỹ lệ lại chủ động theo đuổi ta, không phải vì muốn trả thù Dương Tiêu, cũng không phải bởi vì muốn tìm thấy bóng dáng của Hiểu Phù trên người nàng. Ta chỉ đơn thuần yêu nàng, yêu con người này...”
“Lục sư thúc?” Tống Thanh Thư ngạc nhiên, y không ngờ Ân Lê Đình sẽ nói ra lời gần như mang theo ý tự hạ mình như vậy. Kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
“Lúc mới phát hiện mình nảy sinh tình yêu nam nữ với Bất Hối, ta rất phỉ nhổ chính mình, thật sự. Bất Hối nhỏ hơn ta bao nhiêu? Nàng thậm chí còn đáng tuổi con gái ta, ta lại sinh ra tâm tư khốn nạn như vậy với một tiểu cô nương, thực sự quá bẩn thỉu.” Ân Lê Đình dường rất muốn tìm người giãi bày bầu tâm sự. “Khi ta phát hiện Bất Hối cũng thích ta, ta không cảm thấy may mắn hay vui vẻ, mà là... mà là sợ hãi. Nàng nhỏ như vậy, còn chưa hiểu chuyện, ta vừa mừng nàng yêu ta, lại sợ nàng chỉ là nhất thời bị ta mê hoặc, về sau sẽ hối hận... Mặc dù ta không cảm thấy ta có chỗ nào có thể mê hoặc nàng...”
Tống Thanh Thư nói: “Thúc đã thích muội ấy như vậy, vì sao không đồng ý với muội ấy?”
“Đây đúng là lời con có thể nói. Nếu con đã khẳng định cầu mà không được, chưa biết chừng căn bản không cần chờ nàng tới tìm con, con đã tự đi tìm nàng rồi.” Ân Lê Đình cười khổ: “Nhưng mà Thanh Thư, ta không phải con, ta mềm yếu hơn con, ta... có rất nhiều thứ không buông bỏ được!”
“A.” Tống Thanh Thư hơi sững sờ, gật đầu nói: “Con biết. Trong chuyện tình cảm, con đúng là có phần ích kỷ.”
“Ta không đồng ý, có rất nhiều nguyên nhân.” Ân Lê Đình thấp giọng nói: “Sính giả vi thê, bôn vi thiếp(*). Xuất thân của Bất Hối vốn đã bị người ta coi thường, giờ còn bỏ trốn theo ta, quá làm nhục nàng, ta không đành lòng nàng chịu uất ức như vậy.”
“Còn có, con và Vô Kỵ bên nhau, người khác đã sớm coi Võ Đang là trò cười, nếu ta lại không quan tâm bỏ trốn cùng Bất Hối, về sau Võ Đang thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với thiên hạ. Ta không đành lòng vì tâm tư của bản thân mà vứt bỏ họ không màng.” Ân Lê Đình nói. “Đương nhiên, lại thêm sư phụ tuổi tác đã cao, ta cũng không biết còn bao lâu có thể làm bạn với lão nhân gia người. Bỏ đi như vậy, nếu khi trở về sư phụ đã không còn trên nhân thế, thì biết hối hận thương tâm cỡ nào...”
Tống Thanh Thư nghe xong cũng cảm thấy đau đớn. Những vấn đề này tra tấn cõi lòng, y đã sớm trải nghiệm không sót điều nào, chỉ là, khi đem hết thảy so sánh vời Trương Vô Kỵ, y quyết định lựa chọn Trương Vô Kỵ. Thế nhưng vậy cũng không đồng nghĩa y sẽ không vì thế mà khổ sở: “Lục sư thúc, xin lỗi, là chúng con liên lụy thúc.”
“Liên lụy ta? Đâu ra mà liên lụy?” Ân Lê Đình lắc đầu nói. “Cho dù không có các con, ta cũng đâu thể thuận lợi đến với Bất Hối? Từ lúc yêu nàng, ta đã tự chọn cho mình một con đường cực kỳ gian nan, bất luận hiện tại thế nào đều là chính ta lựa chọn, ta cũng không hối hận.”
Tống Thanh Thư cười gượng: “Lục sư thúc bằng phẳng... Trong lòng thúc, là đang trách con đúng không?”
“Đúng, trách con. Nhưng lại ngưỡng mộ con. Nếu ta có thể có một chút tàn nhẫn của con, cũng sẽ không rối rắm nhiều như vậy.” Ân Lê Đình cũng không úp mở với Tống Thanh Thư nữa, nói thẳng. “Có điều, ta tin tưởng các con.”
“Tin con cái gì?”
“Tin con có thể cùng Vô Kỵ bên nhau cả một đời, con không phụ nó, nó không phụ con.” Ân Lê Đình nói: “Tuy đại ca bọn họ luôn nghĩ tới chiều hướng xấu, nhưng ta chưa từng hoài nghi, trên đời này, luôn luôn có tình cảm bền đẹp như vàng đá đúng không?”
“Ha...” Tống Thanh Thư cười khổ: “Nếu cha con có thể nghĩ vậy thì tốt.”
“Con cũng đừng nên trách đại ca, huynh ấy là vì tốt cho con.”
“Con biết...” Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, lại nói: “Như vậy, Lục sư thúc, thúc có lẽ không phải là chỉ nói những cái này?”
“Con muốn cùng Vô Kỵ bên nhau, ta cũng muốn cùng Bất Hối bên nhau, bất luận khó khăn bao nhiêu, vọng tưởng này luôn luôn không thay đổi.” Ân Lê Đình thấp giọng nói: “Ta không có dũng khí thực hiện vọng tưởng, ta không bằng Bất Hối, nhưng con và Vô Kỵ chẳng phải có sao? Tuy ta vô dụng, nhưng ta cũng hiểu, nếu một ngày kia con và Vô Kỵ thật sự có thể vấn đỉnh thiên hạ, thì cảnh đen trắng đối lập hiện tại sẽ hoàn toàn thay đổi. Ta vẫn không thể nói rõ điều này có ý nghĩa gì, nhưng nếu ta muốn quang minh chính đại đến với Bất Hối, cũng chỉ có trong hoàn cảnh như vậy mới có thể thực hiện.”
Ân Lê Đình nói quanh co lòng vòng, có phần lộn xộn, nhưng Tống Thanh Thư lại nghe hiểu: “Con biết.”
“Ta thả con đi, con đi tìm Vô Kỵ đi.” Ân Lê Đình nói: “Thật xin lỗi, bắt con làm thay ta.”
“Không cần nói xin lỗi với con.”
“Mang Bất Hối theo nữa.” Ân Lê Đình nói. “Nếu như cuối cùng vẫn không được, con khuyên nàng từ bỏ ta đi. Ta không dũng cảm bằng nàng, là ta không xứng với nàng.
“Có gì mà khuyên với không khuyên?” Tống Thanh Thư thở dài: “Chỉ là khả năng này phải rất lâu.”
Ân Lê Đình cười nói: “Bất Hối còn rất trẻ, nàng năm nay mới mười bảy tuổi, nàng chờ được.”(*)
Chờ không được, chỉ có Ân Lê Đình thôi.
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.