Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 131: Chương 131




Đây là một trận khổ chiến.

Trương Vô Kỵ nhìn binh lính của mình lao về phía tường thành không mấy kiên cố, tiếp đó bị các loại biện pháp kỳ quái đánh rơi. Phòng tuyến tòa thành nhỏ kia nhìn như yếu ớt không chịu nổi một kích, nhưng có lẽ trời xanh giao phó cho nó ý nghĩa đặc thù, làm nó như mảnh lá phiêu diêu trong mưa gió, tưởng chừng một khắc sau sẽ vỡ vụn, nhưng thực tế lại trước sau như một kiên trì giãy giụa.

Hoặc nên nói, mang đến sức mạnh cho tòa thành nhỏ này không phải bản thân nó, cũng không phải dúm quân coi giữ kia, mà là trí tuệ cùng khí vận của vị quân vương khai quốc Đại Minh tương lai bên trong đó, Chu Nguyên Chương.

“Chu Nguyên Chương người này, quả thực kỳ tài ngút trời.”

Trương Vô Kỵ nhìn Mẫn Châu chỉ còn cách một bức tường thành, khẽ thở dài: “Nếu hắn không có dị tâm, quy thuận ta, chúng ta hiệp lực xua đuổi Thát Tử, sẽ là chuyện thống khoái cỡ nào.”

“Chỉ tiếc, người như vậy tuyệt sẽ không tình nguyện chịu làm kẻ dưới.” Từ Đạt đi đến cạnh Trương Vô Kỵ, nghe thấy Trương Vô Kỵ cảm khái, nói: “Chu đại ca có tính khống chế cực mạnh, huynh ấy cực ghét chuyện phát sinh ngoài sự khống chế của mình, càng không thể chấp nhận để tính mạng mình bị người khác khống chế.”

“Có vẻ trạng thái của ngươi tốt hơn hôm trước nhiều.” Trương Vô Kỵ nhìn thoáng qua Từ Đạt, phát hiện khí tức suy sụp tinh thần trên người y càng lúc càng mờ nhạt, dần trở nên hăng hái, ngầm mang theo sức mạnh thiết huyết. “Ngươi nghĩ thông suốt rồi?”

“Đã sớm nghĩ thông suốt.” Từ Đạt nở nụ cười: “Chỉ là trước đó rảnh rỗi, dễ nghĩ mấy chuyện xuân đau thu buồn, bây giờ lên chiến trường trải qua mấy trận, có việc làm, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.”

Trương Vô Kỵ gật đầu nói: “Vậy theo ngươi thấy, chúng ta lần này phải làm thế nào?”

“Mẫn Châu xây dựng dựa vào thế núi, chiếm địa lợi, dễ thủ khó công. Thế nhưng vị trí của Mẫn Châu không thể coi là một pháo đài, thậm chí bởi vì ba mặt núi vây quanh mà giống như căn nhà nhỏ, bách tính đa phần lên núi kiếm ăn, ruộng đồng không nhiều, trữ lương cũng ít, công trình phòng thủ càng không nghiêm ngặt bằng những thành lớn. Chu Nguyên Chương tuy có tài nghiêng trời lệch đất, nhưng chung quy không thể từ không thành có mà đột nhiên biến ra tường cao pháo đài, hắn có thể mượn chút tài nguyên của Mẫn Châu kiên trì đến hôm nay đã là vô cùng không dễ dàng.” Từ Đạt nhìn Mẫn Châu phía xa, thấp giọng nói: “Hiện tại là nỏ mạnh hết đà, giáo chủ chỉ cần ngồi chờ, chậm rãi tiêu hao là được.”

“Ngươi nói không sai, ta có thể chờ.” Trương Vô Kỵ chỉ vào dãy núi phía sau Mẫn Châu, lại chỉ vào đồi núi xung quanh như nửa vầng trăng bao vây quân đội Minh Giáo, thấp giọng nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới không, vùng quần sơn bao la này, là chỗ dựa tốt nhất cho Chu Nguyên Chương che dấu tung tích lúc chạy loạn? Mà chúng ta trái phải đều có đồi núi, nếu Chu Nguyên Chương lặng lẽ ra đánh lén doanh địa chúng ta thì thế nào? Ta đi chuyến này tất nhiên muốn chém giết Chu Nguyên Chương ngay tại đây, chứ không phải để hắn lại chạy trốn, ngày sau ngóc đầu lại đối địch với ta.”

“Cái này...” Từ Đạt nhìn núi non xung quanh, lắc đầu nói: “Giáo chủ lo lắng nhiều. Trái phải tuy có đồi núi, nhưng nhiều đá tảng, địa hình đa phần bằng phẳng, giờ lại đang là giữa thu, cỏ cây khô héo, nếu Chu Nguyên Chương phái binh, chúng ta liếc mắt một cái là có thể thấy.”

Trương Vô Kỵ không tỏ ý kiến: “Thật sao?”

“Về phần Chu Nguyên Chương có thể chạy trốn hay không...” Từ Đạt nghĩ nghĩ, thở dài: “Lần này bên cạnh Chu Nguyên Chương không còn bao nhiêu người có thể giúp hắn, thế cục cũng đã đại định, hắn nếu chạy trốn, hoặc là đi tìm Từ Thọ Huy nương tựa, hoặc là đầu hàng Trương Sĩ Thành. Nhưng đám người Từ Thọ Huy không dung được hắn, Trương Sĩ Thành ốc còn không mang nổi mình ốc, đều không phải lựa chọn tốt nhất. Hắn chỉ có đánh bại chúng ta ở đây mới có thể có bản lĩnh tranh giành Trung Nguyên, nếu không chính là kết cục bốn phương lang bạt kỳ hồ, lấy tính tình của hắn, bất luận thế nào chũng không thể chấp nhận.”

“Thế nên, ngươi cảm thấy hắn nhất định sẽ quyết một trận tử chiến với ta tại đây sao?” Trương Vô Kỵ hỏi.

“... Tám phần là vậy.”

Trương Vô Kỵ không nói nữa, Từ Đạt cũng không nhiều lời, gọi người chuẩn bị phối hợp với Liệt Hỏa Kỳ, tẩm dầu lên mũi tên nhóm lửa bắn vào Mẫn Châu. Mẫn Châu tựa lưng vào núi, kiến trúc đa phần bằng gỗ, hỏa công là phương thức hữu hiệu nhất.

“Trở về đi, không cần.” Trương Vô Kỵ phất tay gọi Từ Đạt lại: “Thu dầu hỏa lại hết đi, chúng ta đem không nhiều, dùng tiết kiệm một chút.”

“Giáo chủ?”

“Không nhận ra à?” Trương Vô Kỵ chỉ chỉ trời: “Sắp mưa rồi. Có mưa to yểm hộ, thời gian Chu Nguyên Chương có thể làm thú bị nhốt giãy dụa lại kéo dài không ít.”

——

Mưa liên tiếp mấy ngày liền.

Dưới mưa to, giáp trụ của binh sĩ sẽ càng nặng nề, mũi tên sẽ lệch hướng, tường thành sẽ trơn hơn lúc trời nắng. Mà tầm nhìn của quan quân bị màn mưa hạn chế, mệnh lệnh truyền đạt cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.

Bởi vậy Trương Vô Kỵ tạm hoãn công thành, chỉ sai người xây dựng vọng tháp cực cao, ngày đêm không ngừng giám thị động tĩnh của Mẫn Châu, dù một chút dị biến cũng phải báo cho hắn.

——

Mưa tạnh.

Trương Vô Kỵ ra khỏi doanh địa, một chân giẫm xuống nước bùn, chỉ cảm thấy mặt đất trơn ướt vô cùng. Ngẩng đầu, quả nhiên thấy các binh sĩ đi lại đều cẩn thận từng li từng tí, quan sát mây trôi cùng ánh hoàng hôn: “Xem ra mưa sẽ không rơi nữa, ngày mai trời sẽ trong.”

Đường Dương nói: “Không ngờ giáo chủ còn có năng lực quan trắc thiên văn.”

Trương Vô Kỵ nói: “Thanh Thư am hiểu thuật Bát Quái Kỳ Môn, ta có nghe y giảng qua một ít, đáng tiếc chỉ hiểu được chút bề mặt, không có ngộ tính bằng y.”

Đường Dương nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, phương pháp bày binh bố trận của Ngũ Hành Kỳ từng được Tống Thanh Thư cải tạo qua, chỉ hơi chỉ điểm một chút mà uy lực đã tăng mạnh, bởi vậy Đường Dương luôn rất khâm phục Tống Thanh Thư: “Tống công tử thật sự là cực kỳ thông minh!”

Trương Vô Kỵ cười: “Tiếp theo cho người giám sát kỹ vào! Mưa tạnh, không chỉ chúng ta động, Chu Nguyên Chương cũng sẽ không nhàn rỗi. Thà tốn nhiều tâm tư một chút, không thể để nhất thời sơ sẩy mà gây ra sai lầm lớn!”

“Nhưng trời sắp tối...” Đường Dương nhìn thoáng qua mặt trời ngả về tây, không rõ vì sao Trương Vô Kỵ lại lo lắng như thế, chẳng lẽ sợ Chu Nguyên Chương ban đêm đánh lén? Nhưng cho dù là đánh lén, ban đêm nhìn không thấy đường, nếu muốn chiếu sáng thì phải đốt đuốc, khác nào tự phơi bày mình? Nếu không tìm cách chiếu sáng, thì mặt đất lầy lội này sẽ làm quân đội của Chu Nguyên Chương không bước đi được, thậm chí giẫm đạp lẫn nhau.

Bởi vậy xưa nay ban đêm đánh lén không phải là không có, nhưng tối đa cũng chỉ là đốt chút lương thảo.

Đại quân tập kích ban đêm, người dám làm vậy, không phải thiên tài thì chính là kẻ điên, hoặc là cả hai đều có.

Trương Vô Kỵ nhìn đồi núi hai bên, dáng núi cong cong nhẹ nhàng mà mượt mà, nhìn qua hết sức bình yên, nhưng trong dự cảm của hắn, lại ẩn chứa sát khí vô hạn... Nếu ta là Chu Nguyên Chương, ta sẽ làm gì? Làm thế nào mới có thể đoạt được một chút hy vọng sống cuối cùng?

Ban đêm, doanh địa Minh Giáo đang yên tĩnh nghỉ ngơi, chợt tiếng kêu la nổi lên bốn phía, đao kiếm cùng vang lên. Gần như ngay lúc quân địch xông vào doanh địa, toàn bộ doanh địa ngay ngắn trật tự bắt đầu chuyển động, nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, từng đội từng đội binh sĩ võ trang đầy đủ chiếu theo an bài trước đó hành động, xung phong liều chết với quân địch đến từ tứ phía.

Trương Vô Kỵ ngay lập tức lao ra ngoài, thấy lều trại nơi xa bốc cháy hết cái này đến cái khác, ánh lửa nhuộm sáng đỏ nửa bầu trời.

Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Quả nhiên là thế.” Trương Vô Kỵ nghe thủ hạ bẩm báo, thấp giọng cười: “Nếu ta là Chu Nguyên Chương, ta cũng sẽ làm như vậy!”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tác giả: Kỳ thật lão Trương cũng là rất có tài quân sự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.