Ngày thi võ thoáng chốc đã tới.
Nhưng đang lúc mọi người sôi nổi mài quyền dũa chưởng chuẩn bị bộc lộ thân thủ, hai tin tức đột nhiên đến làm xáo trộn kế hoạch, đồng thời sinh ra rất nhiều ngã rẽ.
Tin tức thứ nhất là Thiên Ưng Giáo có Đàn chủ Huyền Vũ Đàn mới. Đàn chủ đời trước Bạch Quy Thọ biết tung tích của Tạ Tốn, bị truy sát khắp nơi, nếu không phải bởi vì Thiên Ưng Giáo thủ đoạn cứng rắn, hắn đã chết tám trăm lần — mặc dù cuối cùng vẫn chết. Nhưng có thể đảm đương mười mấy năm, chứng tỏ bản lĩnh của hắn rất lớn, là một trong những nhân vật trung kiên cốt cán của Thiên Ưng Giáo. Hắn chết khiến người chính đạo tin rằng Thiên Ưng Giáo bị tổn thất nặng nề, không ngờ lại lập tức xuất hiện một tân Đàn chủ thân phận không rõ, khiến mọi người cảm thấy toi công một trận, không khỏi có chút thất bại.
Nhất là tân Đàn chủ vừa xuất hiện, toàn bộ Thiên Ưng Giáo từ trên xuống dưới có thể nhận thấy biến động to lớn, tất cả người giỏi về đường thủy hay thủy chiến đều điều nhập vào Huyền Vũ Đàn, bắt đầu tập trung đoạt địa bàn vùng ven biển với Cự Kình Bang. Mặc dù vị Đàn chủ kia chưa từng lộ mặt, nhưng mọi người đã đắp nặn hắn thành một truyền thuyết vĩ đại.
Tin tức thứ hai là Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái mấy năm trước sáng tạo ra hai bộ kiếm pháp “Diệt” và “Tuyệt” đã hoàn toàn mài giũa thành thục, các đệ tử cũng đã học xong tám phần, bây giờ phát thiếp quảng mời thiên hạ hào kiệt đến quan sát tham thảo, thuận tiện luận bàn chỉ điểm một vài. Đây cũng là chuyện thường, người trong võ lâm, tự sáng tạo được một bộ kiếm pháp đúng là chuyện lớn, đáng giá lấy ra tuyên dương với thiên hạ một phen, vừa khoe ra mình có người kế tục, lại khoe ra mình kỳ tài ngút trời, nên làm mạnh tay như thế.
Có đông phong của Diệt Tuyệt sư thái, Võ Đang liền hủy bỏ thi võ.
Trương Tam Phong cùng Võ Đang ngũ hiệp thương lượng một phen, quyết định từ Du Liên Châu và Trương Tùng Khê chọn lựa một nhóm hậu bối ưu tú đi tham gia, tổng cộng chừng mười người.
Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư không hề nghi ngờ chiếm hai chỗ, lại lựa chọn một hồi, tuyển ra bốn người khác đi theo, lần lượt là Du Trường Hà, Sở Hoàn, Cố Mẫn, Kim Đa Bảo. Trong đó Du Trường Hà là cô nhi được Du Liên Châu thu dưỡng, năm nay mười chín tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đám vãn bối này, tính tình giống sư phụ mình chín phần, mỗi ngày treo một gương mặt lạnh lùng, liếc mắt một cái là có thể khiến các sư đệ hãi hùng khiếp vía.
Trương Vô Kỵ bị Du Trường Hà quăng mặt lạnh suốt một đường, không hiểu ra sao, rốt cuộc nhịn không được đi thỉnh giáo Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, nói: “Du sư huynh là đại đệ tử của Nhị sư thúc, tính tình nghiêm túc cứng nhắc, ghét ác như thù — lúc ta vừa mới gặp ngươi, thái độ với ngươi cũng không tốt. Chẳng qua Vô Kỵ, chính ngươi đi ngồi ngay ngắn, Du sư huynh sẽ thay đổi cái nhìn với ngươi thôi.”
Cách tụ hội Nga Mi còn có rất nhiều thời gian, mọi người đều có thể chậm rãi đi đường, bởi vậy dù sơn thủy xa xôi, nhưng cũng không hiện vẻ mệt mỏi.
Lần này chọn Du Liên Châu cùng Trương Tùng Khê dẫn đội, Võ Đang đã cân nhắc một phen. Đi đều là trẻ con mười mấy tuổi, trên đường không khí mới mẻ dễ nổi lòng ham chơi. Tống Viễn Kiều làm đại đệ tử không thể đi xa quá lâu, Ân Lê Đình tính tình mềm mại không quản được người, Mạc Thanh Cốc bản thân vẫn còn là thiếu niên, để Du Liên Châu và Trương Tùng Khê dẫn dắt là thích hợp nhất. Hơn nữa trong Võ Đang thất hiệp, Du Liên Châu võ công cao nhất, Trương Tùng Khê mưu kế sâu xa nhất, hai người này đi theo, cũng không dễ xảy ra chuyện.
Nhưng dù cho có hai trưởng bối tích uy sâu nặng trông giữ, cũng không quản được tâm tình mấy thiếu niên đang tuổi lớn. Rời khỏi Võ Đang, mấy tiểu bối mỗi ngày đều tranh thủ cơ hội đi chơi đùa, có khi nhị hiệp cũng quản chế không được, mà trong đó Trương Vô Kỵ cơ bản đóng cửa không ra liền có vẻ không hòa hợp.
Nhị hiệp trong lòng nghi hoặc, gọi hắn đến hỏi có phải thân thể không khoẻ hay không, Trương Vô Kỵ lắc đầu: “Võ Đang cây to đón gió, con lại thân phận đặc thù. Hung thủ hại tam sư bá vẫn chưa tìm được, người hạ độc thủ với con cũng chưa bắt được, nếu con lại nhất thời sơ sảy trúng kế, rất có thể sẽ kéo mọi người vào cảnh nguy nan, con không thể mạo hiểm như vậy. Hiện giờ, chỉ có con cần cù luyện võ, chỉ có con võ công cao cường, cho dù không thể đánh lui địch nhân, cũng có thể tranh thủ thêm cơ hội và thời gian.”
Trương Tùng Khê nhìn thiếu niên trước mắt, bỗng nhận ra hắn đã hoàn toàn rút đi vẻ ngây thơ non nớt ban đầu. Dung mạo của hắn càng thêm thành thục, hình thể càng thêm cường tráng, khí chất quanh thân trở nên trầm ổn, thường xuyên trầm mặc, có khi ông cũng nhìn không thấu tính tình hắn.
Du Liên Châu ra tay thử võ công của Trương Vô Kỵ, phát hiện mình thế mà không cách nào thuận lợi bắt được hắn, nếu ở ngoài trời đánh giáp lá cà, Trương Vô Kỵ tuy không thể thủ thắng, nhưng cũng có thể toàn thân mà lui.
Thay đổi như vậy, thật là làm người kinh hãi.
Nhị hiệp thương lượng một phen, nghiêm mặt ước thúc mọi người mỗi ngày luyện võ không ngừng, tăng tốc hành trình đến Nga Mi.
Trương Vô Kỵ biết trong đó có nguyên nhân là ở mình. Đối mặt với Du Liên Châu thăm dò, hắn toàn lực ứng phó, bởi vì mục đích chuyến này của hắn chính là để nổi danh. Người dòm ngó hắn quá nhiều, hắn liền dứt khoát đặt mình trước mắt người trong thiên hạ, ai dám động đến hắn, nếu không có sách lược vẹn toàn, kết cục chính là bị tập thể công kích — cũng giảm bớt không ít phiền phức.
Tống Thanh Thư không biết sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy hai vị sư thúc trở mặt như lật sách, ép bọn họ tập võ như canh giữ phạm nhân, ngay cả trên núi Võ Đang cũng không quản nghiêm ngặt đến mức này, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Lại một ngày so chiêu, Trương Tùng Khê mấy cái đã ném văng Sở Hoàn ra ngoài, nện xuống mặt đất bụi bay mù mịt, Kim Đa Bảo ở bên cạnh chờ run rẩy một cái, vẻ mặt đau khổ nói với Tống Thanh Thư: “Không biết mấy vị sư thúc làm sao vậy, bỗng nhiên quản gắt chúng ta đến thế? Trước kia lúc thi võ lúc không phải không được chỉ điểm qua, nhưng chưa lần nào thấy Tứ sư thúc dùng lực lớn thế này.”
Tống Thanh Thư cũng không hiểu, chỉ có thể suy đoán: “Có lẽ là thấy sắp đến Nga Mi rồi, muốn tăng cường hơn, để chúng ta đến lúc đó gặp phải rất nhiều cao thủ cũng không đến nỗi rụt rè.”
Lời này không phải là không có lý, Diệt Tuyệt sư thái quảng mời thiên hạ hào kiệt, trừ danh môn như Võ Đang, cũng có không ít người trong lùm cỏ. Tất cả mọi người đếu dắt tiểu bối theo, mượn tụ hội để hài tử nhà mình lập danh, như vậy tránh không được tranh đấu, mà tranh đấu liền tránh không được thụ thương. Tục ngữ nói đánh nhỏ xong tới già, luôn có người bênh vực người mình lại hẹp hòi, nhất định phải làm loạn một trận mới thoải mái, như vậy cũng sẽ không nhẹ nhàng như trong sư môn giáo tập so chiêu, là thật sự công kích vào người. Bây giờ cho bọn họ làm quen, đến khi thật sự gặp phải chí ít sẽ không quá khó coi.
“Nhìn đau quá!” Kim Đa Bảo cũng đã được nghe nói, không khỏi vẻ mặt đau khổ: “Thì ra đây là đang dạy chúng ta luyện tư thế thất bại ưu nhã sao?”
Tống Thanh Thư cảm thấy Kim Đa Bảo hình dung khá thú vị, nhịn không được gật gật đầu: “Mặc dù hơi khó khăn, nhưng cùng cao thủ so chiêu, cẩn thận chú ý, thu hoạch sẽ rất nhiều.”
Hai người đang nói chuyện, Du Trường Hà đã bị Trương Tùng Khê một chân đá trúng kinh mạch bắp chân, thốt nhiên quỳ xuống, theo dư lực lăn mấy vòng, mới choáng váng đứng lên.
Kim Đa Bảo mấy ngày nay bị hắn xem thường không ít, nhịn không được cười “Hề hề” hai tiếng trên nỗi đau của người khác, bị Du Trường Hà trừng mắt liếc. “Nhưng mà Tứ sư thúc võ công quá cao, ta chưa nhìn rõ đã bị ông ấy quật ngã xuống đất, có thể được học cái gì?”
Tống Thanh Thư lần này không để ý đáp lời hắn nữa, chăm chú xem Trương Vô Kỵ cùng Trương Tùng Khê ngươi tới ta đi. Hai người ống tay áo tung bay, ẩn có tiếng xé gió, có thể thấy được dùng sức sắc bén. Vì động tác rất nhanh, dưới chân vận khinh công, nhẹ nhàng xê dịch cuốn theo cát đá trên mặt đất thuận khí kình lăn lộn, khiến người không kịp nhìn.
Thời gian trôi qua, thế công của Trương Tùng Khê dần dày đặc, Trương Vô Kỵ đột nhiên cất cao thân hình, chân trái điểm lên mu bàn chân phải, mượn lực vọt lên cao, giữa không trung gập người lại, rơi xuống đất cách đó không xa, hướng về phía Trương Tùng Khê chắp tay: “Trương Tứ thúc, con nhận thua rồi!”
Trương Tùng Khê thu tay lại, gật đầu: “Nội lực của con lại tinh tiến, chiêu thức vận dụng cũng cực tinh diệu, ta không còn gì có thể dạy con được nữa.”
Trương Vô Kỵ thản nhiên nhận khích lệ.
Kim Đa Bảo trong mắt toát ra ánh sao lấp lánh: “Ai da, thật là lợi hại! Khó trách ngươi không luyện chung với chúng ta!”
Tống Thanh Thư cũng không ngờ mới mấy ngày không gặp, Trương Vô Kỵ lại có tiến bộ rất lớn, so sánh với mình, đột nhiên chút mất mát... Lúc ở Hồ Điệp cốc, võ công của y vẫn cao hơn.
Trương Vô Kỵ dường như phát hiện cảm xúc của Tống Thanh Thư biến hóa, nghiêng mặt chớp chớp mắt với y, nở nụ cười.
Mấy ngày nay đóng cửa không ra, hắn đã thành công đột phá Cửu Dương Thần Công tới tầng thứ năm, hiện tại nội lực tuy còn không bằng cao thủ nhất lưu như Trương Tùng Khê, nhưng cũng có thể xem như người nổi bật trong nhị lưu, đồng lứa cơ hồ không ai có thể đấu lại.
Ban đêm, mọi người sôi nổi nghỉ ngơi.
Tống Thanh Thư tắm rửa xong thay áo trong ngồi trên giường, thấy Trương Vô Kỵ lại ôm một quyền phổ mới đọc, nhớ tới hôm nay xem hắn so chiêu lợi hại, nhịn không được nói: “Ngươi mỗi ngày đều khắc khổ như vậy, ta cứ thế thành một cái ăn chơi trác táng bất học vô thuật, may mà không ở Võ Đang, nếu không cha nhất định mỗi ngày nhắc tới ngươi bên tai ta, làm cho ta nhìn thấy ngươi liền phiền.”
Trương Vô Kỵ để sách trong tay xuống cuốn lại, gõ gõ kiếm phổ Tống Thanh Thư cầm: “Gần đèn thì sáng. Ta khắc khổ, ngươi mỗi ngày cùng với ta cũng dụng công không ít, Tống đại bá trông thấy chỉ có vui mừng, làm sao lại trách ngươi?”
“Đâu có giống nhau?” Tống Thanh Thư ném sách đi xáp qua: “Rõ ràng chúng ta luyện công phu như nhau, ăn đồ ăn như nhau, ngươi cố gắng, ta cũng không phải cả ngày chỉ biết chơi, nhưng ngươi bây giờ lợi hại hơn ta nhiều!” Y nghĩ nghĩ, cảm thấy nói như vậy còn chưa đủ thể hiện ra bản thân tha thiết cùng hiếu kì, liền duỗi tay lắc lắc trước mắt Trương Vô Kỵ: “Ta cảm thấy cho dù ngươi chấp ta một tay ta cũng đánh không lại ngươi.”
Coi như có tự mình hiểu lấy, Trương Vô Kỵ trong lòng tự nhủ, miệng lại nói: “Nào có lợi hại như vậy?”
“Nhãn lực ta vẫn phải có!” Tống Thanh Thư trong lòng ngứa: “Ngươi ăn linh đan diệu dược gì à? Hay là có bí quyết gì? Chia sẻ với ta một chút đi?”
“Ta thiên phú dị bẩm.” Trương Vô Kỵ nhìn Tống Thanh Thư mắt sáng long lanh, trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm nếu không sau này tìm một cơ hội lấy Cửu Dương Thần Công ra cho y đi, nhưng rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này. Võ công càng đỉnh cấp yêu cầu tư chất người tu luyện càng cao, Tống Thanh Thư luyện không được, ngược lại hại y.
“Tức là ta tài trí tầm thường rồi?!” Tống Thanh Thư nhíu mày, trong mắt cũng không có tức giận, trong trẻo sâu thẳm thản nhiên bỡn cợt, khiến tim Trương Vô Kỵ hơi đập nhanh lên.
“Dĩ nhiên không phải, ngươi rất thông minh.”
“Vậy chúng ta so chiêu đi!”
“Giờ đã khuya rồi!” Trương Vô Kỵ trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác nguy hiểm, theo bản năng từ chối: “Sáng mai đi?”
Tống Thanh Thư căn bản không nghe hắn, cổ tay chuyển một cái liền đi bắt dưới nách Trương Vô Kỵ, bị cản cũng không vội tránh ra, trực tiếp cào bên eo hắn, toàn thân cơ hồ muốn nhào vào lòng Trương Vô Kỵ.
Y bỗng nhiên áp sát quá gần, Trương Vô Kỵ hô hấp cứng lại, cổ tay hơi khựng, bị Tống Thanh Thư đắc thủ cù bên hông, nhịn không được cười văng ra: “Thanh Thư! Ai da! Ngươi buông tay!” Vừa cười vừa đi bắt Tống Thanh Thư.
Hai người tay vừa tiếp xúc ngay lập tức hủy đi hai chiêu, Tống Thanh Thư cũng không tiếp tục gãi ngứa, ỷ vào Trương Vô Kỵ không nỡ hạ nặng tay với mình, tìm được cơ hội chọc sâu hơn lên người hắn, không đau, nhưng cảm giác rất quái lạ.
Trương Vô Kỵ lại muốn y buông tay, nói hai tiếng, Tống Thanh Thư mắt điếc tai ngơ.
Khó trách vừa rồi không tức giận, thì ra là ở chỗ này chờ hắn!
Trương Vô Kỵ chế trụ cổ tay Tống Thanh Thư, một tay khác nhẹ nhàng xuyên qua phòng tuyến của Tống Thanh Thư dừng trên eo y... Hai người lăn lộn hồi lâu, lớp áo trong mỏng manh trên người Tống Thanh Thư trượt ra một đoạn, lộ ra một nửa đường eo trắng như tuyết mềm dẻo, dưới ánh nến u ám lại sáng đến lóa mắt.
Có lẽ là bởi vì làn da càng non, Tống Thanh Thư sợ nhột hơn Trương Vô Kỵ nhiều, Trương Vô Kỵ vừa động hai lần, Tống Thanh Thư đã cười không ngừng, liều mạng tránh ra sau, thẳng đến khi sau lưng dán sát vào tường, cũng thoát không được cái tay kia.
Trương Vô Kỵ đè lại cổ tay như cá chạch, cười nói: “Thanh Thư, ngươi đừng giày vò ta.”
...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tiếp theo còn một đoạn nhưng bị mất rồi, độc giả chịu khó tự tưởng tượng nhé!!!!!! (〜 ̄▽ ̄)〜