Cuối cùng đã tới Nga Mi.
Xa xa có thể trông thấy mấy cái bóng người kiều tiếu đứng chờ, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới, nữ tử cầm đầu vừa dừng lại liền thi lễ: “Du nhị hiệp, Trương tứ hiệp, đã lâu không thấy.”
“Bối nữ hiệp, đã lâu không gặp.” Trương Tùng Khê cười đáp lễ: “Chúng ta tới trễ.”
“Quần Anh Hội còn hai ngày nữa mới mở, không tính trễ.” Bối Cẩm Nghi nói: “Trên núi Nga Mi đã tới không ít người, có lẽ có bạn cũ của hai vị, bây giờ Nga Mi phong quang vừa lúc, không ngại cùng nhau ôn chuyện.”
Mấy người lớn hàn huyên vài câu, Bối Cẩm Nghi bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vẫy vẫy tay với đằng sau: “Chỉ Nhược! Không phải muội vẫn luôn nhắc mãi muốn gặp Vô Kỵ ca ca sao? Còn đặc biệt muốn đi theo ta đến sơn môn chờ, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”
Trương Vô Kỵ sửng sốt một chút, theo phương hướng nhìn sang, chỉ thấy sau lưng Bối Cẩm Nghi có mấy cô nương đang vui cười với nhau, đẩy một tiểu cô nương váy màu xanh nhạt ra. Chu Chỉ Nhược gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng, hành lễ, quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ, nhỏ giọng nói: “Vô Kỵ ca ca, đã lâu không gặp.”
“Chỉ Nhược muội muội.” Trương Vô Kỵ đánh giá nàng: “Vị Thủy từ biệt, muội sống tốt không?”
“Sư phụ vô cùng tốt với muội.” Chu Chỉ Nhược bắt chuyện xong liền thả lỏng hơn, không còn xấu hổ như trước, thấy Trương Vô Kỵ bây giờ sắc mặt hồng nhuận thể trạng cường kiện, mừng rỡ vạn phần: “Vô Kỵ ca ca, huynh khỏi bệnh rồi à? Thật tốt quá!”
Tiểu nhi nữ thân mật mập mờ rất dễ điều hoà tâm tình, mấy trưởng bối ở đây đều lộ ra nụ cười hiểu ý, vẻ mệt mỏi giữa mày Bối Cẩm Nghi tan bớt, cười nói: “Vô Kỵ, Chỉ Nhược thường nhắc đến cậu với ta, nói muội ấy bây giờ ở Nga Mi sống ngày tốt lành, không biết Vô Kỵ ca ca lúc này có đang chịu khổ hàn độc không, giờ cậu đến đây, muội ấy cuối cùng có thể yên tâm rồi. Chỉ Nhược, muội dẫn chư vị Võ Đang đến nơi ở trên núi đi!”
Chu Chỉ Nhược nhẹ gật đầu, dẫn một đám người lên núi.
Nàng bây giờ đã mười hai tuổi, góc váy màu xanh nhạt nhẹ bay, tóc đen nhánh đeo hai cái lục lạc, lúc đi phát ra tiếng leng keng như gió mát, hoạt bát êm tai. Bên đường chim hót hoa nở, ánh nắng chiếu trên người nàng, thiếu nữ tuổi dậy thì như đóa hoa sen chớm nở, thướt tha lả lướt, thanh lệ động lòng người.
Trên núi Võ Đang suốt ngày một đám tiểu tử thối cùng một bầy tiểu tử nhà quê đấu đá với nhau, nơi nào có cô bé linh tú động lòng người như vậy. Mấy thiếu niên nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, vây quanh nàng hỏi lung tung này kia, Chu Chỉ Nhược kiên nhẫn đáp lại từng cái một, làm lòng nhiệt tình của mọi người càng tăng vọt.
Thấy Du Liên Châu cùng Trương Tùng Khê chẳng quan tâm, càng thêm can đảm bắt chuyện với Chu Chỉ Nhược, từ hỏi phong cảnh Nga Mi bắt đầu biến thành các lời tán dương Chu Chỉ Nhược.
“Tính tình của Chu cô nương thật tốt, chúng ta hỏi nhiều như vậy mà không mất kiên nhẫn chút nào!” Cố Mẫn nói.
Chu Chỉ Nhược nhấp môi cười khẽ.
“Mà trong lời lại có ý sâu xa, ta bây giờ đều đã rõ ràng, nhanh như vậy đã hiểu hết, có thể thấy được Chu cô nương cực kỳ thông tuệ!” Kim Đa Bảo trực tiếp khen: “Chu cô nương xinh đẹp, lại thông minh, là tiên tử giữa người thường!”
Tống Thanh Thư bị mấy người cố ý gạt ra, đại khái bọn họ cũng cảm thấy dung mạo Tống Thanh Thư là uy hiếp lớn, khó khăn lắm mới chen vào được một câu: “Chu cô nương, muội từng thấy kiếm pháp mới của sư thái chưa?”
“Sư phụ đã dạy muội.” Chu Chỉ Nhược có chút kiêu ngạo, mắt sáng lên lấp lánh.
“Bộ kiếm pháp này Diệt Tuyệt sư thái chỉ truyền cho đệ tử cực coi trọng, Chu cô nương tuổi còn nhỏ, được truyền thật không dễ dàng. Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Tống Thanh Thư lúc này mới thấy hứng thú, nghiêm túc lên: “Như vậy, mấy ngày nữa có lẽ sẽ gặp muội trên lôi đài, ta phải cẩn thận lĩnh giáo một phen.”
Được truyền kiếm pháp là chuyện mà Chu Chỉ Nhược hết sức lấy làm kiêu ngạo. Chu Chỉ Nhược nhìn có vẻ như ôn nhu văn tĩnh, thực tế tính tình rất hiếu thắng, bởi vậy nghe người ta khen nàng dịu dàng mỹ mạo cũng không để tâm, lúc này mới thật sự nghe được một câu vừa lòng, lập tức xem trọng Tống Thanh Thư hơn một chút, cười nói: “Muội cũng vô cùng ngưỡng mộ công phu của Võ Đang! Đến lúc đó, cũng không nên cố ý nhường!”
“Ta họ Tống, Tống Thanh Thư.” Tống Thanh Thư nghe nàng nói có hơi dừng lại, lập tức tự giới thiệu. “Chu cô nương nếu là cao đồ của Diệt Tuyệt sư thái, ta tuyệt không dám khinh thị. Cửu Dương Công của Nga Mi cùng Cửu Dương Công của Võ Đang đều chung nguồn gốc xuất phát, tất có chỗ giống nhau, ta còn muốn lĩnh giáo mấy vị sư tỷ Nga Mi một phen.”
“Các sư tỷ bận rộn công việc Quần Anh Hội, có lẽ không rảnh luyện võ với huynh, huynh đến tìm muội đi!” Chu Chỉ Nhược bị Tống Thanh Thư nói mấy câu vui như nở hoa trong lòng, ánh mắt hướng đến Trương Vô Kỵ sau lưng y, đỏ mặt lên, trong lòng lại hơi mất mát, cảm thấy mới một năm không gặp, Trương Vô Kỵ thay đổi quá nhiều, thật vất vả gặp mặt lại không để ý tới nàng.
Tống Thanh Thư không phát hiện sự khác thường của nàng, chỉ thấy tiểu sư muội này rất dễ nói chuyện, thấy nàng nhìn Trương Vô Kỵ, cảm thấy Trương Vô Kỵ võ công cao như vậy, cùng đi nhất định có trợ giúp: “Vô Kỵ, ngươi đi với ta không?”
Trương Vô Kỵ ngẩng đầu, ánh mắt kỳ quái, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nụ cười của Chu Chỉ Nhược nháy mắt ngọt ngào hơn không ít.
Đêm đó, Trương Vô Kỵ nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
t*ng trùng thượng não nhất thời sảng, xong việc phụ trách hỏa táng tràng. (*câu này không biết dịch sao, để nguyên vậy!!!)
Nếu ở Thiên Ưng Giáo có thể coi như là tửu hậu loạn tính ngoài ý muốn, vậy trong khách điếm kia hồ nháo một trận lại không có bất cứ lời nào để thoái thác. Hai người bọn họ đang đi theo phương hướng nguy hiểm, một nước vô ý chính là vạn kiếp bất phục.
Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn còn có thể nói một câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư bên nhau, vậy phải nói thế nào? Toàn bộ Võ Đang đều không dám ngẩng đầu!
Trương Vô Kỵ lúc này cơ hồ chỉ muốn trở lại vài ngày trước giáng cho bản thân bị sắc dục huân tâm mấy bạt tai.
Tống Thanh Thư bây giờ mới mười lăm tuổi, toàn bộ hiểu biết với những thứ này chỉ giới hạn trong mấy lời trưởng bối nói không tỉ mỉ cùng sách truyện lén mua dưới núi, đến cả tình khiếu còn chưa chắc mở thì có thể hiểu được cái gì? Vài lần ái muội với Trương Vô Kỵ chỉ là thiếu niên hiếu kì, theo bản năng truy đuổi hưởng thụ khoái cảm thôi.
Nhưng Tống Thanh Thư không hiểu, Trương Vô Kỵ không thể không hiểu.
Thiếu niên ngây thơ mờ mịt mới nếm thử tư vị, tâm tính cũng không chừng, không lưu ý một chút sẽ đi chệch hướng, kiếp trước Tống Thanh Thư chính là ví dụ đẫm máu. Tống Thanh Thư nếu thật sự bởi vì Trương Vô Kỵ mà lại lầm đường lạc lối, không cần Tống Viễn Kiều đến tìm hắn tính sổ, Trương Vô Kỵ sẽ phải lấy chết tạ tội trước tiên.
Trương Vô Kỵ trở mình, nhìn bóng dáng mơ hồ ở giường đối diện, trong lòng có chút mềm mại, có chút rối rắm. Từ trong tiềm thức, Trương Vô Kỵ không hề có chút tin tưởng nào với định lực của mình, Tống Thanh Thư đến lúc đó quấn lên, tám phần vẫn sẽ cầm giữ không được, bởi vậy chỉ hạ quyết tâm thôi cũng vô ích, còn phải cho Tống Thanh Thư hiểu rõ vấn đề trong đó. Mấy thứ này mặc dù khó mà mở miệng, nhưng không thể lẩn tránh, Tống Thanh Thư hiểu biết nhiều hơn dù sao cũng không xấu.
Suy xét xong Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ lại bắt đầu suy xét Chu Chỉ Nhược.
Hai người bọn họ trên đường đi đều trò chuyện vui vẻ, Trương Vô Kỵ không biết Tống Thanh Thư nghĩ thế nào, nhưng bất luận ra sao, Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược đều rất xứng đôi, nếu họ thật sự đến với nhau cũng là một chuyện tốt. Chỉ là Chu Chỉ Nhược dường như vẫn có thiện cảm với mình, nếu Tống Thanh Thư thích Chu Chỉ Nhược, vậy lại là một món nợ hồ đồ, nhất định sẽ ly tâm với mình, đây là chuyện tuyệt đối không được. Xem ra vẫn là phải nghĩ cách để Chu Chỉ Nhược phương tâm đừng rơi, Tống Thanh Thư sớm ngày hết hy vọng mới tốt.
Trương Vô Kỵ để tay lên ngực tự vấn, đối với Chu Chỉ Nhược đã không có tình yêu nam nữ, chỉ nguyện coi như muội muội mà đối đãi. Nếu nàng vẫn khổ luyến khôn nguôi với mình, mình mang tâm thái này, có lẽ càng dễ khiến nàng buông bỏ hơn so với kiếp trước lưu luyến không thôi. Ngược lại lại nghĩ tới Triệu Mẫn, cảm thấy tựa như cách một thế hệ, trong lòng một mảnh bình tĩnh, nhu tình mật ý kiếp trước vẫn rõ mồn một trước mắt, nhưng Trương Vô Kỵ đã không còn tâm cảnh khi đó.
Thôi, trong giang hồ người không thành gia lập thất có rất nhiều, thay vì sớm lo lắng mấy thứ này, không bằng cố gắng luyện võ, sớm ngày đón nghĩa phụ về trung thổ.
Trương Vô Kỵ nghĩ, nặng nề ngủ say.
Có lẽ là Trương Vô Kỵ trước khi ngủ còn lẩm bẩm đi Băng Hỏa Đảo đón nghĩa phụ, trong mộng mơ mơ màng màng, lại trở về Băng Hỏa Đảo.
Biển băng núi lửa, thúy thực dị thú, cảnh tượng kỳ dị này vẫn luôn chôn ở nơi sâu thẳm trong ký ức của Trương Vô Kỵ, thân thiết ấm áp, khiến người hoài niệm không thôi.
Cho dù trong mộng không có cảm giác thực, Trương Vô Kỵ cũng khó có thể ức chế nỗi vui sướng trong lòng, bước nhanh tới phía trước, trông thấy một thân ảnh cao lớn, không khỏi vui mừng quá đỗi: “Nghĩa phụ!”
“Là Vô Kỵ hài nhi của ta!” Tạ Tốn cười to: “Con đã về rồi!”
“Vâng! Con đến đón nghĩa phụ về trung thổ đây!”
“Con tới đón ta trở về sao?” Tạ Tốn ngạc nhiên nói: “Ta thấy con dẫn theo người về, còn tưởng con để ta gặp con dâu chứ!”
“Con có dẫn ai về đâu?” Trương Vô Kỵ nhìn xung quanh mờ mịt, bên cạnh hắn đúng là không có ai. “Nghĩa phụ, người nhìn lầm rồi!”
“Làm sao mà nhìn lầm được?” Tạ Tốn lắc đầu: “Con không nói, vậy để ta đoán nhé! Là Chu cô nương? Hay là Triệu cô nương?”
“Đều không phải, ai con cũng không cưới!”
Lúc này, có người gọi hắn: “Vô Kỵ!”
Trương Vô Kỵ quay đầu lại, một người giữ chặt hắn, mỉm cười với hắn.
Người này, không phải Tống Thanh Thư thì là ai?
Trương Vô Kỵ tâm thần kịch chấn, ngồi bật dậy, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên đầu, chậm rãi nằm xuống, lại kiểu gì cũng không ngủ tiếp được.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Tại sao phải để Tống Thanh Thư hết hy vọng mà không phải cố gắng tác hợp...? Chỉ có mình Trương giáo chủ biết thôi!