Tên quản gia vô cùng tủi thân, là một quản gia đã khó, làm một quản gia bị chủ nhân mắng càng khó, hắn ta làm sao không biết thân phận tôn quý của hai vị đại pháp sư này, nhưng là hai vị đại pháp sư cứ yêu cầu hắn ta phải vào báo một tiếng, bây giờ lại bị Lâm PHong trách cứ, lại không thể phản bác đành phải toát mồ hôi cúi gằm mặt
May mà Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư kịp thời giải nguy cho tên quản gia đen đủi này, Lâm Phong liền mời hai vị đại pháp sư này vào, an vị trong đại sảnh, chờ hai thị nữ xinh đẹp mang rượu lên, hai vị đại pháp sư lập tức phát huy tinh thần học hỏi của ma pháp sư, khiêm tốn thỉnh giáo Lâm Phong về những vấn đề ma pháp
Đáng tiếc Lâm Phong ma pháp kém cỏi, lại không biết tự nhiên hệ ma pháp của tiên nữ hạc là thế nào, hắn chỉ tinh thông tiên pháp lại không phải là ma pháp của thế giới này, chút ít ma pháp tri thức mà hắn biết căn bản không thể được 2 vị thánh cấp pháp sư này để vào trong mắt, làm sao có thể nói ra cái gì mà học thức uyên bác đó, tóm lại là không thể giảng giải gì cho 2 vị đại sư được.
May mà Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế biết được những điểm nông sâu của Lâm Phong, lập tức nói tiếp vấn đề, thảo luận cùng với hai vị ma pháp sư, sau đó thì tốt rồi, đúng là mèo gặp mỡ, bốn vị pháp sư dính vào một chỗ, mặc dù điều hình dung này có chút dâm đãng nhưng đúng là dính chặt với nhau.
Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư mặc dù gần một trăm năm nay chính là đại diện cho đỉnh cao của văn minh ma pháp loài người, nhưng Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế lại là những ma pháp xuất sắc nhất của thời kì viễn cổ, có thể chống đỡ đến phút cuối cùng ở chúng thần đại chiến, hai lão nhân này há lại là kẻ yếu?
Đặc biệt là Pháp Lạp Đế, hiện tại luyện kim thuật đã cực độ suy thoái, lão thọ tinh này vượt xa so với Tạp Lạp Kì, những kiến thức về vấn đề về mặt luyện kim thuật đã thất truyền khiến cho lòng ham học hỏi của hai vị đại sư lại dâng cao lên tới cực độ, hai vị đại sư thậm chí đều có lòng muốn bái làm sư phụ.
“Học vô tiền hậu, đạt giả vi tôn.” chính là đạo lí này.
Trong mắt của thánh giai đại sư, danh vọng và da mặt còn xa mới được bằng một phần vạn của kiến thức, người có thể tu luyện được thành cường giả thánh cấp đều có tư chất và phong độ mà người thường không thể nào có thể so sánh được, đối với những thánh giai đại pháp sư, nếu như có thể thắng được họ về mặt kiến thức, thì ngay cả khiến cho họ đi thỉnh giáo học vấn một tên ăn mày cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra
Bốn lão nhân này đều có những trình độ đáng kinh ngạc trên lĩnh vực ma pháp, khi đã mở ra vấn đề, là lập tức xúm lại như ruồi bâu lấy đĩa mật, mỗi người đều đem những sáng tạo mới về mặt ma pháp của mình ra để thảo luận, khiến cho Lâm Phong – siêu cấp đại sư sáng tạo ra những kì tích ma pháp trong mắt thế nhân này – phải ngồi ra một góc.
Khắc Lạp Mỗ cũng nhân cơ hội cũng thỉnh giáo bốn vị thánh giai đại sư một số vấn đề khó về ma pháp
Những ma pháp sư khác có lẽ muốn giữ gìn những bí mật của mình, nhưng những thánh giai đại sư thì chẳng có cái kiêng kị này, đây cũng là một nguyên nhân khiến cho ngày nay các thánh giai ma pháp sư lại ít như vậy, chỉ với tấm lòng như vậy người thường đã khó mà sánh nổi, điều kiện để trở thành một thánh giai pháp sư có rất nhiều, thiên bẩm là một chuyện nhưng phong thái tấm lòng cũng là một nguyên nhân chủ yếu.
Lâm phong thấy mình không thể nói vào được, cũng nhân cơ hội nói mấy chuyện vui vui với đám nữ nhân, hai tiểu nha đầu Đới Lệ Ti và Sa Bối Lạp không thể nào an phận được, lập tức đề nghị đi dạo phố, Lâm Phong vui vẻ đồng ý, không ngờ khi chưa kịp ra khỏi cửa, thiên Hạc kị sĩ Cách Lí Nạp Đức đã tới mới mọi người tới hoàng cung dự tiệc
Lâm Phong đành phải cắt ngang câu chuyện của mấy ông già, nói: “Các vị đại sư, Mục Tư Ni Á bệ hạ mở tiệc rượu tại hoàng cung mời các vị pháp sư tới dự tiệc, chi bằng sau khi trở về các vị lại thảo luận tiếp có được không”
Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư không quay đầu lại, xua tay nói: “Không cần đâu, cái kiểu yến tiệc vô vị đó hai ông già chúng ta không có hứng thú” Đột nhiên ông ta giật mình, nói kiểu như thế với Lâm Phong vị đương thời đại lục đệ nhất cường giả này thì qua thật hơi thất lễ, ông ta vội vàng quay lại xin lỗi
Lâm Phong có thể hiểu được tinh thần ham học hỏi của các vị đại sư, hắn mỉm cười, cũng không để ý tới điều nhỏ nhặt đó nói: “Mục Tư Ni Á bệ hạ đã để dành ghế cho các vị, chúng ta cùng đi xem, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian”
Tạp Lạp Kì cũng đứng dậy nói: “Hai vị đại sư cũng đi tham gia đi, là Mục Tư Ni Á bệ hạ có lời mời, mấy ông già chúng ta chẳng lẽ lại không nể mặt bệ hạ”
Pháp Lạp Đế cũng đứng dậy tán đồng
Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư vừa mới rồi chỉ là phản xạ, tự nhiên đã hiểu rõ cái đạo lí này, lập tức tỏ ý đồng tình
Sau khi gọi Khắc Lạp Mỗ đại pháp sư và những đồ đệ của ông ta, đoàn người ra khỏi phủ, ngoài cửa đã có mấy chiếc xe ngựa sang trọng và một đội ngự lâm quân đứng đợi. Lâm Phong và bốn ông già ngồi trên một chiếc xe, năm nữ nhân ngồi cùng nhau, những ma pháp sư còn lại ngồi trên những chiếc xe ngựa còn lại , tất cả đi về hướng hoàng cung!
Tiệc của Mục Tư Ni Á bệ hạ của Lãng Nguyệt đế quốc được chia thành hai phần, một bên là do tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư đích thân phụ trách tiếp đãi các bậc quyền quý của các nước, một bên là do Mục Tư Ni Á bệ hạ và tư đồ Ca Đặc lão pháp sư đích thân tiếp đãi các ma pháp sư tới từ các nước.
Còn về những điểm nghi ngờ ở bên trong đó, Lâm Phong mặc dù không phải là kẻ hay xói mói nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, ít nhiều hắn cũng có thể đoán được một chút
Mục Tư Ni Á mời những pháp sư khác cũng không vấn đề gì, nhưng trong đó có thêm Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư là đáng phải cân nhắc, có vị quân vương của một đế quốc nào lại không muốn kéo một vị thánh giai đại pháp sư làm thế lực của mình chứ, mặc dù thánh giai đại sư trên lí luận không phân quốc gia, không là thế lực của bất cứ hoàng thất nào, nhưng nếu như có cơ hội để khiến cho hai vị pháp sư hứa hẹn điều gì cũng tốt
Giống như lâm Phong khi bình phẩm Thanh Vân Tử trước kia từng nói, người không thể nào thoát khỏi xã hội, với sự hùng mạnh của ông ta cũng đều phải bước vào trong xã hội, Lôi Khắc Tây Mỗ và Mai Cách Lợi hai vị đại pháp sư này làm sao có thể là ngoại lệ được, nghiên cứu ma pháp cũng cần có kinh phí đúng không? Những đồng tiền vàng này lấy ở đâu ra? Vì thế nên vẫn để này đáng để suy nghĩ!
Sau khi tới hoàng cũng, Khải Lâm Na và bốn nữ nhân bị một đám các phân nhân quý tộc kéo về một chỗ, bốn ông già cũng được kéo tới bàn tiệc dành riêng cho các ma pháp sư, còn về Lâm Phong, thì cùng với Khắc Nhĩ Phu Lan tham gia bàn tiệc dành cho các nhà quyền quý các nước do tam hoàng tử điện hạ Hải Phi tư phụ trách
Bữa tiệc được đặt tại một đại điện huy hoàng sang trọng, khi Lâm Phong từ cửa bên bước vào trong điện, các vị trí trong đại điện đã đầy kín người, có cả người quen và những người không quen, những người cần đến đều đã đến, chỉ cònn vị trí đầu của hàng ghế bên trái là còn trống
Khi Lâm Phong dẫn Ngải Lâm Uy Na băng lạnh bước vào đại điện, đại điện vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía bên này, tất cả đều dồn mắt về phía Khải Lâm Uy Na đi sau hắn, thèm thuồng, dâm đãng đủ mọi loại mục quang.
Nói chung là không có một ánh mặt nào khiến cho người ta thoải mái , dễ chịu cả
Lâm Phong cảm thấy Ngải Lâm Uy Na có vẻ giận dữ, lóe lên chút sát khí, trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười kì quái, tam hoàng tử điện hạ hai phi Tư bước tới nghênh tiếp,tư thế ưu nhã thực hiện lễ nghi quý tộc, sau dó mời Lâm Phong tới vị trí đầu của hàng ghế bên trái còn trống
Vốn dĩ những quý tộc khác tới tham dự ít nhiều đều mang theo một hai hộ vệ theo, tất cả đều phải đứng ở phía sau, không có chỗ ngồi, nhưng Hải Phi Tư không dám để một vị đại lực chiến thần đứng như thế, vội vàng chuẩn bị một chỗ ngồi ở sau Lâm Phong cho nàng
Điều này không thể nào làm qua loa được, nếu như để một vị cực đại cường giả phải đứng, thì mấy chục quý tộc trong điện làm gì có kẻ nào có đủ tư cách để ngồi hưởng thụ mĩ tửu và đồ ăn ngon?
Mặc dù những người khác không biết thân phận của Ngải lâm Uy Na nhưng Hải Phi Tư thì biết rất rõ
Ngải Lâm Uy Na không có một chút vui vẻ, chỉ nhìn về phía Lâm Phong
Lâm Phong mỉm cười, không thèm để ý ánh mắt lộ vẻ sát khí của những quý tộc kia, nói với Ngải Lâm Na: “Tam Hoàng tử điện hạ đã có thịnh tình vậy thì ngồi xuống đi”
Ngải lâm Uy Na đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống phía sau Lâm phong
Nếu như ánh mắt có thể giết được người, thì Lâm Phong sớm đã chết hàng nghìn hàng vạn lần rồi
Những kẻ được mời tới đây có kẻ nào không phải là đại quý tộc, không phải là hoàng tử cũng là đại công, sao lại chỉ để Lâm Phong ngồi ở vị trí đầu trong đám khách, những tên quý tộc này mặc dù không thể để mất phong độ nhưng đã thầm chửi rủa tổ tông ba mươi sáu đời của Lâm Phong
Cùng với việc Hải Phi tư không ngừng giới thiệu khắp một lượt với các quý tộc đang ngồi đây, Lâm Phong cũng bắt đầu chú ý tới một vài người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Trong đó đứng đầu là lục hoàng tử Uy Nhĩ Tôn của Ngải Sâm Đế Quốc, hắn đã khiến cho tên tiểu tử này đố kị muốn chết, tên nhóc này rõ ràng cũng rất kiêu ngạo, luận về tướng mạo, đẹp trai cũng không thua kém gì hắn và Hải Phi Tư, khí chất nho nhã truyền lại hàng trăm năm của gia tộc cũng không phải là một quý tộc như hắn có thể so sánh.
Duy nhất có lẽ chỉ có một khuyết điểm là tên tiểu tử này quá ngạo mạn khinh người, trong số các hoàng tử của các đế quốc ngày hôm nay, chỉ có tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư của Lãng nguyệt đại quốc là người đáng kể, còn lại những kẻ khác trong mắt Lâm Phong kì thật so với đám giá áo túi cơm cũng chẳng khác gì, đại hoàng tử của Thần Vũ đế quốc ngồi ở thủ vị phía đối diện thì đúng là thập phần bị thịt.
Đã vậy, tên tiểu tử đó còn nhìn chằm chằm Ngài Lâm Uy Na mà nước miếng chảy thành dòng, cả mặt dâm đãng, hình tượng thật vô cùng tệ hại.
Lại còn một tên hoàng tử khiến cho hắn chú ý đến là đại hoàng tử Phổ La của Khải Tát đế quốc ngồi ở phía dưới hắn, vị hoàng tử điện hạ này giống như Khắc Khố Sâm, thuộc loại thật thà chân chất, không có bản tính gọi ong hút bướm. không thể khiến cho người ta phải đố kị, vì vậy Lâm phong cũng có chút thiện cảm với hắn
Xem ra Hải Phi Tư để chỗ cho hắn cũng bỏ ra nhiều công sức, vừa không để cho hắn phải ngồi dưới kẻ khác lại không để hắn cảm thẩy bối rối ở đây, nên mới để cho vị đại hoàng tử của Khải tát đế quốc sắp đặt ngồi ngay bên dưới hắn
Lại còn mấy nữ nhân thu hút sự chú ý của Lâm Phong, trên vị trí chủ có mấy người mĩ nữ kiều diễm, trong đó có mọt người là tam công chúa điện hạ của Lãng Nguyệt đế quốc, tuổi chừng hai mươi, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, chỉ có điều khiến cho người ta cảm thấy nàng ta thật lạnh lùng, làm cho đám quý tộc chỉ có thể âm thầm suy nghĩ về nàng chứ không dám trức tiếp dùng ánh mắt đưa tình
Lại còn một người là thất công chúa Ngải Lợi Phù của Lạc Nhật đế quốc, mười chín tuổi, khiến cho người ta phải kinh ngạc về sắc đẹp của nàng, hai mắt hút hồn người, lúc này nàng ta không chút ngại ngùng, chằm chằm nhìn Lâm Phong.
Lại còn một nữ kị sĩ khí chất cao quý đã là vị hôn thê của Lâm Phong Lộ Thiến Á, lâm Phong bất giác cẩn thận thăm dò nàng.