Vô Lại Kim Tiên

Chương 129: Chương 129: Hồng mông tử khí






Lâm Phong tỉnh lại cũng chưa vội kinh động mọi người mà trước tiên kiểm tra lại tình trạng thân thể mình.

Sau khi tiến vào tự phong bế tử quan, pháp lực khôi phục tương đối nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã lấy lại được pháp lực, yên lặng vận huyền công, một cổ thanh khí trùng xuất trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành nguyên thần to lớn bằng cơ thể mình, tướng mạo y hệt một Lâm Phong thứ hai, chỉ là nguyên thần đó có chút mờ ảo mà thôi.

Lâm Phong pháp lực vận chuyển mười hai chu thiên, sau đó thu lại nguyên thần, khi thử điều vận khối thất thải bảo thạch thần bí tiềm tàng trong tử phủ, đột nhiên trong tử phủ khí tím cuồn cuộn, một đoạn khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu đột nhiên xuất hiện trong đầu, không khỏi đại chấn kinh, chờ đợi xác nhận tử phủ vô sự, lúc này mới yên tâm.

Cần biết tử phủ chính là thương khố(nhà kho/kho tàng) pháp lực của người tu đạo, nguyên thần chính là ở trong đó, không cho phép có nửa điểm sai lầm.

Thăm dò một chút đoạn khẩu quyết kia, cũng là một đoạn tiên gia pháp quyết không thua gì Thái Thanh tiên pháp, tên là Hồng Mông Tử Khí, tự phật phi phật, tự đạo phi đạo (như phật mà không phải phật, như đạo mà không phải đạo), cũng chỉ là thiên kiến về đạo,đạo của ngừoi hay đạo của ta,là đạo mà người tu đạo truy cầu,cũng chỉ là chỉ một chữ đạo của đạo gia mà thôi.

Điều làm Lâm Phong kì quái chính là trên nguyên thần đột nhiên được bao bọc một tia tử khí nhàn nhạt, dựa theo hồng mông tử khí quyết vận chuyển huyền công, đỉnh đầu liền xuất hiện một cổ tử khí lưu chuyển, sau đó lại xuất hiện một cổ thanh khí thanh đạm như nước, cùng cổ thanh khí kia xoắn xuýt tranh chấp một trận , cuối cùng dung hợp tại điểm xuất hiện, hiển hiện nguyên thần.

Lâm Phong kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định thân thể không có gì khác thường thì thở phào thả lỏng tâm tư, dụng pháp lực dò xét khối bảo thạch bảy màu đó, bên trong như cũ là một mảng bình hành không gian rộng lớn vô cùng, tịnh không có lấy nửa điểm dị trạng, không khỏi nghĩ hoài không ra.

Lâm Phong ngồi yên, nghiên cứu một hồi, chỉ cảm thấy Hồng Mông Tử Khí Quyết thâm ảo dị thường, vô cùng ảo diệu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào minh bạch hết huyền diệu trong đó, đành phải dừng lại.

Vừa mới thu công đứng dậy, Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đẩy cửa đi đến,vừa đi vừa tranh một thứ gì đó, nhìn thấy Lâm Phong tỉnh táo đi tới, hai tiểu nha đầu lập tức đình chỉ mồm mép, chạy vội tới bên người Lâm Phong, trên dưới quan sát Lâm Phong thật kỹ càng, hai tiểu nha đầu đột nhiên đồng thời quay người chạy ra khỏi cửa lớn tiếng hô :"Lâm Phong tỉnh lại rồi!"

Lâm Phong lắc đầu, bước theo hai tiểu nữu nhẹ nhàng nắm chặt hai cái eo nhỏ nhắn, truy vấn: "Lớn tiếng như vậy làm gì, có phải là cao hứng quá không?"

Đái Lệ Ti chu mỏ kêu lên: "Không phải thiếp, là Ngải Lâm Uy Na của chàng nhớ chàng muốn bệnh đó!”

Toa Bối Lạp dụi dụi đầu vào người Lâm Phong, hi hi ha ha nói :" nói cứng nhỉ, vậy mà ta nghe ngươi nằm mơ toàn kêu tên Lâm Phong thôi!"

Đái Lệ Ti ngang ngạnh tìm cách phản bác, đột nhiên nhớ lại gì đó, lời nói lên đến miệng vội nuốt trở lại bụng, dùng sức lay cánh tay Lâm Phong, nụ cười kiều mị thật khiến người ta mê thích.

Toa Bối Lạp áp sát cái miệng nhỏ bên tai Lâm Phong, hạ thấp giọng nũng nịu nói: "Cả tháng rồi chàng không có cùng thiếp… đấy! Đêm nay đến phòng thiếp nhé!"

Lâm Phong vuốt nhẹ cái mũi khả ái của nàng,cười hì hì hỏi:"Ta chỉ nghe nói rồng đực háo sắc, sao chưa thấy ai nói rồng cái cũng là một dạng háo sắc như vậy nhỉ?”

Toa Bối Lạp tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhưng mỗi khi cười trên mặt luôn có một nét nữ tính tươi mát, kiều mị liếc nhìn Lâm Phong, quấn lấy cổ hắn nũng nịu: "Người ta mặc kệ, dù thế nào đêm nay chàng cũng phải đến phòng người ta đó!"

Lâm Phong cười nói: "Được, được, được, đêm nay ta nhất định dốc lòng thỏa mãn tiểu đề tử phóng đãng này!”

Đái Lệ Ti dỏng tai nghe ngóng một hồi rốt cục nhịn không nổi nhỏ giọng mắng một câu: "Hồ ly tinh!"

Toa Bối Lạp không thèm để ý, dương dương tự đắc liếc ngang Đái Lệ Ti.

Đái Lệ Ti bĩu môi, đôi mắt màu lam ngọc lại chớp chớp liếc nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, cười nói: "Đêm nay cùng ngủ với hai người một lúc!”

Cách đó không xa tiếng Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đi tới, hai tiểu nữu lúc này mới buông Lâm Phong ra, chạy ra ngoài hướng những người khác báo tin.

Một tháng không gặp, hai nàng mất đi không ít nét rực rỡ được mưa móc thấm nhuần, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Lâm Phong, Khải Lâm Na còn có thể miễn cưỡng giữ được vẻ trấn định, Toa Lị Na rốt cuộc cũng nhịn không được, hoan hỉ nhào vào lòng Lâm Phong, thân thiết ôm chặt eo hổ hùng tráng, không chịu buông ra, chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.

"Làm sao vậy?" Lâm Phong vỗ tấm lưng thon thiếu nữ hỏi: "Mới một tháng không gặp cũng không cần vui mừng đến thế chứ?"

Toa Lị Na ôn nhuyễn kề sát môi son bên tai Lâm Phong, nhỏ giọng thì thầm: "Công tử! Thiếp và Khải Lâm Na tỷ tỷ còn có Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đều rất nhớ chàng!"

Lâm Phong trong lòng ấm áp, an ủi Toa Lị Na vài câu, đợi Toa Lị Na từ trong lòng hắn đứng lên, lúc này mới hướng đến Khải Lâm Na đứng bên cạnh cười nói: " Một tháng không gặp sao các người đều gầy đi thế, thế này thật không tốt, từ nay về sau phải tự chú ý chăm sóc cho bản thân đấy!”

Khải Lâm Na phong tình vạn chủng cười cười , đầu mày cuối mắt đều không che dấu nét tương tư , nói: " Chàng là cột trụ tinh thần của bọn nữ nhân chúng ta,không có chàng, cuộc sống của chúng ta cũng mất đi ý nghĩa tối cơ bản của nó!"

Lâm Phong gật gật đầu, im lặng ôm Khải Lâm Na vào lòng một hồi lâu, rồi mới hỏi: "Ngải Lâm Uy Na đâu, sao không thấy nàng đến ?"

Khải Lâm Na và Toa Lị Na sắc mặt cổ quái cười cười nói: "Có thể nàng ta còn chưa biết chàng đã tỉnh!" Nhớ đến cảnh tượng dâm mĩ lần trước, hai nàng đều không khỏi trong lòng nổi lửa, hai má ửng hồng.

Bữa cơm trưa, cả nhà tề tụ, ba lão đầu tử cũng đến đầy đủ, ngay cả Tình Nguyệt công chúa vốn báo bệnh nhưng vừa nghe ái tử tỉnh lại tình trạng lập tức tốt lên nhiều, xem ra tâm bệnh dã đươc trị bằng tâm dược.

Bữa cơm vừa tàn,lão gia tử lên tiếng :"Ngươi bế quan một tháng , nếu đã tỉnh lại thì hoàng đế bệ hạ yêu cầu phái người đi tham gia Hải Cống đại hội , thời gian ba mươi ngày còn có năm ngày, ngươi chuẩn bị nhanh một chút, sáng ngày mai khởi hành đến Lãng Nguyệt đế quốc!"

Lâm Phong cười nói: "Không cần gấp vậy, chúng con chỉ cần nửa ngày là có thể đến Lãng Nguyệt đế quốc!"

Lão gia tử gật gật đầu, cũng không hỏi lại, Tình Nguyệt công chúa bước tới hỏi han ngắn dài một lượt, Lâm Phong an ủi mẫu thân một hồi, đợi bữa ăn kết thúc, mới quay về biệt viện.

Vừa mới tiến vào viện môn, nhị ca Lâm Hổ đuổi tới, dựng đứng ngón tay cái,nhăn nhở cười nói: "nghe nói đệ cùng vị thị vệ mĩ nữ kia miệt mài giao chiến dẫn đến thiên kiếp, đệ thật lợi hại, làm việc đó mà cũng gây ra thiên kiếp kinh người như vậy , nếu là ta nói không chừng đã bị đạo thiểm điện kia bổ thành tro rồi,hắc hắc!"

Lâm Phong cười khan một tiếng hỏi: "Việc này còn có ai biết?"

Lâm Hổ trả lời: "người biết đích xác không nhiều, ta đã phân phó vài thị nữ biết nội tình bế khẩu, nên sẽ không truyền ra đâu!"

Lâm Phong thở phào nói: "Vậy là tốt rồi!", mặc dù không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, loại chuyện này chỉ cần qua tai của kẻ có ý thổi phồng, e rằng sẽ làm chuyển hướng câu chuyện trở thành một trò cười to lớn.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đám hảo đồ đệ đàm luận việc Lâm gia tam công tử cùng thiếp thân thị nữ tình tự lại dẫn phát thiên lôi ,thiếu chút nữa bị thiên lôi bổ chết loại chuyện xấu hổ này khiến Lâm Phong không khỏi mồ hôi đổ ướt lưng..

Lâm Hổ lại nói: "Cho đệ biết thêm một tin tức, nửa tháng trước Lộ Thiến Á cùng Thất công chúa đã trở về!"

Lâm Phong Lập tức tinh thần phấn chấn nói: "Một lát ta đi xem!". Mười năm không gặp, cũng Không biết Lộ Thiến Á cái tiểu nữu quật cường kia có nhớ mình không, Lâm Phong không khỏi có chút hứng thú trong lòng, cảnh tượng mười năm trước tại đế đô ma vũ cao cấp học viện ở chung một tháng thoáng hiện lên trong đầu.

Lâm Hổ hắc hắc cười nói: "Trông cái vẻ gấp gáp của đệ kìa, ta nói còn chưa hết, Lộ Thiến Á cái tiểu nữu kia sau khi trở về biết đệ đã đến đế đô, liền phao tin khiêu chiến với đệ, bất quá ta thấy nàng tìm một cái cớ, để ở lại đế đô chờ đệ, kết quả cũng chờ đến mười ngày rồi ,cuối cùng đã bị Thất công chúa kéo đến Lãng nguyệt đế quốc rồi, Uy Nhĩ Tốn cũng vừa khởi hành thôi!”

Lâm Phong há hốc miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hổ, gã này đúng là cố ý chọc tức hắn mà!

Lâm Hổ lại nói :“Tên tiểu tử Uy Nhĩ Tốn thật là điên cuồng ngang ngược, mới cùng thất công chúa tới đế đó đã ôm hết các tiểu thư quý tộc ở đế đô vào lòng, còn khoác lác nói đợi sau khi đệ xuất quan sẽ tìm đệ phân cao hạ, ta thấy tên tiểu tử này ăn phải đuôi rồng, vểnh đuôi tới trời, lại còn cho rằng cả thiên hạ này chỉ vây quanh một mình hắn chứ!”

Lâm Phong nhìn hắn vài lượt, đáp: “Đệ chẳng lẽ giống loại người lấy việc công báo thù riêng lắm sao?”

Lâm Hổ nói: “Ta chỉ là nhìn không thuận nhãn tên tiểu tử cả ngày nghếch mặt lên trời đó, ngang nhiên khiêu khích lão nhị ta, đã có quan hệ mập mờ với thất công chúa, lại còn muốn thu hút cả chú ý của Lộ Thiến Á, Lâm gia chúng ta đã cùng Pháp Lạp Đế gia có hôn ước, tiểu tử đó lại coi như trò đùa, dám cùng tử tôn Lâm gia chúng ta tranh giành nữ nhân, bất quá ngươi cũng cần cẩn thận một chút, tiểu tử này đối phó với đàn bà đích thực cũng có phương pháp lắm.”

Lâm Phong nói : “Nếu vậy thì để đệ thiến hắn, cho hắn cả đời không làm được nam nhân, vậy thì không cần lo lắng nữa rồi.”

Lâm Hổ sửng sốt, tiếp đó lại cười ha hả: “Hay! Tiểu tam đúng là tiểu tam, thứ chủ ý hay ho đó mà đệ cũng nghĩ ra được, bất quá đó đúng là chủ ý tốt, đem thiến béng tiểu tử đó đi cho hắn cả đời không được làm nam nhân, xem hắn còn gì để mà huyênh hoang chứ.”

Lâm Phong hồ nghi nói : “Huynh không phải muốn đệ đừng động vào hắn? Vì sao lại còn muốn đệ thiến hắn nữa?”

Lâm Hổ đáp : “Trong một tháng đệ bế quan xảy ra khá nhiều việc, tên tiểu tử Uy Nhĩ Tốn đó gần đây cùng Bác Khắc Lôi hoàng tử của Bái Thần Uy đi lại rất gần gũi, nhận được sự ủng hộ của Bái Thần Uy đế quốc, ngấm ngầm đã ngồi vững trên ngôi thái tử, Ngải Sâm đế quốc đối với Lạc Nhật đế quốc chúng ta lại có mối bang giao rất tốt, tiểu tử này lại cùng Bái Thần Uy mày qua mắt lại, mới đây Ngải Sâm đế quốc lại điều binh ở vùng Đông Bắc, khẳng định là muốn làm mất mặt chúng ta, đệ phế tên tiểu tử này đi là đúng rồi!”

Lâm Phong gật gật đầu hỏi : “Cứ điểm phía Đông Bắc- Thạch Đà thành là địa bàn của Tỉnh Thái gia tộc, đám tạp chủng ngu xuẩn Tỉnh Thái gia đó có phản ứng thế nào?”

Lâm Hổ đáp: “Lâm thái gia lão tam trấn thủ ở Thạch Đà thành với 30 vạn đại quân, đám xuẩn ngốc đó cùng Uy Nhĩ Tốn tiểu tử bí mật thực hiện thứ giao dịch xấu xa đó, ta đóan Bái Thần Uy rất có khả năng lại xuất binh lần nữa!”

Lâm Phong sửng sốt, lập tức có phản ứng : “Ý của huynh là đám tạp chủng Tỉnh Thái gia và Ngải Sâm đế quốc đã cùng với Bái Thần Uy âm thầm cấu kết, ngòai mặt là Ngải Sâm đế quốc xuất binh đánh Thạch Đà, kỳ thật là diễn kịch cho Lâm gia chúng ta xem, đợi Bái Thần Uy vừa xuất binh, liền từ phía sau cắn chúng ta một cái?”

Lâm Hổ đáp : “Rất có khả năng, họ Tỉnh Thái làm gì có tên nào ra hồn, việc gì chẳng dám làm, loại sự tình bán nước cầu vinh này có lẽ là việc bọn chúng giỏi nhất.!”

Lâm Phong gật đầu nói: “Việc này đệ sẽ sai người để ý một chút, đợi sau Hải Cống đại hội sẽ biết rõ, có lẽ lần này đến Lãng Nguyệt đế quốc không chừng sẽ thu hoạch được chút ít.”

Chương 130

Không trung khách xa

Dịch giả : Mạnh Thường Quân

Biên dịch : delafere119

Nguồn : ***********.com (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2F%2A%2A%2A%2A% 2A%2A%2A%2A%2A%2A%2A.com)

Còn năm ngày nữa mới tới đại hội Hải Cống, lúc Lâm Phong đang chuẩn bị thì nhìn thấy đại pháp sư Khắc Lạp Mỗ của cung đình thủ đô đế quốc, chiếc xe khách ‘Không trung khách xa’ đó dành cho nhiều người này là Pháp La Đế mất mười năm nghiên cứu chế ra để đi Lãng Nguyệt đế quốc

Khắc Lạp Mỗ hiện nay là một trong sáu đại sách pháp sư bình định Ma pháp công hội của đại lục hện nay, lại là sư phụ của hoàng đế, vốn ở phía đối lập với Lâm Gia, Lâm Phong cũng chẳng có gì để nói, cả hai bàn bạc một lát, liền dẫn người lên ‘Không trung khách xa’ đi tới Lãng Nguyệt đế quốc

‘Không trung khách xa’ là sản phẩm ma pháp tiên tiến nhất ở Khắc Khố Sâm Đạt, tiêu tốn hết mười năm nghiên cứu của Pháp Lạp Đế đại sư, sưu tập vô số những nguyên liệu ma pháp, hao tốn rất nhiều tiền của mới chế tạo thành, cả chiếc xe là một chiếc sẽ ngựa lộng lẫy cỡ lớn, chỉ là chiếc xe khách trên không trung này không dùng ngựa cưỡi mà là dùng ma lực của hai đại đạo sư khởi động những ma pháp trận cực kỳ phức tạp của nó để bay lên

Chiếc ‘Không trung khách xa’ này có thể coi là một tác phẩm đáng kinh ngạc, mỗi ma pháp trận không phải là chỉ dùng một số ít những nguyên liệu ma pháp loại tốt đẽo tạc thành mà bản thân nó đã có công hiệu tự tập trung ma pháp lực,chỉ cần có hai vị ma pháp sư của cấp đại ma đạo sư dùng ma lực để khơi thông là có thể bay lên không trung

Một tác phẩm như vậy, chỉ có thể là Pháp Lạp Đế một vị đệ nhất đại luyện kim sư từ trước tới nay mới có thể làm ra được, hơn nữa số tiền phải tiêu tốn cũng khiến người ta giật mình,chỉ tính tới ma tinh của ma thú siêu giới đã dùng hết tám khối, ngoài ra lại còn những loại vật liệu khác nữa,Khắc Khố Sâm Đạt tiêu tốn hết mấy năm công phu mới sưu tập đủ, đến tận bây giờ chiếc xe khách để đi trên không trung mới hoàn thành

Khoang xe không lớn, phân thành ba ngăn, phía trong cùng là một phòng ngủ rất sang trọng, so với tẩm cung của hoàng đế chắc rằng cũng không có điểm nào thua kém, gian giữa là phòng ăn, tiền đường dùng để nghỉ ngơi, có thể thích hợp cho khoảng mười người, nhiều hơn nữa có vẻ chật, hơn nữa có thể có những ảnh hưởng nhất định tới tốc độ phi hành.

Ngoài hai vị tinh linh đại ma đạo sư ở khoang lái phục trách việc lái xe ra, những ma pháp đại sư khác đều được cho vào tinh thần giới chỉ, bốn nữ nhân ở trong phòng ngủ hứng thú bàn luận những đề tài của phụ nữ, Lâm Phong và ba ông già thì ngồi tại tiền đường nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Ngải Lầm Uy Na vẻ mặt lạnh lùng ngồi phía sau lưng hắn.

Lâm Phong tay cầm kim quang phiến, mặc một bộ quý tộc trường bào rộng thùng thình màu tím, mái tóc vàng óng buông phía sau lưng, xoăn tít , lại có vẻ vô cùng dũng mãnh, có nụ cười rạng rỡ của người thanh niên, lại không mất đi sự nho nhã của một quý tộc, cho dù mất đi hình tượng quý tộc nhưng những người trên xe đều là người trong nhà, cũng không có gì cần phải kiêng nể cả.

Trời xanh mây trắng, lượn lờ bay qua

Đoàn xe vững trãi bay đi trong không gian , không khác gì so với ngồi ở nhà cả

Lâm Phong phe phẩy kim quang phiến cười nói: “Ba ông già các người có phải cũng nên suy nghĩ một chút hay không, sau khi trở về nạp thêm mấy nàng tiểu thiếp, cũng cần phải để lại hương hỏa chứ, Gia Đức Tây chính là một điển hình của các người đó”

Ngải Lâm Uy Na đứng phía sau mặt đỏ ửng, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường

Ca Lạp Kì mắt trợn tròn nói: “Tên tiểu tử hỗn đản này, ba lão già chúng ta là những kẻ sắp sửa xuống lỗ rồi, làm gì còn có những ý đó nữa, chỉ cần Toa Lị Na có thể sinh cho ta một đứa cháu trai, lão già ta coi như kiếp này sống cũng coi như không có gì hối tiếc.”

La Đế Phong và Pháp Lạp Đế cũng gào ấm lên theo, không quên nhắc nhở Lâm Phong, lúc trước khi Lâm Phong xuất quan từng đồng ý với họ sẽ tặng cho mỗi người bọn họ một đứa cháu

Lâm Phong cười nói: “Muốn chết làm gì có chuyện dễ dàng thế, thân thể do tử kim hồ lô của ta tạo ra mặc dù không khác gì với người bình thường, nhưng sống một nghìn tám trăm năm thì không phải là vấn đề, các người nóng vội chui vào vòng tay của Mông Ni Tạp đại thần nhưng người ta vị tất đã thu lưu mấy lão nhân già cả vô dụng như các người chứ!”

Ba ông già lắc đầu gượng cười, Tạp Lạp Kì nói : “Ta bây giờ càng ngày càng nhận ra ngươi là một ngôi sao hủy diệt,chỉ cần những cần là những nơi ngươi đi qua là chó gà không được yên, tới Đế ĐÔ không được đáng bao nhiêu ngày, đã gây sự loạn cả lên, hại gia gia ngươi phải chạy ngược chạy xuôi, lo lắng đi thu xếp những hậu quả do ngươi gây ra, Lần Hải Cống đại hội này ngươi lại định giở trò gì ra nữa đây? 

Lâm Phong trợn ngược mắt nói : “Lão nói vậy là không đúng, việc ta làm hết thảy đều là vì Lâm gia, nếu ta không phải con cháu của Lâm gia, không phải gia chủ tương lai của Lâm gia, ta đã có thể tiêu dao hậu thế, trường tồn cùng thiên địa rồi.”

Pháp Lạp Đế vút bộ râu trắng muốt nói: “Trường tồn cùng trời đất? Được rồi đó, Thanh Vân Tử lợi hại như vậy sao không thấy hắn có thể trường tồn cùng trời đất?”

Lâm Phong nói: “Đó là vấn đề của con người, không thể nói lẫn vào đây được, ở thế giới của ta, những người tu đạo có cách nói nhập thế tu tâm, nói một cách cụ thể chính là hòa mình vào thế giới hỗn loạn,ta thân nhập hồng trần là hoàn toàn dung nhập hòa đồng vào xã hội của loài người, Tinh Vân Tử thì lại lựa chọn một con đường khác, là kẻ thù của thế giới này, cho dù hắn ta có hùng mạnh đến thế nào đi nữa, cho dù hắn có tiêu giệt hết những sinh vật có trí tuệ ở Thản Tang đại lục thì sau cùng chỉ còn lại một mình hắn cô độc , những ngày tháng bất tận sau đó hắn ta làm sao có thể sống đây? Chỉ có thể chọn cách tự hủy diệt chính mình, đây là vấn đề nguyên tắc, sức mạnh càng to lớn thì cũng không nói lên được điều gì, nếu không thì ta sớm đã chém đầu hết mấy lão hoàng đế của các nước rồi”

La Để Phong gật đầu nói: “Lần Đại hội Hải cống này chính là sự tụ hội quyền lực của các nước, từ trước tới giờ, chiến tranh chính trị còn hung hiểm hơn cả chiến tranh trên sa trường, ngươi nên cẩn thận một chút, đừng có đắc tội với tất cả những kẻ quyền quý của các nước, tránh để tới lúc các nước liên hợp lại xuất binh thảo phạt Lạc Nhật đế quốc tới lúc đó Lâm Gia của ngươi gặp phải không ít khó khăn đâu.”

Tạp Lạp Kì và La Đế Phong cũng gật đầu, theo như những gì họ hiểu về Lâm Phong, tên tiểu tử này chắc chắn không phải là một kẻ biết an phận, nhất là bây giờ tình hình đang vô cùng rối loạn, Lâm gia là cây đại thụ hàng ngàn năm không đổ và một Khắc Khố Sâm Đạt phú xưng thiên hạ càng khiến cho những kẻ quý tộc kia đố kị, dẫn tới việc tất cả bọn chúng đều phẫn nộ là rất có thể

Lâm Phong cười lớn, rướn người đứng dậy nói: “Lâm gia có thể đứng vững hàng vạn năm mà không bị đánh đổ, đương nhiên có cái đạo lí ở trong đó, ta từ trước tới giờ làm việc gì cũng tuân theo tự nhiên, chẳng kiêng kị nhiều tới như vậy, con cháu Lâm gia việc gì phải sợ ai chứ, không còn sớm nữa, chắc cũng sắp tới Lãng Nguyệt đế quốc rồi, ta đi thay quần áo đây” nói rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ

Mấy lão nhân lắc đầu rồi cũng tự mình cũng đi chuẩn bị

Lâm Phong trở về phòng ngủ, bốn người con gái mỗi người cầm một bộ quân áo đang so sánh, rì rầm bàn bạc xem cho hắn mặc bộ nào thì đẹp, vừa trông không tầm thường, lại có thể thể hiện được thân phận tôn quý và phong độ bất phàm của hắn.

Đái lệ Ti gọi lớn một tiếng, cầm lấy một bộ võ sỹ sảnh phục bó sát màu vàng, chạy tới phía trước mặt Lâm Phong đo đạc một lúc, nói: “Wao! Thân ái của ta, chàng mặc bộ quần áo này là hợp nhất, vừa thanh cao lại vừa có thể thể hiện được dáng người cao lớn, khí chất cao quý của chàng, đây là tấm áo ta tự tay làm đó”

Toa bối Lạp cũng không chịu kém cạnh, cầm lấy bộ quần áo mình tự tay làm cho Lâm Phong bước tới khoe, Khải Lâm Na và Toa Lị Na thì đứng ở phía sau, mắt nhìn về phía Lâm Phong

Lâm Phong nhìn Toa Lị Na vẻ mặt tươi như hoa, lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của bạch long tiểu thư Toa Bối Lạp, lại nhìn hai bộ quần áo của hai tiểu nha đầu, lập tức hiểu được tâm tư của những tiểu nữ nhân này.

Bộ quần áo Toa Bối Lạp may cho hắn là một bộ lễ phục quý tộc màu trắng, thiết kế cũng không đến nỗi tồi, chỉ có điều trên bộ lễ phục đính đầy những hạt ma pháp bảo thạch loảng xoảng chói mắt, nhìn thấy phát sáng lấp lánh, chỉ là đã quá xa hoa, mặc lên người khó tránh khỏi có vẻ là kẻ thích phô trương

Theo như tính cách yêu quý vật báu của long tộc, Toa Bối Lạp dám lấy ra bao nhiêu tài sản của mình tích cóp được để làm đẹp cho hắn, mặc dù bộ quần áo này không thích hợp với chàng những chỉ tấm lòng này thôi cũng đủ rồi, chỉ nhìn ánh mắt chờ đợi của tiểu bạch long Lâm Phong trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp

Tác phẩm của Khải Lâm Na là một chiếc áo dài quý tộc màu tím, cách thức thật đáng để suy nghĩ, tay nghề đúng là vô cùng khéo léo, dường như không thể tìm thấy một khuyết điểm nào, chỉ là có vẻ hơi cổ hủ, không thích hợp với tính cách muốn sao làm vậy của hắn

Tác phẩm của Toa Lị Na là một tấm áo võ sỹ màu đen, phía trước ngực có thêu hình một con phương hoàng lửa, cách thức rất phù hợp với tính cách của Lâm Phong

Bộ võ sỹ sảnh phục bó sát màu vàng của Đái Lệ Ti cũng không tồi, ống tay có thêu hình một con phượng hoàng rực rỡ, tấm huân trương màu lam ở trước ngực thể hiện tư cách đế quốc nhất đẳng hầu tước của hắn, một bức hình màu tìm trên vai trái thì thể hiện thân phận phò mã tinh linh của hắn, Lâm Phong nhìn bốn người con gái, những bộ quần áo này đúng là thật khó chọn lựa

Thuận tay cầm lấy bộ y phục của Đái Lệ Ti, lật qua lật lại mấy lần rồi nói: “Mặc bộ này đi!”

Đợi Lợi Ti kêu lên một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng

Vẻ mặt chờ đợi của Toa Bối Lạp lập tức biến thành nét mặt thất vọng, môi nàng mím chặt lại.

Khuôn mặt trắng hồng của Toa Lị Na cũng lộ rõ vẻ thất vọng

Chỉ có Khải Lâm Na là hơi mỉm cười, liền bỏ bộ y phục trong tay mình xuống bước lên phía trước giúp Lâm Phong thay quần áo

Lâm phong đưa tay ra cầm lấy cả ba bộ y phục, xoa má Sa Bối Lạp nói: “Những bộ y phục của các nàng ta đều rất thích, hôm nay mặc bộ của Đới Lợi Ti trước, mai mặc của Toa Bối Lạp, ngày hôm sau nữa mặc của Toa Lị Na, sau này những việc như thế này hãy để người khác làm, các nàng chỉ cần có tấm lòng thế này là được rồi!”

Toa Bối Lạp lập tức lại cười rạng rỡ, Toa Lị Na cũng vui mừng, bước lên phía trước giúp Lâm Phong thay quần áo

Thường nói ba người con gái thường có rất nhiều trò, bây giờ lại có thêm một người nữa, trò lại nhiều hơn vài phần.

Chỉ thay có mỗi bộ quần áo thôi nhưng cả bốn người con gái đều vây lấy Lâm Phong thay trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cho tới tận khi Lâm Phong sốt ruột muốn kêu lên, Khải Lâm Na mới cười mạn nguyện nói: “Được rồi, bây giờ có thể ra rồi!”

Lâm Phong đứng trước tấm thủy tinh lưu li ngắm nghía một chút, thở phào nhẹ nhõm, có ngắm thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể được như thế này mà thôi, không thể thiếu đi một sợi tóc, không thể tìm thấy một chút khuyết điểm nào của mình, sao mấy nữ nhân này lại có thể tìm ra được nhiều khuyết điểm như vậy.

Tuy nhiên, dường như bộ dạng lúc này quả thật cũng không đến nỗi tồi, mỗi một vẻ đẹp trên người hắn đều tập trung tâm huyết của bốn nữ nhân, nếu như hắn còn có thể tìm ra một chút khuyết điểm thì đúng là chính là trực tiếp phủ nhận tâm ý của các nàng rồi, còn gì có thể xoi mói được nữa chứ, hắn dẫn theo bốn người họ ra khỏi phòng ngủ

Tới phòng khách, ba lão nhân đã đợi ở đó rất lâu rồi, từ vẻ mặt sốt ruột của ba người có thể nhận thấy họ đã đợi tới phát chán lên rồi

Bay qua ngôi làng phía dưới, Lâm Phong nhìn ra phía xa, đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của đế đô của Lãng Nguyệt đế quốc, vẫn còn cách khoảng chừng mười dặm nữa, hắn nói: “Vẫn còn mười dặm đường nữa, chúng ta hạ thẳng xuống Lãng Nguyệt đế quốc hay là bây giờ hạ xuống, sau đó đi xe ngựa tới đó đây?”

Khải Lâm Na nói: “Hạ thẳng xuống Lãng nguyệt để quốc có vẻ không hay lắm, như vậy thật thiếu lễ độ, chúng tay bây giờ nên hạ xuống, sau đó đi xe ngựa tới đó!”

Ba ông già và Toa Lị Na đều gật đầu đồng ý, chỉ có Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp là thế nào cũng được, những lễ tiết của loài người hai nàng không thèm quan tâm, chỉ có điều, từ lần mâu thuẫn nhỏ nhặt trước hai tiểu nha đầu cũng có vẻ hiều biết hơn rồi, từ từ tựu mình dung nhập vào môi trường xung quanh.

Lâm phong bảo Ngải Lâm Uy Na tới phía trước bảo hai vị tinh linh đạo sư hạ xuống

----- Bài viết này được delafere119 thêm vào sau 2 phút và 54 giây -----

Chương 131

Quý khách đáo phỏng

Dịch giả : Mạnh Thường Quân

Biên dịch : delafere119

Nguồn : ***********.com (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2F%2A%2A%2A%2A% 2A%2A%2A%2A%2A%2A%2A.com)

Hải Cống đại hội mười năm mới diễn ra một lần không những là nơi một quốc gia thể hiện thực lực pháp sư của nước mình mà đồng thời còn tất cả những người quyền quý của các nước cũng đang tập trung về đây, âm thầm tranh đấu với nhau, và chờ đợi cơ hội kết giao với những kẻ quyền quý của các nước khác, vì vậy mà mỗi kì đại hội Hải Cống nhất định đều xảy ra những cuộc đấu đá ngầm vô cùng khủng khiếp

Nơi đây với vẻ bề ngoài bình lặng nhưng thật chất đang ẩn giấu vô số những âm mưu tranh giành vô cùng nham hiểm

Ba ngày sau là chính thức bước vào kì đại hội, những kẻ quyền quý và những đoàn đại biểu pháp sư của các nước đều đã tới Lãng Nguyết đế đô từ mấy hôm trước,

Đoàn người của Lâm Phong hạ xuống vùng đất cách đế đô của Lãng nguyệt đế quốc chừng mười dặm, Hải Phi Tư điện hạ sau khi biết tin đã lập tức sắp xếp đích thân dẫn theo một số quý tộc thân phận bất phàm tới cửa thành phía bắc để nghênh đón.

Không cần biết loài người có nham hiểm giả dối như thế nào, mặc kệ những tranh giành đấu đã giữa các quý tộc có kịch liệt như thế nào đi nữa thì quan niệm kẻ mạnh của Thản Tang đại lục cần phải được tôn trọng trải qua hàng vạn năm cũng không thể nào thay đổi được, giờ đây đại lục đệ nhất cường giả đã tới Lãng Nguyệt đế quốc, hoàng đế bệ hạ của Lãng Nguyệt nửa điểm cũng không dám qua loa. Tam hoàng tử điện hạ và Lâm Phong giao tình lại càng không tầm thương, không đích thân ra thành nghênh đón làm sao được.

Còn về những quý tộc của các quốc gia khác, vì là khách, để tránh mất thể diện của nước mình đành phải ở trong phòng khách đóng cửa không ra ngoài.

Lâm Phong sớm đã nhìn thấy đội ngũ nghênh tiếp hoành tráng của hoàng gia đứng tại cổng thành phía bắc của Lãng Nguyệt đế quốc, khi vừa nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, Lâm Phong bước mau chân, dẫn đám người đi tới.

Đội ngũ tới nghênh tiếp vô cùng long trọng, không những có những gương mặt mà Lâm Phong quen thuộc mà còn có cả những vị quý tộc mà hắn không quen, từ cách ăn mặc sang trọng của họ có thể đoán được rằng thân phận của họ tuyệt đối không hề tầm thường, chỉ có đều trong mắt họ đều ẩn dấu chút phiền muộn

Đối với những kẻ hùng mạnh cần phải có sự tôn trọng, đó là phong độ mà tất cả các quý tộc cần phải có, nhưng trong lòng họ thực sự nghĩ gì thì miễn bàn tới

Đứng ở hàng đầu chính là người khá quen thuộc với Lâm Phong - tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư

Mười năm không gặp, vị tam hoàng tử điện hạ này vẫn phong độ như ngày nào, trên người mặc một bộ áo giáp của quý tộc, đứng đầu tiên trong đội ngũ đi nghênh tiếp, giống như chim hạc đứng giữa đàn gà, thật là bất phàm . Nụ cười nho nhã luôn luôn nở trên khuôn mặt y, ngoài vẻ trưởng thành chín chắn và tăng thêm vài phần khí tức thành thục, trầm tĩnh ra thì vị tam hoàng tử điện hạ dường như không có chút thay đổi nào.

Phía sau là thủ tịch cung đình pháp sư Tư Đồ Gia Đặc của Lãng nguyệt đế quốc và Khắc Nhĩ Phu Lan, cùng với Cách Lí Lạp Đức hai vị Thánh giai kị sĩ, sau cùng là mười mấy vị quý tộc lạ hoắc, những tên quý tộc này mặc dù tất cả đều vô cùng hào nhoáng, nhưng dù thế nào cũng không giấu được bản chất bị thịt của chúng.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp nhìn thấy vị hoàng tử điện hạ của Lãng Nguyệt đế quốc này cũng vô cùng phong độ, khí thế phi phàm, chiếm mất chút ít uy thế của Lâm Phong, lập tức xì xào bàn tán những khuyết điểm của Hải Phi Tư

Đái Lệ Ti nói: “Vị hoàng đế điện hạ của Lãng Nguyệt đế quốc này cũng thật chẳng ra sao, còn kém xa Lâm Phong của chúng ta!”

Toa Bối Lạp cũng không chịu kém cạnh nói: “Ta thấy hắn ta cũng chỉ là thứ bị thịt thôi, đám thánh kị sỹ gì đó dựa vào đám tọa kì mới có chút oai phong, làm sao có thể so sánh được với Lâm Phong của chúng ta!”

Toa Lị Na mỉm cười phụ họa: “Đúng! Đúng! Đúng! Các người nói không sai, vị hoàng đế điện hạ của Lang Nguyệt đế quốc đúng là loại bất tài vô dụng!”

Khải Lâm Na làm gì chẳng biết tâm tư đó của hai tiểu nha đầu, cười nói: “Được rồi, cứ cho rằng y bất tài thì cũng dừng ở đây, chúng ta không được thất lễ”

Mấy lão nhân thì sắc mặt vẫn không đổi, giống như là không hề nghe thấy gì.

Lâm Phong cười tươi, bước lên phía trước,mở rộng vòng tay thân thiện ôm chặt lấy Hải Phi Tư người bạn quý tộc này, cười lớn nói: “Ồ, bằng hữu thân ái của ta, mười năm không gặp, điện hạ vẫn oai phong như ngày nào, ngài đúng là một mẫu quý tộc điển hình, mong ngài sẽ mãi mãi tắm mình dưới ân trạch của thần linh!”

Hải Phi Tư nho nhã mỉm cười, đáp lễ nói: “Bằng hữu thân mến của tôi, tấm lòng của người thật vĩ đại như trời đất!”

Dò xét đối phương chỉ thấy mười năm không gặp, vị đương kim đại lục đệ nhất cường giả này đều không thua kém mình ở bất cứ điểm nào, không còn một chút ba hoa, cuồng ngạo như năm xưa.

Bộ y phục quý tộc bó sát màu vàng khiến cho vẻ ngòai của hắn trở nên vô cùng hoàn mĩ, hắn lại còn cao hơn mình một chút, lưng và vao rộng, chân dài, cơ thể cân đối, phong độ phi phàm, vẻ mặt anh tuấn luôn ẩn ước nét tiếu lại kèm theo chút bá đạo.

Lông mày sắc, hơi sếch lên, không cần phải giận dữ cũng khiến cho người ta phải khiếp sợ, mắt hổ trong lúc nhìn không khỏi lộ ra cái nhìn bao phủ khắp thiên hạ, sinh ra cảm giác áp lực

Hải Phi Tư mặc dù vô cùng tự phụ, lúc này cũng tự thẹn mình không sánh bằng đối phương.

Lâm Phong quay người giới thiệu những người bên cạnh, Hải Phi Tư vội vàng đáp lễ từng người một, có đạo lí rằng thủ hạ dưới tay tướng mạnh không bao giờ là kẻ yếu cả, bất luận là ba ông già hay mấy người mĩ nữ tuyệt thế trong nhân gian kia, đều có một thân phận không tầm thường, và thực lực đáng để người ta phải kính trọng.

Cho dù là tiểu tinh linh Đới Lệ Ti thực lực yếu nhất nhưng tọa kì cũng là siêu cấp ma thú độc giác thú Hải Phi Tư mặc dù là hoàng đế tương lai của Lãng nguyệt đế quốc cũng không dám coi thường.

Những người khác cũng dùng những lễ nghi của quý tộc bước lên trước hành lễ với đoàn người của Lâm phong, Tư Đồ Gia Đặc lão pháp sư tỏ ra là một học trờ hành lễ với ba ông già, nói: “Ba vị đại sư tôn quý, được gặp ba vị là niềm vinh hạnh của học trò hoan nghênh ba vị tới làm khách ở Lãng Nguyệt đế quốc!”

Ba ông già cũng đáp lễ nói: “Đại sư khách sáo rồi!”

Nếu như là hàng ngày, Tư Đồ Gia Đặc lão pháp sư mái tóc bạc phơ với tư thái như thế này có thể làm tổn hại tới hình tượng tôn quý của ông ta trong lòng những quý tộc khác, nhưng bây giờ, một chút cũng không có cố kị gì cả.

học vô tiên hậu, đạt giả vi tôn

(Học tập không phân biệt trước sau, người thành công trước được tôn trọng)

(Hoặc : đạo học không phân trước sau, người giỏi thì làm thày)

Với thân phận giai thánh đại sư của ba ông già, rõ ràng có tư cách nhận lấy sự tôn kính này

Hải Phi Tư cũng giới thiệu đám quý tộc phía sau mình, Lâm Phong cũng rất phong độ hành lễ với từng người một, chỉ có không nhớ được tên của người nào cả.

Sau khi hai bên hành lễ xong, đoàn người của Lâm Phong dưới sự hộ vệ của năm trăm lính ngự lâm quân hoàng gia của Hải Phi Tư tiến vào cửa bắc.

Được Hải Phi Tư dẫn tới một khu nhà sang trọng chuẩn bị riêng cho bọn họ, hàn huyên một lúc, bởi vì hoàng đế bệ hạ phải đích thân thiết tiệc tiếp đón đoàn người của Lâm Phong, Hải Phi Tư đành phải dẫn đám người của người về hoàng cung để chuẩn bị.

Trong phủ tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi thứ đồ ăn đều là sản phẩm của Khắc Khố Sâm Đạt, lại còn ba mươi người thị nữ trẻ trung xinh đẹp và ba mươi nô bộc đứng đợi lệnh, ngoài phủ có ba nghìn ngự lâm quân của hoàng cung bảo vệ, xem ra về mặt này tam hoàng tử điện hạ cũng bỏ ra không ít công phu.

Đợi đám thị nữ mang nước, rượu và hoa quả lui xuống, Tạp Lạp Kì mới nói: “Chúng ta phải chăng là hơi quá phô trương, để cho hoàng tử của Lãng Nguyệt đế quốc phải xuất thành đích thân ra nghênh đón chúng ta, điều này đã gây ra sự đố kị với các nước khác bây giờ vị Hải Phi Tư điện hạ đó lại chuẩn bị cho chúng ta một nơi ở như thế này, e rằng lại càng tăng thêm công phẫn.”

Pháp Lạp Đế và La đế Phong cũng gật đầu, những nhà quyền quý của các nước khác đều sống trong các nghênh tân quán, chỉ có đoàn người của mình được hưởng một sự quan tâm đặc biệt tới thế này, không gây ra sự phận nỗ của những kẻ khác mới lạ.

Lâm Phong ngồi trên ghế thái sư, uống một cốc nước cốt la lị quả, cười tươi nói: “Lo nhiều như vậy làm gì? Có thể hưởng thụ sự tiếp đãi này là quyền của chúng ta, ai không phục thì cứ lên tiếng, quý tộc cũng có phong độ của quý tộc, ta cho rằng đám quý tộc các nước sẽ không có gan để gây náo loạn đâu, xấu mặt là bọn họ, chứ không phải chúng ta bị mất mặt”

Mấy ông già lại tiếp tục lắc đầu, biểu thị không tán thành với những suy nghĩ của Lâm Phong.

Khải Lâm Na cũng nói: “Chúng ta một mình hưởng thụ sự tiếp đại lớn như thế này rõ ràng có thể khiến cho những quý tộc của các nước bất mãn, tuy nhiên Lâm Phong bây giờ là đại lục đệ nhất cường giả, các vị đại sư thân phận bất phàm, xứng đáng được nhận sự đón tiếp như thế này, nếu như chúng ta cũng ở nghênh tân quán như những quý tộc khác, mới là không phù hợp với thân phận của Lâm Phong”

Ba ông già nhìn nhau, lời nói của Khải Lâm Na đã vạch ra hết sự lợi hại

Toa Lị Na cũng gật đầu tán thành,

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cũng cật lực tán thành nói: “KHông sai, Lâm Phong đâu có thể đem ra so sánh với đám quý tộc sa đọa đó được, làm gì có cái đạo lí sống cùng chỗ với đám quý tộc đó, vị hoàng tử điện hạ đó xem ra cũng có con mắt nhìn người đó. Sắp xếp cho chúng ta sống trong một phủ viện như thế này”

Toa Lị Na thì nói: “Mọi người không phát hiện ra rằng, ánh mắt của vị Hỏa Phượng Hoàng cận bố có gì đó rất kì quặc?”

Mọi người nghĩ lại một chút, đều có vẻ bừng tỉnh, nhưng cũng không ai nói gì. Vẫn Là Đới Lệ Ti nhanh nhảu: “Hay là xấu hổ gia tộc Chu tước của hắn ta đơn phương xóa bỏ giao ước từ xa xưa do tiên tổ Lâm Gia kí với vị Thái Hoàng đó, ta nghĩ hắn ta không còn mặt mũi nào gặp Lâm phong”

Sa Bối Lạp cũng liên tục gật đầu, tỏ ý tán đồng.

Lâm phong nói: “Có lẽ là như vậy, chả trách Cấn Bố cái tên suất điểu lắm mồm đó hôm nay không dám ho he một tiếng, thì ra là vì điều này, Chu Tước gia tộc tại sao lại đơn phương xóa bỏ giao ước cổ xưa không phải là một nghi vấn, Lão gia cũng không nói, có lẽ ta phải tìm cơ hội đích thân tới phượng sào hỏi cho ra nhẽ”

Toa Lị Na đột nhiên cười nói: “Công tử nếu như tới phượng sào thì đừng quên mang về một Thải hoàng làm tỷ muội với bọn thiếp.”

Mắt của ba ông già như muốn nhảy ra ngoài, có một nữ nhân thoáng tính như vậy sao?

KHải Lâm Na mỉm cười, không nói gì, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp thì bĩu môi, rõ ràng bọn họ không muốn chia sẻ Lâm Phong với những nữ nhân khác.

Lâm Phong đằng hắng một tiếng, hỏi: “Khắc Lạp Mỗ đại sư đã tới đây, sao không nhìn thấy ông ta đâu cả?”

La Đế Phong nói: “Khắc Lạp Mỗ Đại sư đi nghỉ cùng với mấy học trò của ông ta rồi!”

Lâm Phong nghĩ ngợi, Khắc Lạp Mỗ là thầy hoàng đế lão nhân, hắn hiện giờ không hề coi hoàng thất ra cái gì, nói chuyện không hợp nhau, để tránh những căng thẳng không cần thiết lão pháp sư dọc đường đi đều trốn tránh ,

Đang định nói, vị quản gia lâm thời mà Hải Phi Tư chọn cho hắn bước vào nói: “Lãnh chủ đại nhân tôn quý, Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư tới bái phỏng.”

“Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư?”Lâm Phong nhìn ba ông già

Ba lão nhân đứng dậy nói: “Ngưỡng mộ hai vị đại sự ở lĩnh vực ma pháp đã lâu, hôm nay may mắn được gặp đúng là một điều vui mừng, chúng ta đi nghênh tiếp nào”

Trong ba vị thánh giai đại sư của nhân loại, ngoài thánh giai vong linh đại pháp sư thần bí nhất mà mọi người không thể hiểu tường tận được, thì Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư là có danh tiếng nhất, phàm là cường giả thì đều biết tới và ba lão nhân này cũng không phải là ngoại lệ

Lâm Phong cũng muốn gặp hai vị thánh giai đại pháp sư nổi tiếng nhất ở Thản Tang đại lục, lập tức dẫn người ra ngoài cửa phủ nghênh tiếp, nhìn thấy hai vị lão pháp sư râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hồng hào đúng ở ngoài cửa phủ, đang nói chuyện gì đó, mấy tên ngự lâm quân của hoàng gia đứng ra xa ở bên cạnh hai vị đại sư,vẻ mặt vô cùng sùng bái.

Ma lực ba động cuồn cuộn trên người hai vị lão pháp sư đã đủ để nói lên thân phận của họ.

Lúc Lâm Phong lên nghênh đón thì hai vị pháp sư đã tiến tới, hành lễ trước: “Rất vinh hạnh được gặp các vị đại sư tôn quý, xin hãy cho tôi được bày tỏ long tôn kính chân thành nhất tới các vị đại sư kiến thức uyên bác, Khăc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ đại nhân tôn quý, ngài sáng lập ra con sông dẫn đến tự nhiên hệ ma pháp thật xứng đáng được nhận sự tôn kinh của tất cả các ma pháp sư của đại lục. Xin ngài ngàn vạn lần đừng từ chối lòng cầu học của một ma pháp sư!”

Sự chân thành của hai vị ma pháp sư khiến cho Lâm Phong cũng bớt chút kiêu ngạo, đáp lễ nói: “hai vị đại sư khách sáo quá rồi!sự thần kì của ma pháp chính là ở chỗ khác nhau giữa người và người, trình độ của hai vị trong lĩnh vực ma pháp ta cũng vô cùng bái phục, mời hai vị vào trong nói chuyện!” lâm phong quay đầu trách cứ viên quản gia đứng bên cạnh: “Thứ hỗn trướng này, tại sao không trực tiếp mời khách vào trong đại sảnh, lại để hai vị đại sư đứng giữa trời nắng như thiêu như đốt thế này. Còn ra thể thống gì nữa!”

Chương 132

Hoàng thành tửu yến

Dịch giả : Mạnh Thường Quân

Biên dịch : delafere119

Nguồn : ***********.com (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2F%2A%2A%2A%2A% 2A%2A%2A%2A%2A%2A%2A.com)

Tên quản gia vô cùng tủi thân, là một quản gia đã khó, làm một quản gia bị chủ nhân mắng càng khó, hắn ta làm sao không biết thân phận tôn quý của hai vị đại pháp sư này, nhưng là hai vị đại pháp sư cứ yêu cầu hắn ta phải vào báo một tiếng, bây giờ lại bị Lâm PHong trách cứ, lại không thể phản bác đành phải toát mồ hôi cúi gằm mặt

May mà Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư kịp thời giải nguy cho tên quản gia đen đủi này, Lâm Phong liền mời hai vị đại pháp sư này vào, an vị trong đại sảnh, chờ hai thị nữ xinh đẹp mang rượu lên, hai vị đại pháp sư lập tức phát huy tinh thần học hỏi của ma pháp sư, khiêm tốn thỉnh giáo Lâm Phong về những vấn đề ma pháp

Đáng tiếc Lâm Phong ma pháp kém cỏi, lại không biết tự nhiên hệ ma pháp của tiên nữ hạc là thế nào, hắn chỉ tinh thông tiên pháp lại không phải là ma pháp của thế giới này, chút ít ma pháp tri thức mà hắn biết căn bản không thể được 2 vị thánh cấp pháp sư này để vào trong mắt, làm sao có thể nói ra cái gì mà học thức uyên bác đó, tóm lại là không thể giảng giải gì cho 2 vị đại sư được.

May mà Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế biết được những điểm nông sâu của Lâm Phong, lập tức nói tiếp vấn đề, thảo luận cùng với hai vị ma pháp sư, sau đó thì tốt rồi, đúng là mèo gặp mỡ, bốn vị pháp sư dính vào một chỗ, mặc dù điều hình dung này có chút dâm đãng nhưng đúng là dính chặt với nhau.

Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư mặc dù gần một trăm năm nay chính là đại diện cho đỉnh cao của văn minh ma pháp loài người, nhưng Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế lại là những ma pháp xuất sắc nhất của thời kì viễn cổ, có thể chống đỡ đến phút cuối cùng ở chúng thần đại chiến, hai lão nhân này há lại là kẻ yếu?

Đặc biệt là Pháp Lạp Đế, hiện tại luyện kim thuật đã cực độ suy thoái, lão thọ tinh này vượt xa so với Tạp Lạp Kì, những kiến thức về vấn đề về mặt luyện kim thuật đã thất truyền khiến cho lòng ham học hỏi của hai vị đại sư lại dâng cao lên tới cực độ, hai vị đại sư thậm chí đều có lòng muốn bái làm sư phụ.

“Học vô tiền hậu, đạt giả vi tôn.” chính là đạo lí này.

Trong mắt của thánh giai đại sư, danh vọng và da mặt còn xa mới được bằng một phần vạn của kiến thức, người có thể tu luyện được thành cường giả thánh cấp đều có tư chất và phong độ mà người thường không thể nào có thể so sánh được, đối với những thánh giai đại pháp sư, nếu như có thể thắng được họ về mặt kiến thức, thì ngay cả khiến cho họ đi thỉnh giáo học vấn một tên ăn mày cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra

Bốn lão nhân này đều có những trình độ đáng kinh ngạc trên lĩnh vực ma pháp, khi đã mở ra vấn đề, là lập tức xúm lại như ruồi bâu lấy đĩa mật, mỗi người đều đem những sáng tạo mới về mặt ma pháp của mình ra để thảo luận, khiến cho Lâm Phong – siêu cấp đại sư sáng tạo ra những kì tích ma pháp trong mắt thế nhân này – phải ngồi ra một góc.

Khắc Lạp Mỗ cũng nhân cơ hội cũng thỉnh giáo bốn vị thánh giai đại sư một số vấn đề khó về ma pháp

Những ma pháp sư khác có lẽ muốn giữ gìn những bí mật của mình, nhưng những thánh giai đại sư thì chẳng có cái kiêng kị này, đây cũng là một nguyên nhân khiến cho ngày nay các thánh giai ma pháp sư lại ít như vậy, chỉ với tấm lòng như vậy người thường đã khó mà sánh nổi, điều kiện để trở thành một thánh giai pháp sư có rất nhiều, thiên bẩm là một chuyện nhưng phong thái tấm lòng cũng là một nguyên nhân chủ yếu.

Lâm phong thấy mình không thể nói vào được, cũng nhân cơ hội nói mấy chuyện vui vui với đám nữ nhân, hai tiểu nha đầu Đới Lệ Ti và Sa Bối Lạp không thể nào an phận được, lập tức đề nghị đi dạo phố, Lâm Phong vui vẻ đồng ý, không ngờ khi chưa kịp ra khỏi cửa, thiên Hạc kị sĩ Cách Lí Nạp Đức đã tới mới mọi người tới hoàng cung dự tiệc

Lâm Phong đành phải cắt ngang câu chuyện của mấy ông già, nói: “Các vị đại sư, Mục Tư Ni Á bệ hạ mở tiệc rượu tại hoàng cung mời các vị pháp sư tới dự tiệc, chi bằng sau khi trở về các vị lại thảo luận tiếp có được không”

Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư không quay đầu lại, xua tay nói: “Không cần đâu, cái kiểu yến tiệc vô vị đó hai ông già chúng ta không có hứng thú” Đột nhiên ông ta giật mình, nói kiểu như thế với Lâm Phong vị đương thời đại lục đệ nhất cường giả này thì qua thật hơi thất lễ, ông ta vội vàng quay lại xin lỗi

Lâm Phong có thể hiểu được tinh thần ham học hỏi của các vị đại sư, hắn mỉm cười, cũng không để ý tới điều nhỏ nhặt đó nói: “Mục Tư Ni Á bệ hạ đã để dành ghế cho các vị, chúng ta cùng đi xem, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian”

Tạp Lạp Kì cũng đứng dậy nói: “Hai vị đại sư cũng đi tham gia đi, là Mục Tư Ni Á bệ hạ có lời mời, mấy ông già chúng ta chẳng lẽ lại không nể mặt bệ hạ”

Pháp Lạp Đế cũng đứng dậy tán đồng

Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư vừa mới rồi chỉ là phản xạ, tự nhiên đã hiểu rõ cái đạo lí này, lập tức tỏ ý đồng tình

Sau khi gọi Khắc Lạp Mỗ đại pháp sư và những đồ đệ của ông ta, đoàn người ra khỏi phủ, ngoài cửa đã có mấy chiếc xe ngựa sang trọng và một đội ngự lâm quân đứng đợi. Lâm Phong và bốn ông già ngồi trên một chiếc xe, năm nữ nhân ngồi cùng nhau, những ma pháp sư còn lại ngồi trên những chiếc xe ngựa còn lại , tất cả đi về hướng hoàng cung!

Tiệc của Mục Tư Ni Á bệ hạ của Lãng Nguyệt đế quốc được chia thành hai phần, một bên là do tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư đích thân phụ trách tiếp đãi các bậc quyền quý của các nước, một bên là do Mục Tư Ni Á bệ hạ và tư đồ Ca Đặc lão pháp sư đích thân tiếp đãi các ma pháp sư tới từ các nước.

Còn về những điểm nghi ngờ ở bên trong đó, Lâm Phong mặc dù không phải là kẻ hay xói mói nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, ít nhiều hắn cũng có thể đoán được một chút

Mục Tư Ni Á mời những pháp sư khác cũng không vấn đề gì, nhưng trong đó có thêm Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư là đáng phải cân nhắc, có vị quân vương của một đế quốc nào lại không muốn kéo một vị thánh giai đại pháp sư làm thế lực của mình chứ, mặc dù thánh giai đại sư trên lí luận không phân quốc gia, không là thế lực của bất cứ hoàng thất nào, nhưng nếu như có cơ hội để khiến cho hai vị pháp sư hứa hẹn điều gì cũng tốt

Giống như lâm Phong khi bình phẩm Thanh Vân Tử trước kia từng nói, người không thể nào thoát khỏi xã hội, với sự hùng mạnh của ông ta cũng đều phải bước vào trong xã hội, Lôi Khắc Tây Mỗ và Mai Cách Lợi hai vị đại pháp sư này làm sao có thể là ngoại lệ được, nghiên cứu ma pháp cũng cần có kinh phí đúng không? Những đồng tiền vàng này lấy ở đâu ra? Vì thế nên vẫn để này đáng để suy nghĩ!

Sau khi tới hoàng cũng, Khải Lâm Na và bốn nữ nhân bị một đám các phân nhân quý tộc kéo về một chỗ, bốn ông già cũng được kéo tới bàn tiệc dành riêng cho các ma pháp sư, còn về Lâm Phong, thì cùng với Khắc Nhĩ Phu Lan tham gia bàn tiệc dành cho các nhà quyền quý các nước do tam hoàng tử điện hạ Hải Phi tư phụ trách

Bữa tiệc được đặt tại một đại điện huy hoàng sang trọng, khi Lâm Phong từ cửa bên bước vào trong điện, các vị trí trong đại điện đã đầy kín người, có cả người quen và những người không quen, những người cần đến đều đã đến, chỉ cònn vị trí đầu của hàng ghế bên trái là còn trống

Khi Lâm Phong dẫn Ngải Lâm Uy Na băng lạnh bước vào đại điện, đại điện vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía bên này, tất cả đều dồn mắt về phía Khải Lâm Uy Na đi sau hắn, thèm thuồng, dâm đãng đủ mọi loại mục quang.

Nói chung là không có một ánh mặt nào khiến cho người ta thoải mái , dễ chịu cả

Lâm Phong cảm thấy Ngải Lâm Uy Na có vẻ giận dữ, lóe lên chút sát khí, trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười kì quái, tam hoàng tử điện hạ hai phi Tư bước tới nghênh tiếp,tư thế ưu nhã thực hiện lễ nghi quý tộc, sau dó mời Lâm Phong tới vị trí đầu của hàng ghế bên trái còn trống

Vốn dĩ những quý tộc khác tới tham dự ít nhiều đều mang theo một hai hộ vệ theo, tất cả đều phải đứng ở phía sau, không có chỗ ngồi, nhưng Hải Phi Tư không dám để một vị đại lực chiến thần đứng như thế, vội vàng chuẩn bị một chỗ ngồi ở sau Lâm Phong cho nàng

Điều này không thể nào làm qua loa được, nếu như để một vị cực đại cường giả phải đứng, thì mấy chục quý tộc trong điện làm gì có kẻ nào có đủ tư cách để ngồi hưởng thụ mĩ tửu và đồ ăn ngon?

Mặc dù những người khác không biết thân phận của Ngải lâm Uy Na nhưng Hải Phi Tư thì biết rất rõ

Ngải Lâm Uy Na không có một chút vui vẻ, chỉ nhìn về phía Lâm Phong

Lâm Phong mỉm cười, không thèm để ý ánh mắt lộ vẻ sát khí của những quý tộc kia, nói với Ngải Lâm Na: “Tam Hoàng tử điện hạ đã có thịnh tình vậy thì ngồi xuống đi”

Ngải lâm Uy Na đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống phía sau Lâm phong

Nếu như ánh mắt có thể giết được người, thì Lâm Phong sớm đã chết hàng nghìn hàng vạn lần rồi

Những kẻ được mời tới đây có kẻ nào không phải là đại quý tộc, không phải là hoàng tử cũng là đại công, sao lại chỉ để Lâm Phong ngồi ở vị trí đầu trong đám khách, những tên quý tộc này mặc dù không thể để mất phong độ nhưng đã thầm chửi rủa tổ tông ba mươi sáu đời của Lâm Phong

Cùng với việc Hải Phi tư không ngừng giới thiệu khắp một lượt với các quý tộc đang ngồi đây, Lâm Phong cũng bắt đầu chú ý tới một vài người khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Trong đó đứng đầu là lục hoàng tử Uy Nhĩ Tôn của Ngải Sâm Đế Quốc, hắn đã khiến cho tên tiểu tử này đố kị muốn chết, tên nhóc này rõ ràng cũng rất kiêu ngạo, luận về tướng mạo, đẹp trai cũng không thua kém gì hắn và Hải Phi Tư, khí chất nho nhã truyền lại hàng trăm năm của gia tộc cũng không phải là một quý tộc như hắn có thể so sánh.

Duy nhất có lẽ chỉ có một khuyết điểm là tên tiểu tử này quá ngạo mạn khinh người, trong số các hoàng tử của các đế quốc ngày hôm nay, chỉ có tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư của Lãng nguyệt đại quốc là người đáng kể, còn lại những kẻ khác trong mắt Lâm Phong kì thật so với đám giá áo túi cơm cũng chẳng khác gì, đại hoàng tử của Thần Vũ đế quốc ngồi ở thủ vị phía


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.