Vô Lại Kim Tiên

Chương 128: Chương 128: Lưỡng trọng thiên kiếp






Một luồng thái thanh huyền quang thanh đạm như nước vụt tỏa sáng, cỗ chân nguyên lực cường hoành đó điên cuồng chạy loạn lên bên trong thể nội Lâm Phong, nguyên thần của hắn tức thì mỡ rộng không ngừng, đúng lúc hắn tưởng nguyên thần sắp sửa bị xanh phá thì cỗ chân nguyên lực cường hoành đó lại trở về thất thải bảo thạch, trong chớp mắt trở lại trạng khái an tịnh.

Không để hắn có một giây nào để thở, dị biến lại xuất hiện. Đột nhiên, không gian nứt ra, một đạo cự đại thiểm điện uy mãnh chính là lưỡi sét từ chín tầng trời giáng hạ, nhắm hướng thư phòng hiểm độc phóng xuống.

“Tệ thật! Tại sao thiên kiếp chọn đúng thời điểm này mà tới chứ !” Lâm Phong chấn kinh, không kịp khoác y phục, thấp giọng niệm một câu Đạo gia chân ngôn, pháp lực toàn thân vận chuyển, tức thì Bát bảo kim thân xuất hiện, kim quang mạn thiên bao bọc lấy tòa tiểu viện, trong màn đêm đen tối, giống như vầng kim sắc thái dương phút chốc hiện ra lóa mắt , khiến người ta không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

“Oanh long long!” một tiếng cực lớn, đệ nhất đạo thiểm điện chuẩn xác đánh vào tầng kim quang, mặt đất rung chuyển như một cơn địa chấn nhẹ, kim quang sau khi chịu một đạo cửu thiên hãn lôi, bát bảo kim thân rung động dữ dội, tám cánh tay vung lên trong ánh kim quang, khôi phục lại bổn thể.

Đệ nhị đạo hãn lôi cũng tức thì phóng xuống, Đạo gia chân ngôn thanh khiết du dương vang lên, tương tự như Ma pháp chú ngữ, vô cùng khó hiểu, nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ khiến họ trợn mắt há mồm ( mắt trừng khẩu ngốc)

Thái cực đồ hiện lên giữa ánh kim quang, diễn hóa thành thanh trọc nhị khí, giống như một vật thể có sinh mệnh, lượn quanh kim quang theo một quỹ đạo quỷ dị, tạo thành một thái cực đồ án, diễn hóa thái cực lưỡng nghi, tứ tượng bát quái, tựa như một lá bùa bên trong kim quang, tiếp nhận đệ nhị đạo thiên lôi.

Khắc Khố Sâm Đạt chúng nhân toàn bộ chạy ra khỏi phòng, tụ tập tại một mái nhà xa xa, thần sắc ngưng trọng.

Lão gia tử giống như một ngọn pháo thăng thiên lao tới, thở gấp hỏi: “Phát sinh chuyện quái quỉ gì vậy?”

Tạp Lạp Kì đáp: “Ngài đừng quá lo, là Lâm Phong đang tiếp thụ thiên kiếp!”

Sau khi Lâm Phong độ qua thiên kiếp lần đầu tiên đã giải thích một lượt, thành ra lão đầu tử này ít nhiều cũng biết một chút.

Lão gia tử ngạc nhiên hỏi: “Thiên kiếp là cái gì ?”

Thấy lão đầu tử thần sắc lo lắng, La Đế Phong liền giải thích: “Lâm Phong tu luyện Tự nhiên hệ Ma pháp đạt đến cảnh giới nhất định thì phải vượt qua Cửu Thiên Lôi Kiếp để có thể tiếp tục tu luyện lên tầng tiếp theo, một tháng trước khi y xuất quan đã vượt qua đệ nhất thiên kiếp, thiết nghĩ lần này cũng không khó khăn gì !”

Tình Nguyệt Công Chúa cùng Lâm Hổ cũng vừa tới nơi, Khải Lâm Na cùng chúng nữ lại phải giải thích một lần nữa.

Lâm Gia chúng nhân hết thảy đều tỏ ra lo lắng, lục thần vô chủ tập trung nhìn lên luồng kim quang cự đại đang tỏa sáng, nhìn thấy những gì xảy ra bên trong luồng kim quang. Một thân thể kim sắc cao lớn đứng giữa ánh kim quang, bốn đầu tám tay, trong tám cánh tay là những thứ pháp bảo kì quái, tựa như thái cổ hung thú, lại không có nửa phân sát khí, quả thực là cổ quái vô cùng.

Bên trong ánh kim quang, hắc bạch nhị khí tổ thành một cỗ cổ quái đồ án trầm phù bất định, ẩn ẩn lộ xuất một cỗ khí thế cường đại vô biên, hư không lần thứ ba nứt ra, một đạo thiểm điện so với lần trước còn to lớn hơn giáng xuống, thập nhị cấp cấm chú đứng trước đạo thiểm điện cường mãnh vô bỉ này chỉ hệt như một đứa trẻ vô lực, không đáng nhắc tới.

Lâm lão gia tử kinh hãi, Tình Nguyệt Công Chúa “a” lên một tiếng hãi hùng.

Tam lão đầu tử cũng mặt mày biến sắc, họ đã cảm giác được uy lực của đạo thiên kiếp này so với đạo thiên kiếp Lâm phong vượt qua lúc mới xuất quan cường hoành hơn rất nhiều.

Trước ánh mắt tràn ngập lo âu mọi người, đệ tam đạo thiểm điện phóng tới luồng kim quang, lại bị thái cực đồ bình ổn phá giải. Khi Lâm Phong thư thái thở ra một hơi, đang định thu lại bát bảo kim thân thì dị biến lại xuất hiện, không gian một lần nữa nứt ra, đệ tứ đạo thiểm điện theo đó giáng xuống.

“Sao có thể như thế!” Lâm phong trong lòng chấn động, căn bản không thể nghĩ thêm gì, tám cánh tay cùng lúc vung lên, thái cực đồ diễn hóa thanh trọc nhị khí tựa như một tấm lưới lớn, tiếp nhận đệ tứ đạo thiểm điện, liền sau đó, đệ ngũ đệ lục đạo thiểm điện theo sau phá khai không gian, uy mãnh bổ xuống kim quang bên dưới.

Lâm Phong liên tục độ qua lưỡng trọng thiên kiếp, thực sự không còn sử nổi nửa phân pháp lực, thu liễu bát bảo kim thân cùng thái cực đồ, sau khi thu lại nguyên thần liền gục xuống bên cạnh tấm thân hương nhuyễn như ngọc của Ngải Lâm Uy Na, hai mắt nhắm nghiền như thể nhập định, toàn thân lõa thể, thật sự không thể để cho người khác thấy tình cảnh hiện tại.

Mặc dù mới vừa rồi chân nguyên lực cường đại đến từ cỗ thất thải bảo thạch khiến cho nguyên thần hắn mạnh lên không ít,lại có thái cực đồ cùng bát bảo kim thân thập phần cường hãn, nhưng liên tục độ quá lưỡng trọng thiên kiếp đã khiến hắn mệt đến muốn chết, nguyên thần hư nhược cực độ, không thể quản tới sự tình khác, bất tri bất giác tự phong bế ý thức, rơi vào trạng thái nhập định.

Giả như không có báo bảo kim thân cùng thái cực đồ tiên thiên linh bảo, hắn có vượt qua được đệ nhất kiếp hay không cũng là một vấn đề.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Lâm Lão gia tử là người đầu tiên khởi thân, chạy về phía thư phòng.

Mấy lão đầu tử cũng theo phía sau.

Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đỡ Tình Nguyệt Công Chúa, sắc diện lo lắng, Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp hai tiểu nữu cùng chạy hối hả tới thư phòng.

Liền sau đó, một âm thanh kinh hoảng vang lên, Lâm lão gia tử tới đã nhanh, ra lại càng nhanh hơn, như thể sau lưng có một con hung thú đang đuổi gấp tới, vạn phần bối rối từ thư phòng bước vội ra, vẻ mặt xấu hổ cũng không hề quay đầu nhìn lại vội vàng đi mất..

Tiếp theo đó, tam lão đầu tử cũng ngượng ngập chạy ra, ho khan mấy tiếng, bước trở về phòng mình.

Khải Lâm Na và Toa Lị Na còn chưa hiểu chuyện gì, từ thư phòng phát ra thanh âm nửa cười nửa náo loạn lại pha chút óan trách của Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp, lòng thầm cảm thấy rất kỳ quái, liền giao Tình Nguyệt Công chúa cho thị nữ chăm sóc, hai người vội vàng chạy về phía ngọa thất sau thư phòng.

Sau khi bước vào cửa, mới phát hiện ra Ngải Lâm Uy Na tòan thân không mảnh vải, mặt đỏ hồng, nằm trên giường ôm lấy thân thể trần truồng của Lâm Phong, Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này vẫn không ngừng giễu cợt, ngữ khí đồng thời mang chút tư vị ghen tuông.

Không khí dâm mĩ kì diệu,cùng với biểu tình hoảng loạn của Ngải Lâm Uy Na khiến Khải Lâm Na và Toa Lị Na lập tức hiểu ra vấn đề, hai khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không tưởng được Mĩ nữ chiến thần khí chất cao quý lại có thể có một bộ dạng ngượng ngập như vậy (nguyênvăn là dâm đãng, nhưng thấy dịch vậy hơi…tội Ngải Lâm Uy Na ^^” -> biên dịch cũng không nỡ sửa lại (^ i ^), Khải Lâm Na vội vàng hỏi: “Lâm Phong thế nào, chàng có chuyện gì không?”

Trên khuôn mặt ngọc của Ngải Lâm Uy Na xuất hiện một đám mây hồng, khiến cho bầu không khí dâm mĩ được tôn lên cực điểm, tay chân bối rối đáp: “Ta…ta không biết!”

Khải Lâm Na liền nói: “nàng trước hết hãy mặc lại y phục đã rồi hãy nói!”

Ngải Lâm Uy Na đang ôm lấy Lâm Phong vốn đang bất tỉnh, không biết phải làm thế nào.

Khải Lâm Na liếc mắt ra hiệu cho Toa Lị Na, hai nàng bước lên trước tiếp lấy thân thể lâm Phong. Ngài Lâm Uy Na lúc này mới hấp tấp đứng dậy, vớ bừa y phục mặc vào, mái tóc màu vàng rối bù lên đóa châu hoa bên người cũng lệch về một phía, bộ dạng vạn phần nhếch nhác.

Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp chạy tới,lấy một tấm vải phủ lên Lâm Phong, lén lút phun một bãi nước bọt, Đái lệ Ti lúc này mới tò mò hỏi: “Lâm Phong không sao chứ?”

Khải Lâm Na cười nói: “Không sao, chàng vừa mới trải qua độ kiếp, pháp lực tiêu hao quá độ, đã bế quan điều dưỡng!”

Toa Bối Lạp cười hi hi nói: “Còn tưởng là hắn đi đâu, nguyên lai là trốn ở đây với Ngải Lâm Uy Na..hi hi!” Hai tiểu nữu kinh qua vụ hiểu lầm lần trước, đã ôn hòa đi nhiều, bớt đi mấy phần cao ngạo, mặc dù ngữ khí không khỏi có chút vị chua của giấm hỏng, nhưng cũng là cố ý nhẹ đi, trong tiềm thức đối với Ngải Lâm Uy Na cũng không có nửa điểm mâu thuẫn gì.

Ngải lâm Uy Na lần đầu tiên trải qua chuyện nam nữ, nhất thời tâm hoảng ý loạn, khuôn mặt hồng lựng, chôn chân một chỗ không biết phải làm gì, hoàn toàn không có nửa điểm khí tức cự tuyệt người từ ngàn dặm của Đại Lực Chiến Thần.

“Được rồi, hai người đừng nói nữa!” Khải Lâm Na nhìn Ngải Lâm Uy Na, ngăn không cho hai tiểu nữu tiếp tục trêu chọc, nhớ lại hồi nãy mấy lão đầu tử đều vào trong này, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang đường, cùng Toa Lị na chỉ biết nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Hôm đó quả thật là đêm không ai ngủ được, uy thế cường đại của thiên kiếp khiến người người tại Đế Đô đểu kinh hoảng tỉnh giấc, đại bộ phận dân cư đều đổ dồn sự chú ý về phía Lâm Gia công phủ nơi bị luồng lôi điện cự đại đánh xuống, kẻ thì vui mừng, người lại cảm thấy bất an.

Những kẻ ngấm ngầm vui mừng đương nhiên không ngoài đám quý tộc suốt ngày nguyền rủa Lâm gia, hiện tại chúng tận mặt nhìn thấy Lâm Gia bị sét đánh, kẻ nào kẻ nấy bàn tán sôi nổi, hưng phấn dị thường. Nguyên lai bị lũ quý tộc đó vốn bị Lâm phong chấn nhiếp, tự thân đã nếm trải hai lần kinh nghiệm có chết cũng khó quên, giờ lại bắt đầu sôi nổi trở lại.

Đối với những người có quan hệ với Lâm gia thì liên tục tới phủ để hỏi han sự tình, thành ra dù hiện tại đã là nửa đêm, Lâm gia vẫn ồn ào náo nhiệt không ngớt.

Mẫu thân Tình nguyệt Công chúa sau khi tỉnh lại, nghe tin con trai không sao, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau khi tự thân qua thăm mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Khải Lâm Na để cho Ngải Lâm Uy Na nghỉ ngơi, rồi cùng Toa Lị Na đưa Lâm Phong về ngọa thất, ngày đêm bảo hộ bên cạnh, nửa điểm cùng không dám sơ ý.

Mấy lão đầu tử không còn mặt mũi nhìn người khác, liên miên ở trong phòng không dám ra ngoài. Ba ngày sau, cuối cùng mấy lão đầu tử mới trở lại bình thường, nhưng khi nhìn thấy Ngải Lâm Uy Na vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngập.

Ngải Lâm Uy Na đã khôi phục biểu tình băng giá ngàn năm của Đại Lực chiến thần, chỉ là ẩn dưới khuôn mặt băng lãnh ấy, trái tim của nàng thập phần bất an.

Lâm Phong tuy bế nhập tử quan, nhưng tri giác vẫn còn, khi mấy lão đầu tử tới hắn cũng cảm nhận được, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, đúng là khi gặp ách vận thì dù uống nước cũng có thể bị dắt răng, cái thiên kiếp chết dẫm đó sao lại chọn đúng thời điểm đó mà giáng xuống, thật khiến hắn phiền muộn đến cực điểm mà.

Có điều Không Gian Pháp Luân rốt cuộc là cái gì, tại sao thất thải bảo thạch đó đột nhiên xuất khỏi thể nội của Ngải Lâm Uy Na, đồng thời phóng xuất một luồng chân nguyên lực cường đâị, chút nữa thì phá nát nguyên thần của hắn.

Nhớ lại thời điểm hung hiểm đó, Lâm Phong cũng không khỏi xuất mồ hôi lạnh, một khi nguyên thần bị phá vỡ,hắn nhất định sẽ bị hồn phi phách tán, một điểm chân nguyên cũng không thể bảo tồn, chết là điều chắc chắn.

Hiện tại khối thất thải bảo thạch đang lưu lại trong thể nội, Lâm Phong trước đó chưa có dịp để xem xét, liên tục độ quá lưỡng trọng thiên kiếp khiến hắn phải dốc cạn toàn bộ pháp lực, hắn giờ phải hồi phục càng sớm càng tốt, đành nhập định phong bế ý thức.

Khi Lâm Phong nhập định tỉnh lại, sự việc đã qua một tháng, việc hắn tại triêu đường loạn động đã bị lão gia tử trấn áp, sự tình bên trong không ai hay biết, chỉ biết là do hoàng đế lão nhân cùng Tỉnh thái gia bỏ qua cho Lâm Gia, tựa hồ chưa từng có sự tình gì phát sinh.

Hoàng đế lão nhân không truy cứu chuyện Lâm Phong phạm thượng tắc loạn, đám quý tộc làm sao dám lên tiếng, Thánh điện quân đoàn của Thần Thánh giáo hội cũng vô thanh vô tức triệt thóai khỏi đế đô, Giáo đường đóng cửa, vô số tín đồ hãm nhập bóng tối bao la.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.