Vô Lại Thời Đại

Chương 24: Chương 24: Về nhà thật tốt.






Tiêu Hồng Vĩ đã tắm hết một tiếng đồng hồ, cảm giác sau khi tắm khiến hắn thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau khi lau khô người, Tiêu Hồng Vĩ mới phát hiện lúc nãy vì vội quá nên hắn không đem quần áo theo, quần áo mặc lúc nãy đã bị ướt lúc tắm rồi.

“Lâm Hạo, lấy dùm tao một chiếc quần lót coi. Lâm Hạo ! Nghe thấy không ?” Lâm Hạo ở bên ngoài lúc này đã ngủ say rồi. Tối qua uống bao nhiêu là rượu, vốn không thể ngủ ngon được, vào buổi trưa còn mơ mơ hồ hồ. Lúc này khi hắn nằm trên sofa, thì đã tự nhiên ngủ mất.

“Tên khốn này làm cái quỷ gì vậy ? Thôi đi, mình tự đi lấy, dù sao cũng không có ai khác.” Nói xong bèn mở cửa bước ra.

“Wa, tắm xong rồi để toàn thân ra ngoài như vậy cảm giác cũng không tệ, chỉ một từ sảng khoái !” Tiêu Hồng Vĩ tự nói. Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Hạo nằm trên sofa ngủ, bất giác cười mắng: “Tên khốn này, vậy mà cũng ngủ được, xem ra đúng là nó đã mệt lắm rồi.”

Đang định quay lưng đi vào trong phòng lấy quần, trong đầu Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên xuất hiện từ “Khoả thân chạy bộ”. Cứ luôn thấy ở trên mạng có người khoả thân chạy bộ, chẳng lẽ cảm giác đó tuyệt đến vậy sao, hay là hôm nay mình cũng thử xem sao, dù gì thì ở đây cũng chẳng có ai, có một người duy nhất thì đã ngủ mất rồi. Tiêu Hồng Vĩ trong lòng nghĩ cái chủ ý hoang đường này nên hoàn toàn không chú ý đến, lúc này tay nắm cửa đã xoay, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở ngay trước cửa.

Buổi chiều Tiểu Nghi học xong thì về thẳng chung cư luôn, mấy hôm nay hôm nào cũng lo lắng cho Tiêu Hồng Vĩ. Từ khi tên đó đi khỏi, trái tim mình không còn bình tĩnh nữa, mỗi đêm đều mơ thấy hắn. Trong mơ cô thấy tên vô lại đó đã trở về, đang nằm trên giường mình ôm lấy mình một cách lười biếng. Nhưng khi tỉnh giấc những gì còn lại chỉ là một cái gối ướt đẫm nước mắt.

Tiểu Nghi đẩy cửa đóng lại, tiếng đóng cửa khiến Tiêu Hồng Vĩ ý thức được có người đã về. Lần này tiêu rồi, vừa mới về nhà đã chịu cảnh xấu hổ, mà còn là xấu hổ lớn nữa chứ. Bây giờ hắn chỉ mong người vào là Tiểu Nghi, nếu là Yến Tử thì hậu quả thật là không dám nghĩ tới nữa.

Lúc này Tiểu Nghi đã nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ, chỉ là vì Tiêu Hồng Vĩ đang đứng ở sau ghế sofa cho nên nhìn không thấy nửa thân dưới. Tiểu Nghi thấy Tiêu Hồng Vĩ thì cho rằng mình bị hoa mắt rồi, cái tên đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong này có thật là đang đứng ở trước mặt mình không ?

Dùng tay dụi dụi mắt, lúc này cô mới thật sự tin là thật. Trong phút chốc nước mắt đã ứa ra, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều tượng trưng cho nỗi nhớ của Tiểu Nghi dành cho hắn, mỗi một giọt nước mắt đều tượng trưng cho tình yêu của cô dành cho hắn. Tiêu Hồng Vĩ lúc này cũng đã quên mất mình đang thân không tấc vải, khi hắn nhìn thấy Tiểu Nghi khóc trong lòng giống như bị bóp lại, cái bóp này khiến tim hắn tràn đầy hình bóng của một người, người đó là Tiểu Nghi. Tình Yêu, có lúc bản thân bạn cũng không xác định, nhưng khi bạn đã xác định rồi thì bạn sẽ có cảm giác cả người bạn đều đã hoàn toàn thuộc về đối phương rồi.

Tiểu Nghi khóc chạy ào tới bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, đầu ngã vào trong lòng hắn, nỗi nhớ nhung nhiều ngày khiến Tiểu Nghi không còn màng đến sự dè dặt của thiếu nữ nữa, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt mình, cô không muốn để mất hắn thêm một lần nữa, cái cảm giác đó khiến cô như sống trong địa ngục vậy.

Tiêu Hồng Vĩ thương tiếc mà rờ vào đầu của Tiểu Nghi, rồi cũng dùng hết sức lực và tình yêu toàn thân ôm lấy cô, hắn phải giữ chặt cô trong vòng tay hắn suốt đời, đó là điều duy nhất mà Tiêu Hồng Vĩ có thể nghĩ được lúc này.

Hai người ôm nhau, cứ như trong trời đất này không còn vật gì khác nữa, cả thế giới này trong nhất thời như đều thuộc về họ. Yêu, là cái cảm giác này, cả hai đều có thể cảm nhận được cảm giác của đối phương, cũng giống như cảm giác ôm lấy nhau vậy, ôm chặt lấy đối phương sát vào cơ thể mình, từ đó không phân anh em nữa.

Lúc lâu sau, Tiêu Hồng Vĩ mới buông lỏng Tiểu Nghi ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, yêu thương nói: “Ngốc à, sao khóc đến thương tâm vậy !”

“Chẳng phải là tại anh vô lại… vô lại…” Giọng nói Tiểu Nghi đột nhiên nhỏ dần.

“Sao thế ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi.

Thấy Tiểu Nghi không đáp lại, chỉ là cúi đầu mặt đỏ ửng mà nhìn xuống phía dưới. Tiêu Hồng Vĩ cúi đầu xuống nhìn, trời ơi. Thằng em của mình vì cái ôm lúc nãy ma sát cơ thể nên đã phát sinh phản ứng sinh lý, lúc này đang ngẩng đầu rất kiêu hãnh.

“Tiểu Nghi, em nghe anh giải thích, anh không phải giống như em đang nghĩ đâu, thật ra là…” Tiêu Hồng Vĩ dùng tay che thân dưới lại, cố gắng khép chân lại mà giải thích với Tiểu Nghi.

“Đừng nói nữa, anh mau đi mặc quần đi, em tin anh.” Tiểu Nghi vội vàng quay người đi.

Sự tin tưởng của Tiểu Nghi khiến Tiêu Hồng Vĩ rất cảm động, lập tức chạy như bay về phòng. Một chút sau, Tiêu Hồng Vĩ đỏ mặt bước ra phòng khách. Hai người do sự thẹn thùng lúc nãy nên không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là do Tiểu Nghi lên tiếng trước.

“Em đi nấu cơm nha !” Hôm đó khi Tiêu Hồng Vĩ đi khỏi đã từng nói câu này, khi hắn về muốn ăn cơm do Tiểu Nghi nấu, nhưng ở giữa lại xảy ra bao nhiêu biến cố.

Nhân lúc Tiểu Nghi đi nấu cơm, Tiêu Hồng Vĩ giúp Lâm Hạo đắp chăn, rồi gọi điện cho Yến Tử báo với cô Lâm Hạo đã về. Biểu hiện của Yến Tử ở đầu kia điện thoại cũng chẳng khác gì mấy với Tiểu Nghi lúc nãy. Khi giọt nước mắt rơi từng giọt trên người Lâm Hạo, Lâm Hạo mới từ trong mộng mà tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, lúc này đang đầm đìa nước mắt.

“Anh… sao anh bị thương nhiều thế ?” Yến Tử nghẹn ngào hỏi.

Lâm Hạo nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Yến Tử. “Không sao, em gầy đi rồi !” Nhìn khuôn mặt có vẻ gầy của Yến Tử, trong lòng Lâm Hạo nhói đau.

“Anh về thì tốt, sau này em không cho anh rời khỏi em nữa, em phải giữ anh cả đời.” Yến Tử ngã vào lòng Lâm Hạo. Câu nói thật lòng của Yến Tử khiến Lâm Hạo cảm động. Được một cô gái như vậy, ta chẳng cần cầu thêm gì nữa !

“Này, ăn cơm đi !” Tiểu Nghi và Tiêu Hồng Vĩ người trước người sau từ nhà bếp bước ra. Từng đĩa thức ăn được dọn lên bàn. Yến Tử lau khô nước mắt dìu Lâm Hạo ngồi dậy.

Bốn người, từ lúc gặp nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, tuy chỉ mới có 1 tháng, nhưng tình cảm giữa họ lại như một mầm cây nảy sinh, như nước sông chảy gấp và ngày càng gấp hơn. Trong thời gian đó, họ có cãi nhau, tranh luận với nhau, có cười, có vui vẻ, càng nhiều hơn nữa là quan tâm đến đối phương, lo lắng qua. Duyên phận là một thứ rất kỳ lạ, lúc bạn không biết không rằng thì nó đã kéo bạn và cô ấy đến bên nhau rồi.

Lúc này cảm giác ấm áp cũng giống như những đĩa thức ăn nóng hổi trên bàn vậy, tràn ngập khắp phòng, tràn vào tận trong tim mỗi người, họ có một cảm giác của nhà, cảm giác về nhà thật tốt !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.