Vô Lại Thời Đại

Chương 23: Chương 23: Về nhà.






Sau lưng phù phiếm là trống rỗng, sau ồn ào là tĩnh lặng, phía sau biệt ly và trùng phùng. Lâm Hạo bình an trở về, Lưu Trường Phong bị giết, năm anh em đã cách biệt nhau mấy năm nay lại trùng phùng, tâm trạng vui vẻ tràn ngập trong lòng. Đặc biệt là Báo Tử, bản tính thẳng thắn, nên không ngừng uống rượu, không ngừng cạn ly. Lão Quỷ rất ít khi hồ đồ mà cũng cạn với Báo Tử mấy chung liền, hai người uống đến nỗi trời đất quay cuồng.

Lão đại Quỷ Vương mấy năm nay cứ luôn bận rộn việc trong bang hội, vốn không có thời gian ngối với mấy anh em ngày xưa uống rượu nhắc chuyện xưa, cho nên hôm nay đặc biệt vui mừng, nên cũng có chút kích động, đã mấy lần khoé mắt ươn ướt. Hắn là người lớn tuổi nhất, nên cảm xúc đối với sự đời cũng đặc biệt sâu sắc hơn.

Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ cũng vui mừng vì đêm sum họp anh em hiếm có này. Năm đó khi rời khỏi còn cho rằng cả đời này sẽ không liên lạc với họ nữa. Nhưng sự đời khó đoán, ai ngờ hôm nay năm anh em lại được gặp nhau.

“Lão đại, đã lâu rồi không thấy anh vui vẻ như vậy, nào, em kính anh một ly.” Báo Tử cầm ly rượu lên lắc lư mà đi đến trước mặt Quỷ Vương.

“Được, vì tình huynh đệ của chúng ta cạn ly nào.” Nói xong, nâng ly uống cạn.

“Báo… Báo Tử, đừng uống với đại ca, còn tao… còn tao… nào… một mình, tao… tao còn chưa thua mà !” Lão Quỷ lắp bắp nói. Lúc nãy hắn đấu rượu cùng Báo Tử, kết quả bị hắn chuốc sai mèm, lúc này có vẻ thần chí không được minh mẫn nữa.

“Dzô, tao sợ mày sao.” Báo Tử quay lưng đi về phía Lão Quỷ, tuy bước chân còn xiêu vẹo, nhưng thần chí lại vô cùng tỉnh táo, trong số năm người, người biết uống rượu nhất chính là hắn.

“Hai tên khốn này, có phải thấy tao bị thương nên không dám so tửu lượng với tao, nào, tao cũng uống thêm ly nữa.” Lâm Hạo đã say từ lâu rồi. Lão đại sợ ảnh hưởng đến vết thương của hắn, nên rất ít khi mời rượu hắn. Nhưng lúc này hắn đã say rồi, cứ cầm đại ly rượu, cũng chẳng cần biết là ai, cứ nâng ly là uống.

“Thập Tam, nào, đại ca mời cậu.” Quỷ Vương mời Tiêu Hồng Vĩ một ly.

“Được, đại ca, cạn ly.” Tiêu Hồng Vĩ là người tỉnh táo nhất trong số mọi người, mỗi khi uống rượu chỉ có mình hắn là không say, không phải vì hắn tửu lượng cao, mà là vì hắn là nhân vật theo kiểu mưu trí, nên cần phải giữ tỉnh táo mọi lúc, để đề phòng kẻ địch.

“Thập Tam à, mấy năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi gì, vẫn cứ tỉnh táo như xưa, đề phòng mọi lúc.” Quỷ Vương than thở.

“Lão đại cũng đâu có thay đổi, phong thái vẫn như cũ.”

“Trời, già rồi, sắp xuống lỗ đến nơi rồi, làm sao lại với thanh niên mấy cậu chứ. Đâu giống như cậu còn có thể vào đại học, hây, sự đời thật khó lường!” Trong giọng nói có chút tiếc nuối khó tả.

Tiêu Hồng Vĩ biết Quỷ Vương muốn mình trở về để tiếp tay xử lý mọi việc trong bang, nhưng Tiêu Hồng Vĩ lúc này lại không có dự tính này, vì không muốn làm mất hứng của buổi họp mặt hôm nay, Tiêu Hồng Vĩ nói: “Đại ca, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, uống cho say mới là quan trọng, cạn nào !”

Tới trưa ngày hôm sau mọi người mới tỉnh lại, phát hiện bản thân đều nằm trên mặt đất với những tư thế kỳ lạ, mấy người Báo Tử cũng cười ồ cả lên. Nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã tỉnh từ sớm, đến cả cơm trưa cũng đã dặn người chuẩn bị xong đâu đấy rồi.

Mọi người sau khi rửa ráy xong thì cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn mọi người lại nhắc đến những ngày tháng anh em bên nhau, rồi lại tự cảm khái.

“Lão đại, em nghĩ qua rồi, em và Mãnh Quỹ chắc là đợi sau khi tốt nghiệp xong mới quay về bang làm việc.” Sau bữa cơm Tiêu Hồng Vĩ cuối cùng đã nói ra những lời trong lòng. Trận chiến tối qua và buổi nhậu đã khiến hắn hiểu mình không thể rời bỏ những người anh em này, nhưng lúc này hắn đã có chút không nỡ xa Tiểu Nghi ở nhà, cũng muốn tận hưởng cuộc sống bình yên nhỏ nhoi còn lại này.

“Thập Tam, mày nói vậy là sao ? Mày còn phải đi nữa hả ?” Báo Tử vội vàng hỏi.

“Không phải đi, mà là tạm thời rời khỏi đây một thời gian, đợi tao hoàn thành xong việc học thì sẽ trở về.” Tiêu Hồng Vĩ giải thích. Hắn không lo đại ca sẽ nghĩ thế nào, hắn chỉ sợ với tính khí của cái tên Báo Tử này sẽ oán trách hắn.

“Báo Tử, cậu bình tĩnh lại nào. Thập Tam, có thật cậu đã nghĩ kỹ rồi không ? Cậu nên biết lần này chúng ta đã động đến Trường Phong bang, cái xã hội đen này đã bắt đầu không còn yên ổn nữa, có thể sự ra đi của cậu sẽ dẫn đến tổn thất lớn cho bang chúng ta.” Quỷ Vương suy nghĩ tương đối xa xôi hơn, đó cũng là điều mà Tiêu Hồng Vĩ đang lo lắng.

“Đại ca, em nghĩ có Báo Tử và Lão Quỷ ở bên anh, chắc sẽ không sao đâu. Hơn nữa cho dù có chuyện, em và Mãnh Quỷ cũng sẽ lập tức quay về, dù sao thì chúng em ở cách đây cũng không xa.” Tiêu Hồng Vĩ đã hạ quyết tâm.

“Được thôi, nếu cậu đã nói vậy thì anh cũng hết cách, nhưng cậu nên nhớ rằng cửa lớn của bang luôn mở rộng vì hai đứa, mong cậu có thể mau chóng trở về, mấy năm gần đây anh đã có chút lực bất tòng tâm rồi.” Quỷ Vương chỉ trong phút chốc dường như đã già đi nhiều, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ cũng đã có chút ý muốn ở lại, nhưng lý trí nói với hắn là không thể được, ít ra thì bây giờ hắn còn có thứ không đành lòng rời xa.

“Mãnh Quỷ cậu phải bảo vệ Thập Tam cho tốt đấy !” Quỷ Vương dặn dò.

“Lão đại, em biết mà.” Lâm Hạo đáp dứt khoát, dù gì thì từ ngày đầu tiên rời khỏi bang hội, Lâm Hạo đã ở cùng với Tiêu Hồng Vĩ rồi.

“Hai thằng khốn này vừa mới về thì đã đòi đi, mẹ nó, hại ông đây mừng hụt. Đi, hôm nay chúng ta phải uống thêm một bữa no say nữa.” Báo Tử thấy đại ca đã đồng ý với Tiêu Hồng Vĩ, nên cũng không níu kéo nữa.

“Báo Tử, đã mấy hôm nay hai tụi tao không có lên lớp, nên phải mau chóng trở về, chứ không thì sẽ bị đuổi học đó.” Tiêu Hồng Vĩ không muốn lại bị hắn kéo đi uống rượu nữa.

“Bị đuổi học chẳng phải còn tốt hơn sao, khỏi phải về nữa.” Suy nghĩ của Báo Tử đúng là đơn giản. Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu bó tay.

“Báo Tử, mày bắt đầu có tính đàn bà từ lúc nào vậy. Mày cứ để Quỷ Sư đi đi. Có thể đó là con đường mà nó muốn đi nhất.” Những lời Lão Quỷ nói khiến Tiêu Hồng Vĩ cũng xúc động, trong bang này chỉ có duy nhất Lão Quỷ là hiểu mình thôi.

Sau cùng, hai người Lâm Tiêu được Lão Quỷ và Báo Tử đưa về chung cư. Trên đường đi Tiêu Hồng Vĩ nhớ rất rõ ràng một câu nói của Lão Quỷ, “Sống cuộc sống mà mình muốn.”

Sống cuộc sống mà mình muốn, nhưng có một số chuyện không cách nào khống chế nổi, cái mà chúng ta có thể làm chính là tự khống chế bản thân, cho nên muốn sống cuộc sống mà mình muốn thật không dễ dàng chút nào. Sống là vì cái gì ? Phải sống với cách thức như thế nào ? Sống với ý nghĩa gì ? Những câu hỏi này lần đầu tiện xuất hiện trong đầu Tiêu Hồng Vĩ, khiến hắn không ngừng chất vấn cuộc sống của mình.

Lúc về đến nhà đã là 3h chiều rồi. Tiểu Nghi và Yến Tử đều không ở nhà, chắc là đã đi học rồi. Hai người cũng đã mấy ngày rồi không tắm rửa, toàn thân đều là mùi chua. Lâm Hạo do bị thương nên chỉ đành tiếp tục chịu đựng cái mùi chua này, còn Tiêu Hồng Vĩ thì mau chóng nhảy ngay vào phòng tắm.

Khi dòng nước ấm áp chạm vào da thịt, cảm giác mệt mỏi trong chốc lát như tan biến hết. Nước từ từ chảy khắp toàn thân, mỗi một tấc da thịt, Tiêu Hồng Vĩ lúc này có cảm giác như là được làm một con người mới vậy. Mấy hôm rồi tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, khiến Tiêu Hồng Vĩ có vẻ ốm đi nhiều, may mà bây giờ mọi chuyện đều đã qua đi. ‘Cố gắng trân trọng những ngày tháng trước mắt vậy’, Tiêu Hồng Vĩ tự nói với lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.