Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 15: Chương 15




Tim Ngô Thế Huân đập như nổi trống, âm thanh của hắn và Phác Xán Liệt phát ra đều bị tiếng đàn che lấp, hắn tin vị Tử La cô nương không có võ công kia khó mà nghe được .

Nhưng hắn vẫn không thể kìm chế sự khẩn trương của mình. Lẽ ra hắn sẽ không để Phác Xán Liệt tùy ý làm loại chuyện này với hắn ở đây, nhưng dường như thân thể đã quá quen thuộc với sự trói buộc của y, dường như không còn phục tùng ý chí của hắn mà lại chịu sự khống chế của đối phương.

Có lẽ là do đang ở Kim Lăng, không biết tại sao, Ngô Thế Huân bỗng nhớ tới phụ thân, người luôn ký thác kỳ vọng to lớn nơi hắn. Nếu ông ấy biết hắn bây giờ đang bày ra tư thế dâm đãng nằm dưới thân nam nhân khác, sợ là sẽ tức muốn nổ phổi, sau đó đánh gãy chân hắn, trục xuất hắn khỏi Ngô gia.

Ngô Thế Huân nhất thời thấy chút buồn khổ trộn lẫn chút xấu hổ, không khỏi nhắm chặt mắt lại.

Dường như Phác Xán Liệt đã phát hiện cảm xúc của hắn, ngón tay dài của y bỗng nhiên xoa mi mắt hắn. Trên người Ngô Thế Huân không rậm lông nhưng mái tóc lại mọc rất dày, lông mi thì dài mịn.

Hai mắt nhắm chặt hơi rung động, lông mi cọ qua đầu ngón tay Phác Xán Liệt khiến y mềm lòng đi mấy phần.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng giật eo, kích thích thình lình ập tới làm Ngô Thế Huân thở gấp một hơi, may mà Phác Xán Liệt kịp vươn tay che miệng hắn để tiếng thở dốc kia nằm lại trong miệng không thốt ra ngoài.

Tiếng đàn vừa đúng lúc ngừng lại.

Tử La rụt tay lại để trước người, khẽ cười chờ Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đánh giá.

Phác Xán Liệt liếc mắt với Ngô Thế Huân một cái, y buông hắn ra, vỗ vỗ tay nói: “Không thể tuyệt vời hơn nữa.”

Tử La cười, cung kính khom người.

Phác Xán Liệt thì thầm bên tai Ngô Thế Huân: “Ngô huynh, ngươi thấy thế nào?”

Ngô Thế Huân run người, hậu huyệt không tự chủ được siết chặt phân thân Phác Xán Liệt, khiến hô hấp của Phác Xán Liệt cũng dồn dập lên. Ngô Thế Huân cố ổn định lại ngữ điệu, khen: “Thật là nhân gian hiếm có.”

Tử La cúi đầu cười: “Công tử quá khen.” Nàng lại đặt ngón tay lên dây đàn, hỏi: “Không bằng để Tử La vì hai vị công tử đây mà đàn thêm một bản có được không?”

Ngô Thế Huân lập tức nắm chặt cánh tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đang muốn nói chuyện thì thấy Ngô Thế Huân nắm chặt tay y không buông, y đành lắc đầu cười: “Đa tạ Tử La cô nương, ta và Ngô huynh đang có chuyện cần nói với nhau vài câu, không bằng chờ một lát sẽ lại thỉnh cô nương đến đàn cho chúng ta.”

Tử La nói: “Vâng, xin nghe theo ý công tử.” Nói xong, ôm đàn cổ đứng dậy, đi về phía cửa.

Tử La không thấy gì nên động tác vô cùng thong thả, Ngô Thế Huân nhìn nàng sờ soạng mở cửa mà không dám nhúc nhích lấy một chút. Phác Xán Liệt lại không thèm để ý, hai tay y phủ lên ngực Ngô Thế Huân, nắn nhéo đầu vú hắn.

Ngô Thế Huân cố nén cơn khoái cảm ụp đến tận khi Tử La mở cửa ra ngoài rồi quay đầu lại đóng cửa, chậm rãi đi xa. Lúc này hắn mởi thở ra một hơi, thả lỏng thân thể, cứ như thế mà ngã úp xuống mặt bàn.

Phác Xán Liệt lột áo hắn ra, đụng đến lưng áo thì thấy trên lưng toàn là mồ hôi, y cười cười, giữ nguyên tư thế sáp nhập, ôm lấy cả người hắn đứng dậy, đi về phía giường.

Ngô Thế Huân cố chống đỡ trước mặt Tử La hồi lâu, lúc này bình tĩnh lại mới thấy cơ thể bủn rủn vô lực, dù bị Phác Xán Liệt bế lên đặt trên giường, hắn cũng đành tùy y hành động.

Khi Phác Xán Liệt ra khỏi cơ thể hắn, y đột nhiên bắt lấy cổ tay Ngô Thế Huân kéo lên cao, không biết y tìm đâu ra một dải khăn lụa cột vào cái xà trên trần giường. Ngô Thế Huân vốn đang nằm ngửa, thốt nhiên bị y lôi lên như thế, hắn chỉ có thể quỳ gối trên giường. Hắn cả kinh, vội vàng muốn giật tay ra.

Không ngờ hai tay bị Phác Xán Liệt bắt lấy cứ như bị khóa cứng, hai cố tay bị trói giơ lên cao khiến hắn phải ngồi xổm trên giường.

Quần áo vốn đã tụt hơn phân nửa, lúc này Phác Xán Liệt lại tháo đai lưng của hắn, giật phần áo còn lại trên người hắn ra, đồng thời cũng kéo cả quần hắn xuống.

Ngô Thế Huân trần như nhộng, hai tay bị trói, hắn vô cùng bối rối nói: “Thả ra ta.”

Phác Xán Liệt nào chịu nghe theo, y cầm khăn lụa trên tay, chuyển qua phía sau hắn rồi hai tay chậm rãi cột chặt khăn lụa quanh hai mắt Ngô Thế Huân.

Trước mắt Ngô Thế Huân chỉ còn lại một màu đỏ thẫm, cái gì cũng không nhìn thấy.

Phác Xán Liệt tách hai chân hắn ra hai bên, hậu huyệt mới vừa rồi còn bị xâm nhập nay thấy mấy phần trống rỗng lẫn mát lạnh, đúng lúc Ngô Thế Huân muốn khép hai chân lại, Phác Xán Liệt liền quỳ một gối chèn vào giữa hai chân hắn. Đùi y sát qua âm nang và hai túi, khiến Ngô Thế Huân run rẩy một trận.

Bỗng nhiên, Ngô Thế Huân cảm giác thấy có cái gì đó lạnh lẽo chạm vào ngực hắn rồi lại nhẹ nhàng chạm vào quầng thâm nơi vú, chậm rãi xượt qua.

Ngô Thế Huân hít một hơi, hỏi: “Đó là thứ gì vậy?”

Phác Xán Liệt đáp: “Đây chẳng phải nơi phong hoa tuyết nguyệt sao, ngươi đoán thử xem là thứ gì?”

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hai gò má càng đỏ hồng lên

Phác Xán Liệt cười nói: “Xem ra Ngô minh chủ đã biết, chắc ngươi cũng không thiếu kiến thức về những nơi yên hoa như thế này nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.